Từ trong túi quần Trình Lam Ngữ lấy ra một cái ống dài bên trong là thứ chất lỏng trắng trong suốt nhìn Bối Vy cười nham nhở
“ Bối Vy, gương mặt này của cô là thứ tôi ghét nhất, tôi thấy nó quá ngứa mắt để tôi giúp cô chỉnh sửa lại một chút”
“ Cô đừng có làm bậy, Trình Lam Ngữ cô thả tôi ra mau “
Bối Vy không cần hỏi cũng biết đó là thứ gì, cái thứ đó chỉ cần một giọt liền có thể khiến cả gương mặt cô bị ăn mòn không còn một mảnh da thịt nào, Bối Vy trợn to mắt cố gắng giữ bình tĩnh đối phó ngược lại với Trình Lam Ngữ
“ Trình Lam Ngữ, cô đừng có mà nổi điên, thứ đó không thể dùng tùy tiện được đâu “
“ Im miệng, mày có quyền gì mà lớn tiếng với tao hả “
Năm xưa hai người học chung trường Bối Vy đã chứng kiến không ít cảnh Trình Lam Ngữ dùng axit đổ lên da thịt những bạn học khác chỉ vì họ có đôi chân đẹp hơn cô ta hay thậm chí chỉ một ngón tay thon dài hơn cô ta cũng khiến cô ta như thể phát điên, điều Bối Vy không hiểu là vì sao năm đó cô ta không dứt khoát dùng thứ đó lên người cô luôn mà phải tự mình ôm hận đến bây giờ.
“ Bối Vy, mày không được phép đẹp hơn tao, muốn trách thì trách mày quá xinh đẹp”
Cố Thiếu Tranh chỉ có thể giữ khoảng cách anh không thể tiến càng không thể lùi, chỉ cần một chút manh động anh sẽ khiến người phụ nữ của mình rơi vào nguy hiểm.
“ Bối Vy, đừng sợ tao sẽ giúp mày đẹp hơn mà “
Trình Lam Ngữ hoàn toàn không còn là chính mình nữa, cô ta thật sự hóa điên rồi. Vừa nói vừa cười ha hả, một tay vẫn còn đang siết lấy cánh tay Bối Vy tay kia khó khăn mở nắp ống, thời khắc nguy hiểm Bối Vy nhớ ra trong túi quần cô có một cao dao nhỏ, Bối Vy mắt tập trung vào cái ống axit kia bàn tay âm thầm đút vào túi quần, đánh lạc hướng đẻ kéo dài thời gian
“ Trình Lam Ngữ, cô bình tĩnh một chút, cẩn thận một chút phía sau chúng ta là vực, chúng ta từ từ nói chuyện được không? “
Trình Lam Ngữ lén nhìn ra sau, Bối Vy nắm chặt thời cơ vung con dao găm thẳng vào ngực trái của Trình Lam Ngữ, cô ta trong lúc đối mặt với cái chết vẫn không từ bỏ cơ hội tha mạng cho Bối Vy, Trình Lam Ngữ ngã người ra sau dùng chút sức lực còn lại đẩy Bối Vy khiến cô hụt chân khỏi mặt đất thời khắc Bối Vy một chân Bối Vy lơ lửng giữa không trung Cố Thiếu Tranh phi đến ôm lấy cô đẩy lên phía trước còn bản thân vì mất phương hướng mà rơi khỏi vách núi, đến lúc Bối Vy nhận thức ra được thì Cố Thiếu Tranh cũng đã rơi tọt xuống biển sâu kia rồi.
“ Bối Vy “
Sau tiếng hét lớn của người đàn ông Bối Vy mới như bừng tỉnh ra, cô lập tức lao đến bên vách núi gọi anh
“ Cố Thiếu Tranh,...Cố Thiếu Tranh, anh đâu rồi,...Cố Thiếu Tranh “
Người đàn ông này không biết bơi, Cố Thiếu Tranh không hiết bơi,...Bối Vy khóc nấc lên, anh rõ ràng chỉ mới vừa rơi xuống sao bên dưới hoàn toàn không nhìn ra được bóng dáng của anh, dòng nước càng lúc càng chảy siết sóng đập cũng mạnh hơn, Bối Vy đang mang trong mình nỗi sợ vô cùng lớn, ngườ đáng ra phải rơi xuống đó là cô mới đúng, người đáng ra đang đắm mình tròng dòng nước lạnh đó phải là cô mới đúng, là Cố Thiếu Tranh đã cứu cô.
“ Cố Thiếu Tranh, anh ở đâu rồi, anh đừng dọa em nhé,...Cố Thiếu Tranh “
Nhưng lúc này khi đối mặt với sự sợ hãi căn bệnh của cô liền trỗi dậy, Bối Vy đấu tranh với bản thân.
Bối Vy quỳ rạp bên vách núi nhìn xuống màn xanh sâu thẳm, vừa khóc vừa nói, giọng ngắt quãng đau xót như cứa vào da thịt
“ Cố Thiếu Tranh, anh đừng có chuyện gì nhé, anh đâu rồi Cố Thiếu Tranh,...anh làm ơn đừng xảy ra chuyện gì,...Cố Thiếu Tranh em yêu anh, anh nhất định không được rời bỏ em”
Chứng sợ nước của cô bất ngờ tái phát, Bối Vy tim đập vội vã hơi thở hoảng loạn một lúc chuyển thành khó thở nhưng so với nỗi ám ảnh này cô càng sợ Cố Thiếu Tranh sẽ xảy ra chuyện xấu hơn. Bối Vy nhắm chặt hai mắt mình cô từ từ đứng dậy, hít một hơi thật sâu, hai mắt phải mất vài giây sau mới có can đảm mở ra, cô không dám nhìn thẳng xuống dưới kia chỉ đành tự mình đánh lạc hướng mình.
Bối Vy đắm mình xuống vực sâu, đối mặt với nỗi sợ hãi cơ thể cô hoàn toàn đơ cứng không thể cử động càng không dám cử động nhưng Cố Thiếu Tranh người cô yêu đang ở ngay trước mắt nhìn cơ thể anh từ từ chìm xuống nơ đáy biển, Bối Vy trong lúc ngàn cân treo sợi tóc tình yêu của cô dành cho anh đã chiến thắng tuyệt đối nỗi sợ nước của cô.
Bối Vy nuốt mạnh một ngụm cơ thể bắt đầu hoạt động trở lại cô bơi nhanh về phía người đàn ông, ôm lấy anh trong lòng Bối Vy có lay anh điên cuồng thế nào anh cũng không tỉnh lại, Bối Vy cũng dần mức sức cô dồn hết sự mạnh mẽ còn lại của mình đỡ lấy anh.
Bơi bằng một tay vô cùng khó khăn, hơn nữa Cố Thiếu Tranh so với cô nặng hơn gấp nhiều lần cơ thể nhỏ bé này thật sự không thế đỡ được anh thêm nữa nhưng cô càng sợ hơn khi thấy gương mặt anh càng lúc càng trắng bệch lại.
Cố Thiếu Tranh anh mau tỉnh lại.
Cố Thiếu Tranh anh nhất định đừng xảy ra chuyện gì.
...
Sau khi đưa được Cố Thiếu Tranh rời khỏi nơi vực sâu, cô chỉ nhìn anh được vài giây rồi cũng bất tỉnh.
Đám vệ sĩ cũng ba chân bốn cẳng chạy lại đỡ lấy hai người phóng xe như điên đến bệnh viện, trên đường đi bọn họ dường như cảm nhận được Cố Thiếu Tranh không còn hơi thở nữa trên đỉnh đầu còn có một vết thương lớn không ngừng chảy máu khiến mấy người đàn ông không khỏi kinh sợ.
Cả hai được đưa vào phòng phẫu thuật, ở bên ngoài một đám vệ sĩ khác cũng tìm đến ai cũng mặc trên mình bộ vest đen nghiêm túc dàn hàng ngay trước phòng phẫu thuật cả Trạch Trạch cùng Trình Châu và Lệ Lệ cũng có mặt, nhanh chóng nhuộm đen cả bệnh viện.
Nhìn bộ dạng của bọn họ khiến mấy người khác tránh như tránh tà, không ai dám bước lại gần phòng phẫu thuật này.
Ca phẫu thuật diễn ra hơn mười hai tiếng đồng hồ, Bối Vy chỉ là kiệt sức quá mức nên bất tỉnh còn Cố Thiếu Tranh nặng hơn, theo như lời bác sĩ nói trong phổi anh đọng một lượng lớn nước biển, vết thương ở đầu rất sâu trong lúc cấp cứu bác sĩ cũng không khỏi e sợ.