Hoàng Hôn Sa Trên Utopia

Chương 26: Anh đã đăng tải một bài viết




Mạnh Tinh xông tới rất hung hãn, vừa lại gần đã muốn giật lấy điện thoại của Mạnh Ly. Cũng may Mạnh Ly phản ứng nhanh lẹ, lùi về sau vài bước.

"Mạnh Ly, mày xóa ngay cho tao!"

Mạnh Tinh tiếp tục giằng co, túm mạnh cánh tay Mạnh Ly. Mạnh Ly cũng không phải người ăn chay, một tay cô bảo vệ điện thoại ở sau lưng, tay kia đẩy Mạnh Tinh ra xa, cố ý cao giọng: "Xóa cái gì? Xóa ảnh chụp chị hôn hít say đắm với sếp của mình dưới nước sao?"

"Câm miệng! Mày câm miệng cho tao!" Mạnh Tinh dường như bị kích thích rất mạnh, gần như gào to. Nhưng đây là nơi công cộng, làm ầm ĩ sẽ thu hút người khác nên chị ta nghiến răng nghiến lợi hạ giọng, vừa muốn cướp điện thoại của Mạnh Ly vừa muốn che miệng cô.

Chiếc nhẫn trên tay Mạnh Tinh vướng vào tóc cô, khiến da đầu bị kéo căng. Mạnh Ly rít lên đau đớn, ngay lập tức hất tay Mạnh Tinh ra.

Sau một hồi giằng co, cả hai dần di chuyển đến chỗ sâu nhất của bụi cây. Ánh sáng càng ngày càng tối, tầm nhìn hoàn toàn bị bóng đen bao phủ. Ngay cả khuôn mặt của Mạnh Tinh cũng không còn rõ nữa. Nhưng chiếc nhẫn trên tay chị ta lại tỏa sáng rực rỡ.

Mạnh Ly cười khẩy, tiếp tục khiêu khích: "Lại đổi nhẫn mới rồi sao? Cấp trên của chị mua cho hả? Một viên kim cương to thế này thì phải tốn bao nhiêu tiền nhỉ?"

"Kể ra cũng tội chị CiCi gì đó ở công ty của chị, xui xẻo thế nào nên mới gặp phải một đồng nghiệp như chị đây. Làm việc chăm chỉ ngày đêm không bằng nhanh trí dang rộng chân trước mặt sếp. Dự án ở Quảng Châu và Hồng Kông nói cho là cho, thậm chí còn sắp được thăng chức. Mạnh Tinh à Mạnh Tinh, chị đúng là có bản lĩnh!"

"Năng lực làm việc mạnh mẽ thế này, chồng sắp cưới của chị có biết không?"

Lời nói của Mạnh Ly như kim đâm vào chân, từng câu từng chữ đều công kích lòng tự trọng của Mạnh Tinh. Chị ta tức giận giơ tay muốn tát Mạnh Ly, hung dữ đe dọa: "Mạnh Ly, mày đừng có chọc giận tao!"

Mạnh Ly nhét điện thoại vào túi sau quần jean, cánh tay chặn lại hành động của đối phương, thuận thế hất văng, Mạnh Tinh mất cảnh giác mà suýt ngã xuống sàn.

"Mạnh Tinh, câu này phải là tôi nói. Chị đừng có chọc giận tôi!"

Ánh sáng dù có tối đến đâu cũng không che giấu được sự ghét bỏ cùng khinh bỉ sâu sắc trong mắt Mạnh Ly: "Chị thật sự khiến tôi ghê tởm! Nếu ba mẹ biết chị trơ trẽn ngoại tình với cấp trên thì nhất định sẽ cạo đầu bôi vôi chị. Biết đâu con cháu người ta cũng trạc tuổi chị đấy. Chỉ vì lợi ích, vì được thăng chức mà chị có thể chịu đựng được cũng hay."

Lúc này, Mạnh Tinh đột nhiên bình tĩnh lại, không còn tiến tới giật điện thoại của Mạnh Ly nữa.

Chị ta thong thả ung dung quấn chặt khăn tắm quanh người, từ từ cười rộ lên: "Mạnh Ly, mày ghê tởm gì hả? Ghê tởm chúng ta có một khuôn mặt giống nhau sao?"

Mạnh Tinh sờ mặt chính mình: "Trái lại tao phải nhắc nhở mày. Mày chụp được ảnh thì đã sao? Cứ coi như mày gửi cho ba mẹ và Lương Đan xem thì sao hả? Mày có bằng chứng gì chứng minh người trong ảnh là tao? Tao vẫn có thể cắn ngược lại nói người đó là mày."

"Từ nhỏ tao đã giỏi hơn mày, đây là sự thật đã được công nhận. Dù là người thân, thầy cô hay bạn bè, họ đều thích tao hơn. Ở trong mắt họ, tao là một cô gái ngoan ngoãn và cầu tiến. Không giống như mày, một con gà rừng tốt nghiệp từ trường Sư phạm, hiện tại ngay cả một công việc tử tế cũng chẳng có. Cho nên, mày càng giống kẻ vì tiền sẵn sàng làm tình nhân cho người khác. Mày cảm thấy họ sẽ tin mày hay tin tao?"

Mạnh Ly tức đến bật cười: "Mạnh Tinh, tôi không nghĩ chị mặt dày vô sỉ tới mức này đấy."

Cô không tự chủ được đến gần Mạnh Tinh vài bước: "Có phải chị cảm thấy việc ngủ với cấp trên để được thăng chức rất hãnh diện không?"

"Thì sao?" Mạnh Tinh tự tin khoanh tay trước ngực nói: "Ít nhất tao đã đạt được điều mình muốn và sống cuộc sống mình mong muốn. Nếu có đường tắt tội gì không đi? Nếu có thể dễ dàng thăng tiến, tội gì tao phải cày cuốc cực khổ như những đứa khác? Mày nói rất đúng, đây là bản lĩnh của tao!"

"Mạnh Ly, nếu mày không biết tốt xấu, một hai muốn phát tán những tấm ảnh đó ra ngoài. Vậy tao có rất nhiều biện pháp đối phó với mày." Giọng điệu của Mạnh Tinh lại trở nên gay gắt, "Đến lúc đó, tai tiếng sẽ là của mày, còn danh tiếng sẽ thuộc về tao."

Mạnh Ly vẫn giữ im lặng.

Mạnh Tinh tưởng rằng lời nói của mình đã khiến Mạnh Ly khiếp sợ nên càng bày ra tư thế chiến thắng, hất cằm nói tiếp:

"Mày cũng đừng quên, năm đó ngay cả Lương Đan thân thiết nhất với mày cũng nhận nhầm tao thành mày. Mày cho rằng những người khác có thể phân biệt chúng ta là ai với ai sao? Mày cảm thấy ai sẽ tin mày?"

Mạnh Ly vẫn không lên tiếng.

Nhưng nội tâm lại thầm vui mừng, ước gì Mạnh Tinh có thể nói nhiều hơn, càng nhiều càng tốt.

"Cho nên..."

"Mạnh Ly!"

Ngay lúc Mạnh Tinh đang định nói tiếp thì một chất giọng trầm ấm đột nhiên vang lên cách đó không xa, dịu dàng gọi tên cô.

Mạnh Ly nghe thấy giọng nói quen thuộc, đáy lòng chớp mắt căng thẳng.

Cô và Mạnh Tinh gần như đồng thời quay đầu về phía đó.

Cận Thời Dược đang đi về phía này.

Cả người Mạnh Ly cứng đờ.

Những lời vừa rồi của Mạnh Tinh văng vẳng bên tai cô: Năm đó ngay cả Lương Đan thân thiết nhất với mày cũng nhận nhầm tao thành mày. Mày cho rằng những người khác có thể phân biệt chúng ta là ai với ai sao?

Rõ ràng một giây trước không đau không ngứa nhưng giờ phút này lại hóa thành vũ khí sắc bén, nhắm thẳng vào trái tim cô, sẵn sàng đục khoét bất cứ lúc nào.

Mạnh Ly bắt đầu cảm thấy căng thẳng và bất an.

Không có quá nhiều tự tin chắc chắn một trăm phần trăm rằng Cận Thời Dược sẽ không nhầm lẫn.

Đặc biệt lúc này họ đang ở trong góc tối, thậm chí không thể nhìn rõ mặt, cũng không thể nhận dạng được quần áo của nhau.

Cận Thời Dược đi qua hàng dừa trước mặt. Bởi vì ngược sáng nên khuôn mặt anh trở nên mơ hồ không rõ, ánh sáng hiu hắt miêu tả vóc dáng cao ráo phong độ của người đàn ông.

Mặc dù bước chân không nhanh không chậm, nhưng bởi vì có lợi thế là chân dài, nên anh rất nhanh đã tới chỗ bọn cô.

Mạnh Ly vẫn là không đủ tự tin, cô không có can đảm khảo nghiệm Cận Thời Dược, cũng không khảo nghiệm nổi. Dù sao bài học quá khứ đã ở ngay trước mắt. Cô thật sự không muốn bị thứ vũ khí sắc bén đó làm tổn thương lần thứ hai.

Vì thế cô liền nhấc chân, chuẩn bị bước ra ngoài.

Nhưng Mạnh Tinh lại dùng sức kéo quần áo cô, thì thầm vào tai cô với âm lượng chỉ có hai người nghe được: "Đến tìm mày hả? Vậy mày đoán xem, anh ta có thể nhận ra mày hay không."

Nếu là bình thường, Mạnh Ly căn bản sẽ không để ý tới những lời của Mạnh Tinh. Có nhận ra hay không cũng không sao cả.

Nhưng lần này, cô không thể phớt lờ như thường lệ được nữa.

Mạnh Tinh cười đắc ý, giây tiếp theo, chị ta cất bước ra khỏi khu vực tối, quấn chặt chiếc khăn tắm trên người, trong nháy mắt hóa thành bộ dạng nhu nhược đáng thương: "Em ở đây, vừa rồi không cẩn thận rơi xuống hồ bơi..."

Khi người đàn ông đến gần, họ đối mặt với nhau. Mạnh Tinh dừng lại, vừa vặn đứng trước mặt anh.

Đèn đóm ngoài này sáng hơn trong kia, cô ta có thể nhìn rõ diện mạo của người đàn ông. Vừa định mở miệng đã sững sờ tại chỗ, ngơ ngẩn nhìn người đàn ông trước mặt.

Nhưng anh không coi ai ra gì, mắt nhìn thẳng. Xem cô ta như không khí mà lướt qua nhau, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng chẳng buồn cho cô ta. Thái độ bình tĩnh lạnh nhạt của anh như đang âm thầm chế giễu trò mèo này.

Anh đi thẳng ra phía sau, nắm lấy tay Mạnh Ly.

"Về bàn ăn cơm thôi em." Anh kéo Mạnh Ly về phía trước, giọng điệu ôn hòa. Có vẻ như anh không mấy quan tâm đến khúc nhạc đệm này chút nào.

Mạnh Ly trơ mắt nhìn Mạnh Tinh bước ra ngoài, trơ mắt nhìn chị ta giả làm cô tiếp cận Cận Thời Dược, rồi cũng trơ mắt nhìn Cận Thời Dược không chút do dự đi tới nắm tay cô.

Bàn tay cô được bao bọc trong lòng bàn tay ấm áp và khô ráo của anh.

Hơi ấm từ lòng bàn tay lan thẳng đến trái tim cô.

Cô ngơ ngác bị anh dẫn đi, đầu óc gần như trống rỗng, nhưng nhịp tim lại nhanh đến mức không thể đo được.

Mà Mạnh Tinh bị bỏ lại phía sau đột nhiên hoàn hồn.

Cô ta gần như đuổi theo theo bản năng, túm chặt cánh tay Mạnh Ly, hùng hổ chấn vấn dọa nạt: "Mạnh Ly, mày còn dám nói tao, không phải mày cũng hẹn hò với đàn ông ở chỗ này sao?"

Căn bản không đến lượt Mạnh Ly đáp trả, Cận Thời Dược đã giải thích ngắn gọn quan hệ của bọn họ.

"Chúng tôi là vợ chồng." Anh xoay người lại, cuối cùng cũng chịu nhìn Mạnh Tinh. Nhưng đôi mắt hoa đào ấm áp thường ngày giờ phút này đã không còn sự nhiệt tình, cảm giác áp lực tự nhiên dâng lên, anh nói từng chữ với vẻ mặt vô cảm: "Có vấn đề gì không?"

"Cái gì... Vợ chồng?!"

Mạnh Tinh kinh ngạc trừng to mắt, ánh mắt đảo quanh giữa Cận Thời Dược và Mạnh Ly. Cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt của Mạnh Ly, như thể nghe được chuyện gì đó cực kỳ khủng khiếp.

Mạnh Ly hất tay Mạnh Tinh ra, cười lạnh nói: "Lo cho mình trước đi."

Nói xong, Mạnh Ly chủ động nắm tay Cận Thời Dược, kéo anh rời đi.

Mạnh Tinh nhìn theo bóng lưng của hai người.

Hai bàn tay vốn đan vào nhau giờ đổi thành Cận Thời Dược thân mật khoác vai Mạnh Ly, ôm cô vào lòng, thân hình cao lớn vững chãi tràn ngập cảm giác an toàn.

Sắc mặt Mạnh Tinh dần dần trở nên méo mó, tức đến khóe miệng co rút không thôi.

Không ngờ là anh.

Cận Thời Dược.

Có lẽ cô ta sẽ không bao giờ quên được cái tên này.

Không ngờ mình sẽ còn gặp lại anh trong cuộc đời này.

Càng không ngờ, khi gặp lại anh đã trở thành chồng của Mạnh Ly?!

Từ nhỏ đến lớn, có thể nói không có thứ gì mà Mạnh Tinh cô ta không chiếm được. Sự cưng chiều của ba mẹ, sự ưu ái của thầy cô và sự theo đuổi ngưỡng mộ của biết bao nhiêu người.

Nhưng Cận Thời Dược là người duy nhất cô ta không thể có được, anh cũng là người duy nhất cho đến nay có thể phân biệt chính xác cô ta và Mạnh Ly.

Bất luận là vừa rồi.

Hay là chín năm trước.

*

Mạnh Ly kéo Cận Thời Dược ra ngoài một đoạn, mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng của Mạnh Tinh mới dừng bước.

Mặc dù không hề vận động vất vả, nhưng lúc này Mạnh Ly lại cảm thấy khó thở không hiểu nổi, cô hé môi thở hổn hển.

Trên trán thậm chí còn rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.

Rốt cuộc cũng lấy lại được bình tĩnh, Mạnh Ly vô thức thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

Cô nhìn Cận Thời Dược, mỉm cười với anh: "Cảm ơn anh."

Cận Thời Dược nhướng mày: "Cảm ơn gì vậy?"

"Cảm ơn..." Mạnh Ly cụp mắt xuống, "Anh đã nhận ra em."

Chỉ có bản thân cô biết.

Vừa rồi mình đã căng thẳng đến cỡ nào, lo rằng Cận Thời Dược sẽ tin lời của Mạnh Tinh rồi nhận nhầm Mạnh Tinh thành cô. Cô sợ Cận Thời Dược sẽ dùng ánh mắt dịu dàng mà anh đang nhìn cô vào lúc này để nhìn Mạnh Tinh.

Nhưng mà, anh đã nhận ra cô.

Anh là người đầu tiên không nhận nhầm cô.

Cô thật sự rất vui.

Cận Thời Dược đương nhiên không hiểu hàm ý sâu xa trong câu nói của cô. Nhưng anh cảm nhận được sự chua xót đằng sau giọng điệu bình tĩnh ấy.

Tim anh như bị đâm vài nhát, đau đớn không sao tả xiết.

Anh ôm Mạnh Ly vào lòng, xoa đầu cô, buồn cười nói: "Ngay cả vợ mình cũng không nhận ra thì anh xứng đáng bị mù."

Mạnh Ly mím môi.

Chợt nhớ ra điều gì đó, cô nói: "Em vừa biết chuyện anh là cơ trưởng đã nhờ tiếp viên hàng không mang tuýp thuốc trị bỏng cho em, cũng là người nói những lời thông báo trên bộ đàm của cơ trưởng..."

Cận Thời Dược nhìn cô hai giây, cũng không hỏi làm sao cô biết mà hỏi ngược lại: "Cuối cùng cũng phát hiện ra rồi?"

Dù đã xác nhận nhưng cô vẫn cảm thấy bối rối khi nghe Cận Thời Dược đích thân thừa nhận.

Thật ra hết thảy đều để lại dấu vết.

Làm sao anh có thể xuất hiện trong khách sạn hai sao đơn sơ đó? Làm sao anh có thể tình cờ gặp cô trên cùng một bãi biển? Làm sao gã giảng viên khốn nạn bị anh dạy dỗ lại trùng hợp cũng là giảng viên trường cô?

Nào có chuyện trùng hợp như vậy?

Chỉ là cô phát hiện quá muộn mà thôi.

"Có phải anh đã..."

Chữ "Thích" này nói thẳng ra có hơi ngượng, nên khi lời nói vừa đến bên môi, Mạnh Ly liền đổi thành: "Biết em từ trước rồi không?"

Cận Thời Dược không hề do dự, thẳng thắn nói "Ừ".

Tim cô lỡ vài nhịp, đang muốn hỏi khi nào thì phía sau vang lên một tiếng gọi to: "Hai người đang làm gì ở đó vậy?"

Diệp Phàm chạy về phía này, nghi hoặc nhìn bọn họ: "Muốn tán tỉnh nhau thì về phòng, đêm còn dài. Hiện tại có thể ăn cơm được chưa? Đồ ăn sắp nguội rồi."

Diệp Phàm đã nói như vậy, Mạnh Ly cũng không thể hỏi tiếp nữa.

Cận Thời Dược nắm tay Mạnh Ly, ba người quay về bàn dùng bữa, trong suốt quá trình Mạnh Ly cứ lơ đãng thất thần.

Ăn tối xong, Cận Thời Dược nhận thấy tâm trạng cô không được tốt nên đề nghị trở về phòng. Diệp Phàm cũng không ngăn cản mà nháy mắt đầy ẩn ý với anh: "Kiềm chế một chút."

Mạnh Ly xấu hổ ho khan, Cận Thời Dược không thương tiếc mà đá vào chân Diệp Phàm.

Anh dẫn Mạnh Ly xuống lầu, trở về phòng.

Một đường trầm lặng.

Chủ đề vừa rồi bị gián đoạn, cả hai đều không đề cập đến nó nữa.

Đi vào phòng, Mạnh Ly đột nhiên nhớ tới đoạn ghi âm.

Cô lấy điện thoại ra nhìn. Quả nhiên, quá trình ghi âm vẫn đang tiếp tục, được hơn một tiếng. Mạnh Ly nhanh chóng bấm tạm dừng, muốn nghe nội dung đoạn ghi âm, không biết những gì Mạnh Tinh nói có được ghi rõ ràng hay không.

Nhưng Cận Thời Dược đang ở đây, cô không muốn anh nghe thấy.

Thế là kiếm cớ: "Em đi tắm trước."

"Ừ." Cận Thời Dược nói: "Muốn tắm thì anh vào pha nước cho em."

"Không cần đâu, em tự làm được."

Mạnh Ly cầm điện thoại đi vào phòng tắm. Cô ngồi ở mép bồn tắm, vặn van, vừa xả nước vừa bấm vào đoạn ghi âm rồi áp vào bên tai.

Mặc dù trong đoạn ghi âm có rất nhiều tạp âm nhưng rất may cuộc trò chuyện giữa hai người đã được ghi lại rõ ràng.

Mạnh Ly nhếch môi hài lòng. Nhấn nút lưu.

Mạnh Tinh nói không sai, nếu chỉ có ảnh chụp thì chị ta có thể bẻ ngược lại, nhưng nếu có ghi âm thì mọi chuyện sẽ khác.

Sau một hồi tự hỏi. Chỉ lưu trữ vào điện thoại là không đủ.

Vì vậy, để đảm bảo an toàn, Mạnh Ly đã mở WeChat, gửi đoạn ghi âm và những tấm ảnh chụp được cho trợ lý thông minh, khi nào trở về sẽ lưu vào máy tính lần nữa.

Làm xong hết thảy, Mạnh Ly mới cảm thấy yên tâm.

Đang định thoát khỏi WeChat thì nhìn thấy con số +18 đỏ chót trong cột thông báo.

Dù sao bài viết mới đăng luôn sẽ thu hút rất nhiều người. Cô thực sự có rất ít bạn bè trên WeChat, tổng cộng chỉ có khoảng 180 người, lượt thích cũng tính là nhiều.

Bởi vì thỉnh thoảng cô sẽ lọc bạn bè, ngoài việc xóa phụ huynh học sinh, cô còn xóa những người bạn không có ghi chú, không có lịch sử trò chuyện và không nhìn thấy trên vòng bạn bè. Cô không thích người lạ nằm trong danh sách bạn bè của mình, lâu lâu cũng thắc mắc liệu WeChat có lỗi gì không mà luôn có tài khoản chết* nằm trong danh sách bạn bè của cô.

*Tài khoản chết (Từ gốc: 僵尸号): Ngôn ngữ mạng, tài khoản có trong danh sách bạn bè của bạn, nhưng không bao giờ nói chuyện hoặc không trực tuyến. Dù bạn gửi tin nhắn bằng cách nào, cũng sẽ không có phản hồi. Có thể chủ sở hữu tài khoản không còn sử dụng tài khoản này nữa. (Cre: Baidu)

Cô đang định bấm vào xem, tiện thể nhấn thích rồi bình luận một cái.

Nhưng vừa mở trang chủ ra đã nhìn thấy một số bài viết mới nhất trên vòng bạn bè.

Người đầu tiên là Cận Thời Dược.

Năm phút trước, anh đã đăng tải một bài viết.

Nội dung: [Người tôi thích từ năm 18 tuổi, cuối cùng chúng tôi cũng có được tấm ảnh đầu tiên với nhau.]

Hình ảnh đi kèm là ảnh giấy đăng ký kết hôn của họ, giống hệt hình nền màn hình khóa điện thoại của anh.

Đôi mắt của Mạnh Ly cố định.

Ngây người nhìn bài đăng này trên vòng bạn bè.

Thật ra cô không có đặt ghi chú cho anh.

Tên tài khoản WeChat ban đầu của anh là: Đi vào mộng tưởng

Mà hiện tại đã trở thành: Kết hôn với Mạnh Ly