Hoàng Hôn Sau Màn Mưa

Chương 16: Người đẹp ngủ say (2)




Những đám người lúc nhúc chia nhau thành nhiều nhánh, ai nấy cũng khoác một bộ áo ấm kèm theo chiếc áo choàng lông thú dày dặn, mặt mũi chân tay tái mét vì cơn gió buốt giá của mùa đông cứ vô tình phả thẳng vào thân thể. Dẫu cho thời tiết khắc nghiệt đến đâu cũng chẳng khiến đoàn người mang ý chí sắt đá chùn bước. Thế nhưng bầu trời trên cao dần chuyển màu nhá nhem, một người tùy tùng chạy vượt lên phía trước, thăm dò ý kiến của ngài Công tước đang dẫn đầu đoàn.

- Thưa ngài, mặt trời đã lặn rồi, hay chúng ta đóng trại nghỉ chân chút rồi tìm tiếp?

Cứ miệt mài nhìn đăm đăm xuống mặt đất, giờ ngài mới ngẩng đầu lên thấy trời mà quên mất cả thời gian. Sau khi đội dược sĩ điều tra và phát hiện ra được dược chất tương thích, phù hợp để điều chế thuốc giải thì toàn đội đã ngay lập tức phóng mã lên đường tiến thẳng đến thổ nhưỡng vùng Levant-một khu vực rộng lớn giáp ranh giới phía bắc là dãy núi Taurus, phía nam là sa mạc Ả Rập, và về phía tây là Địa Trung Hải, trong khi về phía đông đó mở rộng về gần dãy núi Zagros. Nhưng bởi nơi đây ngày đêm bão tuyết bao vây tứ phía, cộng thêm loại dược liệu này lại có độ hiếm cao khiến công cuộc định vị nó càng trở nên khó khăn hơn.

Lúc này ngài Công tước chợt nhận ra mọi người vài tuần nay đã phải làm việc rất vất vả không chút ngơi nghỉ mà thở dài, trách bản thân sao quá vô tâm, quên đi tâm trạng của những người đang đồng hành cùng mình.

- Mọi người cứ nghỉ đi, ta sẽ cố thêm chút nữa.

Dù vậy trong đôi mắt Victor vẫn còn ánh lên một tia hy vọng dẫu nhỏ nhoi rằng sớm thôi ngài sẽ đạt được mục đích. Victor thở mạnh, tiếp tục dùng lực đạp xẻng xúc đất rẽ nền tuyết trắng dày vài thước. Trông thấy dáng vẻ ngài tận tâm như vậy, đám người chẳng nỡ bỏ mặc ngài mà lấy lại thêm kiên trì, cùng ngài đồng cam cộng khổ.

Những ngọn đèn bắt đầu được thắp sáng trong màn đêm tối tựa như một dải ngân hà đang bay lượn trên mặt đất. Bất chợt từ phía bên trái ngài Công tước có giọng nói reo lên.

- Thưa ngài, chúng tôi thấy nó rồi!

Sau vài tiếng cuối cùng cũng có tin vui, một người trong đội phấn khích hét to thông báo cho mọi người, tay chỉ xuống nhành hoa trắng dường như bị đám tuyết vùi lấp nhưng vẫn mạnh mẽ vươn lên khỏi bề mặt tơi xốp mang theo thông điệp điển hình tích cực, nghĩa là hy vọng, sự tái sinh và một tương lai tươi sáng.

Tên của nó là Galanthus elwesii hay còn gọi là Hoa tuyết Giant, nở bông vào đầu tháng Giêng. Nó mang một màu trắng tinh khiết với đặc điểm cao khoảng một gang tay, bầu hoa to, bên trong các hạt thường có các đốm màu xanh khác với các loại thông thường. Đi ngựa ba đến bốn ngày đường hầu như không ngừng nghỉ cùng hai tuần dựng trại khắp nơi và treo mình qua những mỏm đá gai góc trơn trượt do đóng băng, đội ngũ danh y đã phát hiện nó lẩn trốn sau đám tuyết bị phủ lên một màng dày đặc.

Suốt nửa năm ròng rã, kết cục cũng nhận được thành quả xứng đáng. Toàn đội đã tìm ra thành phần dược liệu chủ chốt để điều chế thuốc giải mà mọi người, bao gồm cả Victor không sao kìm được sự vui sướng trong lòng.

Ngài Công tước phi tới thật nhanh sau khi nghe tiếng báo cáo rồi hái vội nhành hoa. Đầu mũi lạnh cóng, hai hàm răng cứ thế va đập vào nhau bởi thân thể ngài đã phải chịu đựng cái giá lạnh sau hàng giờ liên tục vật vã kiếm tìm. Victor siết nó trong bàn tay đang run cầm cập rồi phủi cho những hạt tuyết rơi xuống, hà lấy một hơi thở ấm áp như cố sưởi cho cả mình lẫn bông hoa tuyết mỏng manh và mỉm cười mãn nguyện.

Đêm nay, ngài có thể ngủ an giấc sau bao ngày thức trắng được rồi.

Rạng sáng ngày đông chí, ngay sau khi lọ thuốc được vận chuyển đến biệt thự, ngài Tử tước, Lady Diana, Jennifer, Edward, Katherine và đội ngũ danh y, tất cả mọi người đã tập chung đông đủ và vây quanh nàng.

Bởi dạng lỏng hấp thu nhanh hơn so với dạng thuốc rắn và ít gây kích ứng niêm mạc đường tiêu hóa hơn nên đội dược sĩ đã bào chế các dược chất thành dạng dung dịch thuốc.

Thời khắc này, ai nấy đều đeo một vẻ mặt lo lắng không yên, hít lấy một hơi thật sâu căng lồng ngực rồi nín thở, trông mong kết quả. Do vậy, cả căn phòng chợt rơi vào tĩnh lặng, ngài Công tước ngồi sẵn bên giường, một tay nhẹ nhàng nâng đầu Lilith, tay còn lại cầm chiếc chén đã đổ đầy thuốc, từ từ rót qua khe miệng nàng, tim đập thình thịch.

Kim đồng hồ treo trên tường chầm chậm quay, một phút… ba phút… thậm chí nửa tiếng… Chờ đợi nàng thật lâu, ấy vậy cơ thể bất động của Lilith vẫn không một chút phản hồi khiến ngài mất dần kiên nhẫn, cầm chặt lấy hai bả vai nàng rồi lay thật mạnh.

Ngài lại gọi tên nàng.

Vang vọng, nhưng vẫn vô ích.

Nghiến răng rồi gào lớn một tiếng, Victor bật phắt dậy, giận dữ ném cốc thủy tinh bay vỡ choang làm mảnh sành văng vương vãi đầy trên mặt sàn.

- Chết tiệt!

Nhận thấy cảm xúc ngài Công tước dâng đến cao trào không kiểm soát, một người trong đội liền lao tới níu tay ngài, biểu cảm xót xa.

- Xin ngài hãy bình tĩnh, theo nghiên cứu cũng có những trường hợp quá trình hấp thụ thuốc chậm mà…

- Đúng rồi, cậu đừng lo lắng quá, em ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi.

Edward từ đâu cũng nhanh tay vỗ về bờ vai đang run lên vì xúc động của ngài, nói vài câu động viên an ủi.

Thế nhưng trong đầu Victor cứ chạy hoài những tiếng ù ù tựa như một cơn giông ùn ùn thốc tới. Đối với ngài bây giờ mọi lời lẽ thật sáo rỗng, chẳng lọt tai nổi ngoài lắng nghe tiếng lòng mình…

“Nàng không còn muốn gặp ta nữa sao?”

Rốt cục tình yêu là thứ quỷ quái gì, có thể làm người đàn ông kiêu hãnh giống ngài cũng phải vứt đi sự tôn nghiêm, biến thành kẻ lụy tình vì nàng như chết đi sống lại.

Dẫu cho ngài đã nhiều lần cố đánh lừa bản thân, Victor vẫn cảm thấy nỗi tuyệt vọng ấy đang dần dần hủy hoại tâm trí ngài.

Chính vào ngày đám cưới được tổ chức, Lilith dấu yêu tưởng chừng như suýt chút nữa ra đi đã khoét sâu một lỗ hổng nơi trái tim, để lại khoảng trống mà ngài dù có gắng gượng thế nào cũng chẳng thể lấp đầy.

Giờ đây tâm hồn ngài thật nhạy cảm và dễ tổn thương, đến độ chỉ cần một điều nhỏ chệch ra khỏi quỹ đạo thôi cũng đủ để khiến ngài xù lông nhím phát tiết nổi giận. Vậy nên Victor đã nhanh chóng bỏ ra đứng ngoài lan can mặc cho cơn gió buốt đang thét gào phả mạnh vào thân thể, trước khi toàn bộ biểu cảm xấu xí sắp sửa xuất hiện trên khuôn mặt tố giác ngài.

Hiện tại, chỉ còn sự kiên trì, không ngừng nỗ lực và tin tưởng mới là “liều thuốc cấp cứu đặc biệt” giúp nàng thức tỉnh.

Thế rồi thời gian cứ thế trôi đi, một tháng sau, trong những ngày bình thường như bao ngày khác, khi Jennifer đang ngồi cạnh bên vắt kiệt nước ra khỏi chiếc khăn bông để chuẩn bị vệ sinh thân thể cho nàng thì nhìn thấy những ngón tay thon dài chợt giật giật, hai hàng mi mắt đen dài của Lilith khẽ lay động. Cảnh tượng ấy làm nàng ta trố mắt, không khỏi kích động mà buông hết đồ xuống, hớt hải chạy đi gọi người.

Bắt gặp được ngài Bá tước đứng trong nhà bếp đang kiểm tra lượng dinh dưỡng bữa nay chuẩn bị nạp cho Lilith, nàng ta liền nắm chặt lấy tay ngài, thở dốc.

- Edward! Edward! Ngài lại xem Lith… Lith…!

- Sao em cứ lắp bắp vậy nói rõ ra xem nào?

Ngài ta sốt ruột thắc mắc không rõ nguyên nhân vì sao Jennifer lại giục giã đến vậy.

- Hình như Lith tỉnh rồi!

Vừa dứt câu, hai anh em xúc động vội vàng kéo nhau đi tìm ngài Công tước.

Từ phía bên ngoài, ánh nắng ban mai vàng rực rỡ lọt qua khung cửa và chiếu rọi từng ngóc ngách trong căn phòng, nhẹ nhàng đáp lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng tựa như hồi chuông báo thức khiến hai bàn tay đặt gọn trên ngực khẽ cử động, đôi mí mắt của nàng cũng dần được hé mở rồi chớp nháy vài cái.

Lilith mơ hồ nhìn lên trần nhà, tưởng như mình vừa mới trải qua một giấc mộng thật dài, và cũng thật bi thương. Phút chốc từ khoé mi đã chảy xuống vài giọt nước long lanh khi nàng bỗng dưng cảm nhận được mình đã đánh mất thứ gì đó quan trọng mà nàng không sao nhớ nổi.

Phá tan đi sự yên tĩnh đang bao trùm cả căn phòng, Lilith nghe thấy qua tai âm thanh gót giày vang động trên nền gạch sàn với tiết tấu dồn dập. Nàng liền quay đầu ra nhìn đã trông thấy vẻ mặt mừng rỡ khôn xiết của em gái mình và ngài Edward đang lao tới chỗ nàng.

Nhưng rồi từ đằng sau hai người họ, có một cái bóng thân thuộc vụt lên phía trước, nhanh chóng ôm chặt nàng vào lòng khiến nàng hoàn toàn ngạc nhiên, không kịp phản ứng gì.

- Tạ ơn Chúa…

Lilith chỉ nghe được tiếng nức nở của người đàn ông đang cúi đầu, rúc vào trong lồng ngực mình. Trong vô thức nàng cũng nhấc bàn tay lên, đan những ngón tay qua mái tóc ngắn đen mềm mại quen thuộc rồi xoa đầu người. Song trái ngược với hành động dịu dàng, vẻ mặt Lilith lại lấy làm lạ, buộc miệng hỏi một câu.

- Ngài là… ai?