Hoàng Hôn Ở Oviedo

Chương 68




Bối Vy nằm trong phòng phẫu thuật được mười lăm phút thì Cố Thiếu Tranh cùng Trạch Trạch cũng đến, khi anh nghe bệnh viện gọi điện đến nói rằng Bối Vy gặp tai nạn giao thông tình hình đang rất nguy cấp Cố Thiếu Tranh như bị hóp nghẹn cổ họng, nỗi sợ hãi dâng trào nảy lửa không một chút suy nghĩ anh gào gọi Trạch Trạch hối thúc cậu ta phóng xe như điên còn bỏ qua đèn tín hiệu giao thông, Cố Thiếu Tranh mặc kệ tất cả vào thời khắc này anh không còn nước quan tâm đến những chuyện đó nữa, trong đầu chỉ có Bối Vy và Bối Vy mà thôi.

Cố Thiếu Tranh thấp thỏm, bên trong anh đang rối nhào thế nào thì bên ngoài lại điềm tĩnh đến lạ thương, anh ngồi trên chiếc ghế chờ ngay trước cửa phòng phẫu thuật hai tay đan vào nhau đặt trước mặt như thể đang âm thầm cầu nguyện.

Thời gian trôi qua cuối cùng bên trong phòng phẫu thuật cũng có động tĩnh, bác sĩ chính đi ra Cố Thiếu Tranh đứng phốc lên bước một bước dài đến ngay trước mặt ông ta.

“ Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi, cô ấy không có nguy hiểm gì chứ? “

“ Vợ anh không nguy hiểm đến tính mạng nhưng có một vấn đề khác,...vì não chịu sự tổn thương mạnh từ bên ngoài máu động đè lên bộ phận thần kinh trí nhớ có khả năng cô ấy sẽ mất trí nhớ tạm thời, triệu chứng chủ yếu là quên mất chuyện cũ, suy nghĩ có lúc sẽ trở nên hoảng loạn sau khi tỉnh lại “

Nói rồi ông ta hơi cúi đầu rời đi, Cố Thiếu Tranh vẫn còn đang cố gắng thấm lấy từng câu chữ mà bác sĩ vừa nói, Bối Vy có khả năng cao sẽ không nhớ ra anh là ai nếu như vậy thật anh cũng không biết phải đối mặt với chuyện này thế nào, làm sao anh chịu nổi đả kích khi Bối Vy nhìn anh với một ánh mắt xa lạ câu đầu tiên mở miệng khi nhìn tấy anh sẽ là ‘ anh là ai ‘, không,...anh sẽ không chịu nổi.

Bối Vy được chuyển sang phòng hồi sức, cô hoàn toàn bất động trên giường trong bộ đồ bệnh nhân, gương mặt cũng trở nên trắng bệch khiến người ta đau lòng, Cố Thiếu Tranh ngồi bên giường bệnh ôm lấy bàn tay cô đặt lên cửa miệng mình, hai mắt người đàn ông li ti tơ máu cô gắng kìm lại nỗi đau xót.

“ Bà xã, em nhất định không được quên anh,...không được phép quên đi anh có biết không?, bà xã tỉnh lại đi “

...----------------...

Một ngày trôi qua, tình hình của Bối Vy vẫn không mấy khả quan, từ lúc nhập viện đến giờ Cố Thiếu Tranh vẫn luôn bên cạnh cô không rời nửa bước, anh hết dùng tăm bông thấm nước lên đôi môi khô cằn lại đến ân cần đắp kín chăn ngăn khí lạnh vào cơ thể người phụ nữ, anh đứng rồi lại ngồi bàn tay nhỏ nhắn thấy rõ dây thần kinh luôn được anh giữ chặt trong lòng. Bác sĩ vẫn thường xuyên đến kiểm tra tình hình cho Bối Vy nhưng mỗi khi nghe thấy Cố Thiếu Tranh hỏi khi nào cô mới có thể tỉnh lại thì chỉ có thể qua loa trả lời anh, đến cả bác sĩ còn không rõ khi nào cô sẽ tỉnh lại.

Một ngày nữa lại trôi qua, vì Bối Vy bất ngờ xảy ra tai nạn nên đoàn phim cũng theo đó mà dời lại lịch quay đến khi cô khỏe hẳn mới có thể tiếp tục trở lại, những việc ở công ty cũng do Trạch Trạch thông qua chỉ bảo của Cố Thiếu Tranh đích thân giải quyết. Cố Thiếu Tranh đã hai ngày không tắm rửa gì nhưng dù có là người chú ý hình tượng thế nào thì trong trường hợp này anh không còn tâm trạng đâu mà quan tâm đến vẻ bề ngoài của mình nữa.

...----------------...

“ Bà xã, anh đã hoãn việc quay phim lại rồi, đây là dự án phim em thích nhất còn gì vậy thì em phải mau khỏe lại để tiếp tục quay phim chứ,...nhà của chúng ta mấy ngày nay không có em và anh cũng trở nên lạnh lẽo lắm, em mau tỉnh lại chúng ta về nhà,...về nhà anh sẽ nấu cho em ăn sẽ không để em nấu nữa được không? “



Nước mắt rơi dài trên má, Cố Thiếu Tranh vẫn là không thể nào nuốt lại nỗi xót xa của mình.

“ Bà xã, mau tỉnh lại sữa chua anh mua cho em sắp hết hạn rồi đó em còn không tỉnh lại sau này anh sẽ không mua sữa chua cho em nữa đâu, trái cây mấy ngày qua chắc cũng hỏng hết rồi,...em tỉnh lại đi “

Dáng vẻ đau thương của Cố Thiếu Tranh ngôi bên giường bệnh, hình ảnh này chỉ mới hai ngày đã in sâu vào trong tâm trí của bác sĩ, mỗi lần đi vào kiểm tra tình hình cho Bối Vy là lại thấy dáng vẻ tiều tỵ của người đàn ông dán chặt mặt vào vợ mình, đến cả ấy nữ y tá còn phải âm thầm ngưỡng mộ Bối Vy.

Đến ngày thứ ba, Bối Vy cuối cùng cũng có động tĩnh, khi cô tỉnh lại Cố Thiếu Tranh như muốn vỡ òa nhưng khi thấy ánh mắt xa lạ của cô dành cho mình trong lòng thầm lặng đau nhói, tim anh bây giờ không khác gì bị hàng ngàn vết đao cùng lúc đâm vào, Cố Thiếu Tranh không vội lên tiếng nhưng khi thấy Bối Vy có biểu hiện lạ cô dường như đang sợ hãi khi càng nhìn anh.

Cô khẽ lên tiếng

“ Anh...”

“ Bà xã, em không nhớ anh sao?, anh là chồng em, bà xã,...”

Bối Vy ngơ ngác cô nhìn thấy anh như vậy cô đau đớn không tả nổi nhưng không hiểu vì sao bản thân lại đau, cũng không rõ người đàn ông trước mặt mình là ai, sao lại gọi cô là bà xã còn nói anh là chồng mình, Bối Vy từ lúc nào đã có chồng chứ, cô rút tay về vừa nói vừa lắc đầu.

“ Tôi không biết anh,...anh thật sự là chồng tôi sao? nhưng...nhưng tôi không nhớ gì cả “

Còn gì đau hơn khi người mình yêu không nhận ra mình chứ, Cố Thiếu Tranh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có lúc đối mặt với chuyện này, vợ anh thật sự quên mất anh rồi sao, Bối Vy thật sự không nhớ gì nữa rồi.

“ Anh là chồng em, em xem đây là ảnh cưới của chúng ta “

Cố Thiếu Tranh mở vội điện thoại ra anh nhấn vào bộ sưu tập bên trong đều là hình của Bối Vy vài ảnh cưới của hai người anh tôn trọng yêu thương cô đến mức còn không tự giữ một tấm hình riêng nào của mình, Bối Vy nhìn qua mấy tấm hình cưới thật sự là cô, cô mặc trên mình bộ váy cưới lộng lẫy cùng với những hành động đáng yêu bên cạnh người đàn ông này, bây giờ cô đã phần nào tin được anh chính là chồng mình nhưng lại không tài nào thích ứng được với sự đụng chạm của anh.

...----------------...