Cô tiếp định dọn tiếp mẹ dọn bàn ăn nhưng mẹ và nội không cho bắt cô và Tịnh Thi ngồi yên , hai chị em ra nhà sau ngắm bầu trời đêm " em nói xem chị sẽ khỏi bệnh đúng không " thấy Tịnh Thi chỉ tay lên bầu trời cô nhìn theo " em biết không ? " , " biết gì thế chị " Tịnh Thì nhìn cô với ánh mắt đầy ngưỡng mộ " chị không biết từ khi nào nữa , những lúc chị buồn vì bị mẹ mắng hay lúc đi học cũng vậy rồi đến khi đi làm những điều làm chị buồn chị không biết nên phát tiết ra đâu hết chị sẽ nhìn lên bầu trời đêm tìm kiếm ngôi sao sáng nhất chị sẽ nhìn rất lâu thì tâm trạng của chị sẽ vơi hết nỗi buồn " cô tò mò " lỡ như đêm ấy không có ngôi sau thì sao chị ngắm gì ? " Tịnh Thi nhìn lên bầu trời " nếu hôm ấy không có ngôi sao chị sẽ tưởng tượng ra gương mặt của em , em biết không đối với chị em luôn là ngôi sao sáng nhất dù cho mây đen che lấp đi em vẫn là ngôi sao sáng nhất trong lòng chị " cô nhìn xuống chân của Tịnh Thi " vì em nên chị không mà sức khoẻ nên mới dấu cha và nội đúng không " Tịnh Thi hơi trầm ngâm cô ngã người ra sau thành ghế " em đừng suy diễn , không phải do em vì chị không muốn em buồn rồi sẽ bỏ học , chị cũng không ngờ bệnh của chị chuyển biến xấu nhanh đến nỗi vậy " cô nhìn Tịnh Thi " em đâu phải em gái ruột của chị đâu sao chị lại đối xử tốt với em như vậy chứ " Tịnh Thi nhìn cô " chị cũng đâu phải chị ruột của em đâu tại sao lại dầm mưa đồi lại công bằng cho chị " cô không suy nghĩ gì cả " vì chị là chị cả của em " Tịnh Thì đứng lên sờ lên đầu cô " chị cũng vậy vì em là em gái chị , vào nhà ngủ thôi ngồi lát nữa là món ăn cho muỗi đấy "
Cô đi về phòng , ngồi vào bàn học cô đem hết sổ sách ra ngắm " cứ nghĩ hôm nay là vứt hết các em rồi cũng mai các em vẫn ở lại với chị đấy " mẹ bước vào từ phía sau không một tiếng động " sau phải vứt chứ " cô quay lại " mẹ , tối rồi mẹ không về phòng ngủ tìm con có gì ạ " mẹ đi lại đặt chén trà lê lên bàn cô " mẹ biết con đang ôn bài nên mẹ pha cho con một ít trà lê uống cho mát " cô không ngờ được tại sao mẹ lại đối xử tốt với mình như vậy cũng muốn hỏi nhưng lại thôi " con cảm ơn ạ " mẹ nhìn cô với ánh mắt rất yêu thương ngay cả Vũ Hàng chưa bao giờ được nhìn như vậy " con uống rồi học xong ngủ sớm nhé " cô nhìn mẹ gật đầu " dạ " mẹ và cô im lặng một hồi " con có cần mua thêm sách tham khảo không " cô nhìn mẹ " dạ mai con sẽ mượn chị Tiểu Vân vài cuốn sách lúc chị ấy đi thi đại học ạ " mẹ gật đầu " mẹ thấy con nên mua mới thì hơn dù gì Tiểu Vân cũng thi mấy năm rồi mẹ sợ chương trình năm nay sẽ khác đấy con nên mua mới đi " cô không biết là thật hay mơ nữa cứ đưa cô đến bất ngờ này đến bất ngờ khác " dạ thôi ạ con học sách cũ được rồi như thế tốn kém lắm " mẹ đứng ra ngoài " con nhớ ngủ sớm nhé " khi đi mẹ không quên nhét vào tay cô tiền để mua sách .
Sáng hôm sau , vì học đến tối nên cô ngủ gật trên bàn học thức dậy thấy ly sữa được đặt kế bên cô , vì đói nên cô uống cạn ly ra khỏi phòng cô đi nhà sau rửa mặt thấy mẹ và bà nội đang làm cô chạy đi rửa mặt rồi đi lại làm tiếp " này ai cho con đụng vào đi lên " bà nội thấy vậy cũng chỉ tay kêu lên " con mau lên nhà đi đừng ở đây cản tay cản chân " thâý bị đuổi nên cô bước xuống " dạ con đi đây ".