Hoàng Hôn Nơi Chân Trời

Chương 5




Tôi cười rất tươi vì muốn tìm lại được cha mẹ ruột nên tôi đã cố gắng rất nhiều đạt nhiều thành tích tốt trong học tập , cố gắng 12 năm qua chỉ còn vỏn vẹn ba ngày nữa thôi là mơ ước đã thành rồi , tôi nắm lấy chặt đôi tay chị ấy trong lòng đã nghĩ sẽ đi học tiếp " Dạ em sẽ..." chưa nói dứt câu mẹ từ nhà sau đi lên nghe cuộc nói chuyện của chị em tôi mẹ hất mạnh rỗ đồ còn đang phơi dang dở vào tôi chị cả và em trai liền kéo mẹ ra , mẹ chỉ tay thăng vào mặt tôi " Học hành thành đạt làm gì , nhà họ Triệu bọn tao đã bao nuôi cái nghiệp chủng như mày ăn học mười hai năm rồi " bà ta càng nói lại càng hăng chỉ tay mạnh vào trán tôi " Thứ súc sinh như mày được Triệu Vinh và mẹ ông ta cho ăn học tơi bây giờ đã là phúc phần mấy đời của mày rồi " em trai thấy tôi ấm ức không thể nói thành tiếng nhưng không làm gì được em trai dựt vào tay áo chị cả nói nhỏ " Chị cả chị nói gì đi chứ " , chị cả nhìn tôi đôi mắt thương cảm nhưng lại rất sâu xa còn mẹ cứ xông lên mắng tôi tới tấp " Nếu như mày vẫn mơ mộng được đi học thì để tạo đây chết cho mày vừa lòng , tại mày mà Tịnh Thì của tao học hết Phổ thông phải nghỉ học bương trải sớm ở ngoài chợ cá , khiến con bé năm nay 22 tuổi rồi không nhà giàu nào ở thôn này để ý đến " .

Nhưng điều bà ta nói có điều đúng và sai chị cả vì một lần xảy ra xô sát với con gái thứ của trưởng thôn nên buộc phải thôi học , nhờ tôi đến trước cửa nhà quỳ tạ lỗi với con gái họ một ngày một đêm trong trời mưa vì cảm thấy áy náy và mất mặt nên chị cả xin phép cha được thôi học và cha cũng đồng ý , còn chuyện chị ấy không kiếm được một người chồng giàu thì quả là đúng gia đình giàu nào lại cưới một người vợ cho con mình là người hôi mùi cá chứ . Tôi nhìn qua chị cả thấy sắc mặt chị trầm xuống tôi cũng không dám nhìn lâu , tôi cúi sầm xuống ' từ bỏ việc học là từ bỏ việc tìm lại cha mẹ ruột , tôi rất muốn tìm lại cha mẹ , tôi muốn biết cảm xúc của họ khi tìm lại được tôi , là vui hay là buồn khi tôi mất tích ' . Tôi nhìn lên một chút không dám nhìn lên thẳng tôi sợ gặp ánh mắt của mẹ làm tôi run sợ , nhìn thấy tay chị cả đã nắm chặt thành nắm đấm , tôi thấy chị ngẩn đầu cao lên tôi cứ nghỉ chị chỉ đơn thuần là nhìn mẹ nhưng không " Nhan Nghị Lam đủ rồi " vừa dứt một câu nói đầy mạnh mẽ của chị rôi nghe một tiếng "Chát" năm ngón tay của mẹ đã in hằng lên gương mặt trắng nõn khiến trở nên đỏ ửng , mắt chị ứa lệ nhưng chị cố kìm nén không rơi giọng nước mắt nào . Em trai mở mắt to như không tin vào mắt mình những gì đang thấy , thằng bé quay sang liếc trợn với mẹ nói giọng rất giận dữ quát lớn " Tại sao mẹ cứ đánh chị cả mắng nhiết chị hai , mẹ thừa hiểu rõ lí do chị cả phải nghỉ học " thằng bé mắt đã ứa lệ tay cứ run cằm cặmtienegs thốt ra tôi có thể nghe được giọng thằng bé đang rất nghẹn " Vì cái quá khứ thối nát của bà nên chị cả mới bị Trương Mỹ và đám nữ sinh trong trường chế giễu và bắt nạt " mẹ chỉ tay vào em trai trong rất bực bội " Vũ Hàng con không được học theo con đầu đường xó chợ và con nghiệp chủng này , nếu con mà nói nữa mẹ sẽ nhốt con vào nhà củi để suy nghĩ một tháng " tôi thấy cả người Vũ Hàng run lắm nhưng ánh mắt kiên định của thằng bé coi lời mẹ nói như gió thoảng qua tay vậy " Dù có bị nhốt ở nhà củi một năm con cũng phải nói hết , mẹ biết tất cả mà lại luôn đổ lỗi tất cả cho chị hai nhờ có chị hai phải quỳ gối trước nhà họ Trương cả một ngày một đêm trong trời mưa đầu gối sưng phù đến đỗ bệnh phải nằm ở nhà hai ngày , nên lấy lại được cái thanh danh mục nát của cái nhà này " nói xong em trai biết được người tiếp theo bị ăn tát là mình cậu nhắm mắt lại nhưng không.