Hoàng Hôn Ngọt Ngào Của Anh

Chương 42: Vì Sao Không Thể...?




Trên đoạn đường trở về phòng cả Shin và Yuko đều im lặng. Anh oai nghiêm ôm bó hoa nhài đi trước, Yuko nhỏ bé lặng lẽ đi sau, vừa đi cô vừa nhìn theo bóng lưng của Shin mà lòng lăn tăn gợn sóng....

Có lẽ anh đã nghe thấy chuyện cô nói với ông nội rồi cho nên mới có thái độ lạnh nhạt như vậy....

Cô thật sự không muốn nhưng nếu như không làm thế thì Shin sẽ gặp nhiều bất trắc lắm....

Khi cả hai đi đến phòng của Yuko, Shin dừng chân lại, dáng người cao lớn xoay về đối diện với Yuko cô. Ánh mắt sâu thẳm nhìn người con gái đang khép nép trước mắt rồi cất giọng lạnh nhạt:

"Mở cửa"

Yuko bị cái nhìn của Shin làm cho lạnh sống lưng, cô vẫn còn chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn. Vì thế mà khi nghe Shin gọi Yuko mới choàng tỉnh:

"À...vâng..anh...anh chờ một chút."

Yuko vội tiến đến mở cửa phòng mình ra...

Ngay lúc cánh cửa bật mở, Yuko bị một bóng dáng cao to bọc lấy đẩy cô vào phòng. Vì quá nhanh mà cô chưa kịp phản ứng, hai mắt mở căng ra, bên tai nghe thấy tiếng chốt cửa....

Cả cơ thể mong manh bị gọng kìm là hai cánh tay săn chắc giam giữ. Hơi thở nóng hổi đầy nam tính của người đàn ông phả quanh cổ cô...

Tấm lưng bị dán vào bức tường, Yuko hoảng loạn muốn đẩy Shin ra nhưng không được vì anh quá mạnh. Cùng lúc đó m, Shin chôn cả khuôn mặt anh tuấn vào cổ cô khiến cả người Yuko rợn lên vì hơi thở của anh nóng hổi, cái cổ trắng thoáng ửng hồng lên...

Yuko nghe thấy giọng Shin khàn khàn phát ra từ cổ mình:

"Sao đột nhiên muốn đi du học ? Có điều gì sao khônh nói với anh ?"

Trước câu hỏi của Shin, Yuko không trả lời ngay mà lấy tay đẩy đầu anh ra khỏi cổ cô...Vừa đẩy Yuko vừa cất tiếng ngập ngừng:

"Shin...anh...anh bỏ em ra trước đã..."

Khoảng cách gần khiến Shin cảm nhận rõ rằng cơ thể của Yuko có phần run lên... Khi đó anh mới điều chỉnh tâm trạng mà buông cô ra đứng đối diện....

Ánh mắt sắc bén dò xét khuôn mặt xinh xắn để tìm kiếm chút manh mối...

Shin đứng đối diện với Yuko, anh trầm giọng:

"Đã được chưa ? Mau nói cho anh biết đi. Sao không bàn trước với anh ?"



Yuko cắn môi, hai mắt cụp xuống...Cô không biết dùng lời nào mới thích hợp để giải thích cho Shin. Anh chắc chắn sẽ ngăn cản ngay tức khắc.

Shin thấy Yuko cúi đầu tránh mình, cả người cô lại khép nép mà lòng quặn thắt.... Anh quan sát cô một lúc, khoé môi lại cong lên nụ cười nhạt nhưng nhìn kĩ thì ngập sự chua xót...

Ầm...

Một hành động diễn ra nhanh như chớp khiến Yuko giật mình, hai mắt cô căng ra nhìn về phía bàn tay Shin đang chảy máu....

Phải, là chảy máu ! Shin đã đấm một cánh tay mình vào tường, cơ thể anh run lên tỏả ra ám khí, cặp mắt đỏ ngầu, hơi thở nặng nề...Tất cả đã cho thấy anh đanh tức giận nhiều như thế nào...

Yuko bây giờ mới tá hỏa, cô vội chụp lấy cánh tay bị thương của Shin đưa lên xem, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống từng giọt hòà cùng với máu trên mu bàn ta anh....

Giọng nói lạc trong nghẹn ngào:

"Anh đừng tự làm đau mình mà..."

Hơi thở Shin vô cùng nặng nề, khuôn mặt anh đỏ bừng, ánh mắt quan sát Yuko đang lính quính muốn tìm đồ cầm máu cho mình...

Đôi bàn tay giữ chặt hai tay Yuko giam trước ngực, Shin khẽ cất tiếng:

"Yuko, em có biết điều anh day dứt nhất từ lúc chúng ta bắt đầu mối quan hệ yêu đương cho đến nay là gì không ?"

Lời Shin nói rất nhẹ rất khẽ nhưng lại khiến lòng Yuko nặng trĩu....Cô lặng lẽ nâng tầm mắt nhìn anh như đang chờ đợi điều anh sắp nói ra...

Nơi ngực trái vô cùng trống trãi, một cảm giác tội lỗi bao trùm lấy tim cô....Shin chưa nói ra nhưng chỉ qua ánh mắt và lời anh vừa nói đã khiến Yuko đau nhói....

Khoe môi anh tuấn nhàn nhạt cong lên, Shin nở nụ cười nhạt và không để Yuko chờ đợi. Anh nói:

"Điều anh day dứt đó chính là chưa thể cho em cảm giác an toàn. Mỗi lần chúng ta ở cạnh nhau, tuy em luôn vui vẻ nhưng anh biết em vẫn còn bao nỗi lo toan....Sao không thể nói với anh ? Chúng ta đã là người yêu của nhau, tình cảm cũng nói hết nhưng tại sao em không chia sẻ bất kì nỗi sợ hãi hay lo lắng của em với anh ? Đối với em anh là gì ? Tình yêu anh dành cho em có phải chưa đủ lớn nên mới khiến em sinh ra cảm giác hoang mang, lo lắng mỗi khi bên cạnh anh đúng không ? Yuko, em giấu anh ầm thầm chịu đựng khổ sở. Vậy em có biết điều đó đối với anh là một cực hình hay không ? Anh không thể biết được tình trạng của người mình yêu, không biết được cô ấy đang lo lắng, sợ hãi chuyện gì cả ? Dường như việc che giấu tâm trạng của em đã khá hơn rồi... Bây giờ anh không thể nào đoán được nữa...Có phải anh rất tệ không ?"

Từng câu từng chữ Shin nói ra đều khiến lòng Yuko quặn thắt...Cô đã làm tổn thương anh đến như vậy sao ? Cô không biết, cô thật sự không biết gì c....Là cô vô tâm không để ý tới suy nghĩ của Shin....Đổi lại, Shin chẳng bao giờ trách mắng cô một lời, mỗi ngày đều dặn dò cô, quan tâm cô và luôn bao bọc chở che cho cô...Tình yêu của anh quá lớn chẳng có gì sánh bằng....Cô phải may mắn lắm mới có được một người yêu mình vô điều kiện như vậy....

Nước mắt Yuko rơi càng nhiều hơn, cô muốn ngay lúc này ôm anh mà nói hết những gì mình nghĩ. Nhưng khi nhớ đến cơn ác mộng đó, cô lại không đủ can đảm....Cô không muốn tương lai của Shin bị cô phá vỡ....Tình cảm trân quý, chân thành của anh cô sẽ giữ trong lòng, khoảng thời gian tươi đẹp ở bên nhau sẽ là kỉ niệm theo cô suốt cuộc đời này....

Để cô ích kỷ một lần, nhẫn tâm một lần thôi...Shin cũng sẽ đau một lần duy nhất và không bao giờ quan tâm đến cô nữa....Cô mong anh quên đi.... Nỗi đau cô chấp nhận gánh lấy đổi lại cho anh hạnh phúc...Cô nợ anh, cô sẽ trả, sẽ trả nếu ở một cuộc đời khác tốt hơn....Còn bây giờ cô quá tệ, cô chẳng thể cho anh hứa hẹn, cũng chẳng đủ can đảm cùng anh đối mặt sự thật....Chính bản thân cô còn thấy tình cảnh của mình thật đáng xấu hổ, vậy khi người ta biết được cô và anh yêu nhau thì sẽ nghĩ thế nào đây.....

Tình yêu này cô sẽ cố gắng chôn vùi thật chặt trong tim mình....



Yuko không trả lời Shin mà nhanh chóng tìm hộp thuốc rồi giúp anh băng vết thương không ngừng rỉ mu....Tim cô đau như cắt....Là cô nợ anh...

Xong xuôi, Yuko nhẹ để hộp thuốc vào một góc, cô đứng đối diện với Shin. Đầu cô ngẩng cao, đôi mắt tím long lanh, chua xót nhìn vào khuôn mặt anh tuấn như thể muốn khắc ghi thật sâu trong lòng....

Thời gian cứ như vậy trôi qua một lúc ngắn, cuối cùng Yuko cũng cất lời...:

"Shin, em biết anh yêu em rất nhiều, em rất trân trọng tình cảm của anh. Nhưng mà Shin à, chúng ta không thể..."

"Vì sao không thể ? Em yêu anh đúng không, tại sao không thể cùng anh vượt qua chứ....Em lo ngại cái gì ?"

Shin nghe Yuko nói mà lòng nóng lên, anh nắm lấy vai cô gầm to. Yuko cũng không kém anh, vai bị nắm có đau cũng không đau bằng tim cô lúc này...Cô biết Shin đang rất đau đớn, cô đã đâm một vết dao thật sâu trong tim anh...

Yuko cố gắng vùng khỏi gọng kiềm của Shin. Cô điều chỉnh hô hấp và giọng nói của mình rồi cất tiếng:

"Chúng ta quá khác nhau, nếu mọi chuyện vỡ lẽ sẽ liên luy đến anh. Thay vì để mọi thứ đi xa vậy chúng ta kết thúc ngay lúc này được không ? Tốt cho cả anh và em...Nhất là anh, tương lai của anh sẽ vẫn xán lạn, và sẽ tìm được một cô gái môn đăng hộ đối xứng với anh..Em.."

"Được rồi !"

Yuko chưa nói hết đã bị Shin trầm giọng đè lên. Anh thở dài một hơi, hai tay đưa lên vuốt mặt. Cặp mắt nhìn Yuko tràn đầy tuyệt vọng khiến cô như chết lặng...Cô không còn dũng khí để nói như khi nãy nữa, chỉ biết yên lặng mà chờ đợi Shin sẽ làm gì tiếp theo....

Shin đưa tay vén tóc Yuko ra sau tai, hơi thở anh ấm nóng muốn đốt cháy Yuko....Rồi đôi môi mỏng kề sát bên vành tai mẫn cảm, lời thì thầm từ tốn phát ra:

"Nếu đó là điều em muốn vậy anh sẽ theo nguyện ý của em....

Nói rồi Shin buông Yuko ra và nhanh chóng rời khỏi phòng. Tâm trạng anh thật sự không tốt...Cô thật sự rất biết cách làm anh đau lòng...

Yuko như người vô hồn dõi theo bóng lưng cô độc của Shin, tâm tựa tên đâm mà chết lặng....Anh đi rồi, đi thật rồi...Chắc sẽ Shin sẽ rất hận cô, là cô không đủ mạnh mẽ giữ lấy người đàn ông yêu mình....

Dù đã hạ quyết tâm nhưng Yuko thật sự đau đớn xé lòng, cơ thể đổ sụp xuống như thể mất đi cả thế giới....

Đôi mắt tím xinh đẹp ngập tràn nước mắt lăn xuống má không ngừng, trong đầu Yuko lúc này chính là những hình ảnh Shin và cô ở bên nhau....

Cô đã đánh mất đi ánh sáng hi vọng của mình, từ nay sẽ không còn ai yêu thương cô nữa rồi. Cô sẽ sống trong bóng tối cô độc vì ánh sáng của cô đã bị chính cô làm mất đi...Và có lẽ sẽ chẳng thể nào có lại được....

Lúc này Yuko mới nghẹn ngào khóc nấc lên, bàn tay đặt lên ngực trái cảm nhận trái tim đau đớn từng hồi....

"Shin, thật xin lỗi...."