Hoàng Hôn Ngọt Ngào Của Anh

Chương 17: Khiển Trách




Những năm qua, ông Ryu đã dần giao toàn bộ quyền điều hành công ty cho Ren, vì vậy anh ta cũng bắt đầu thể hiện cho xứng với cái danh trưởng tôn trong gia tộc Yamamoto. Trước mặt mọi người luôn tỏ ra nghiêm nghị, bảo vệ vợ con, lời nói đã bắt đầu mang nhiều hàm ý đối với những người trong gia tộc.

Mọi người trong gia tộc đương nhiên không ai chống đối cho dù bản thân họ không thích gia đình Ren là mấy. Nhất là Satomi và Yuka, họ cảm thấy vô cùng chướng mắt vì cả hai mẹ con chẳng xem ai ra gì. Nhưng vì Ren là trưởng tôn, và vì họ nể trọng ông Ryu cho nên vờ nhắm mắt cho qua, nếu không sẽ rước họa vào thâ. Trong gia đình bốn người của Ren, những người trong gia tộc chỉ yêu thích mỗi Yuko vì cô bé vô cùng lễ phép và ngoan ngoãn, không kiêu căng, ngạo mạn như mẹ con Yuka. Và Ren là vì anh ta quá dung túng cho Satomi với Yuka, không giống như khi anh ta chưa gặp Satomi và cưới, đâm ra họ cũng không còn thiện cảm nữa.

Chỉ trừ những ngày quan trọng phải tập trung đủ mọi người trong gia tộc thì tất cả mới đến biệt thự của ông Ryu, cũng là nhà chính của gia tộc Yamamoto. Còn không, chẳng một ai ghé đến, kể cả gia đình Rin và Ran. Nếu có, cũng chỉ là sang thăm ông Ryu mà thôi, và chỉ có gia đình của Rin còn gia đình nhỏ của Ran là thỉnh thoảng.

Và những lần Rin cùng chồng con đến biệt thự, con trai của cô là Shin đều đi tìm Yuko…

*Biệt thự Yamamoto

Chồng tài liệu rơi mạnh xuống mặt bàn, ông Ryu toàn thân đầy sát khí, đôi mắt tràn ngập lửa giận nhìn Ren…

“Con đang làm cái quái gì vậy hả ? Tại sao doanh thu lại bị hụt đi hơn cả nửa năm nay ? Có biết mình đang làm cái gì hay không ? Con đã nói như thế nào ? Mở to con mắt ra nhìn xem con đã gây ra hậu quả gì cho công ty đi.”

Trước lời trách mắng của ông Ryu, Ren có phần e sợ. Anh ta dè dặt cất tiếng:

“Con xin lỗi, con sẽ sửa đổi. Gần đây có nhiều việc dồn vào cho nên con có phần không để tâm, cứ làm việc này đến việc kia không thể kiểm soát hết. Số tiền hụt kia là do trao đổi và buôn bán, giá cả thị trường tăng cao cho nên….”

Ren nói đến giữa chừng thì không tiếp tục nói nữa vì ánh nhìn của ông Ryu như lửa muốn thiêu cháy anh ta ngay tức khắc. Lòng anh ta thấp thỏm không yên.

Sáng nay, ông Ryu đã đến công ty một chuyến bất ngờ, anh ta lúc đó đang ở sòng bạc vì vậy mọi chuyện giao lại cho thư ký. Lúc ông Ryu ở công ty, thư ký với lời dặn của Ren đã nói rằng anh ta đi gặp khách hàng. Ông Ryu chỉ gật đầu sau đó đi một vòng quanh công ty kiểm tra, cuối cùng dừng lại ở phòng kế toán bắt nhân viên đưa số liệu kiểm kê. Chuyện sẽ không có gì nếu như trong số liệu không bị thiếu hụt tiền, tính từ đến nay đã nửa năm… Tiền thiếu hụt là do Ren cắt đi một phần trong nguồn tiền hàng của công ty đổ vào sòng bạc và cổ phiếu. Anh ta nghĩ sẽ bù lại sớm thôi nếu thắng tiền nhưng đến nay, nửa năm rồi vẫn không khá mấy, ngược lại còn thiếu hụt nhiều hơn. Vì thế mà ông Ryu đã nổi trận lôi đình cho người gọi Ren cũng như những người trong gia tộc đến nhà chính và mở một cuộc họp.

Satomi ngồi cạnh thấy chồng bị mắng, cô ta cũng sốt ruột vì vậy không màng đến sự tức giận của ông Ryu mà lên tiếng bênh vực:



“Làm sai thì làm lại, đâu có gì đâu ba. Anh Ren xuất sắc hơn những người khác trong gia tộc mà, lại còn là trưởng tôn, anh ấy sẽ tìm ra cách đắp lại phần tiền hụt đó sớm thôi. Ba với mọi người chớ lo.”

Satomi nói mà chẳng cần quan tâm đến sắc mặt những ai đang có mặt trong phòng họp. Cô ta ra vẻ tự tin và kiêu ngạo khiến mọi người chán ghét vô cùng. Từ khi Ren được giao quyền quản lí công ty, cô ta cứ như vậy chẳng nể mặt già, tẻ, lớn, bé trong gia tộc.

Mọi người chỉ đưa mắt nhìn nhau, Ran cùng chồng im lặng không biểu cảm, Rin lại nhếch môi trông rất thích thú còn chồng của cô ngồi cạnh chỉ có biểu hiện cưng chiều cô mà thôi. Tất cả đều đang chờ đợi phản ứng từ ông Ryu. Vì sau lời nói của Satomi, sự giận dữ càng hiện rõ lên trong mắt ông Ryu nhiều hơn…

Quả nhiên không uổng công tất cả chờ xem kịch hay. Ông Ryu nghe thấy mấy lời Satomi nói thì rống to lên, ngón tay chỉ thẳng mặt cô ta đầy căm phẫn:

“Câm miệng ! Cô chẳng là gì trong gia tộc này cả. Nếu Ren không cưới phải một kẻ vô dụng như cô thì nó đã không đến nỗi như thế này. Đồ rắn độc, bất tài ! Đừng tưởng tôi không biết cô mưu tính chuyện gì. Kế trong kế, cô nhớ kĩ câu này cho tôi. An phận mà làm dâu nếu không cô không yên ổn sống trong căn nhà này đâu.”

Satomi bị mắng nặng đến nỗi mặt tái xanh, trong lòng tức giận vô cùng, không ngừng oán trách ông Ryu. Cô ta làm cái gì chứ, có cũng chỉ là chuộc lợi cho gia đình mình thôi, gia tộc bao nhiêu người đó có phải một mình chồng cô ta đâu. Lão ba chồng đáng chết, dám sỉ nhục cô ta trước đám người trong dòng họ, cô ta thật sự ấm ức vô cùng. Dù sao cũng chỉ nói với Ren mua cho cô ta và con gái mấy cái bất động sản bằng tiền công ty thôi chứ có gì đâu mà làm quá lên, Mai mốt bán bù lại tiền là được mà. Có thế cũng làm lớn chuyện, đúng là ông già phiền phức.

Trước sự trách mắng của ba mình dành cho chị dâu, Rin chẳng thể nhịn cười, Lúc ông Ryu vừa nói xong, cả phòng im lặng không ai dám hó hé, chỉ riêng mình Rin là bật tiếng cười nhỏ. Nếu không có Ran và Shito chồng cô kiềm lại chắc đã cười lăn ra đất rồi. Cô thích nhất là nhìn thấy chị dâu bị bẻ mặt trước tất cả mọi người trong gia tộc, cảm giác “đã” vô cùng. Ai kêu chị ta đáng ghét thế, bị mắng là đáng lắm.

Ông Ryu thấy con gái không nghiêm túc liền lườm một cái sắc lẹm nhưng Rin đâu có vừa, cô nháy mắt với ông, tay còn giơ ngón kí hiệu “like” lên nữa. Ông Ryu cũng thật hết cách với cô con gái út nghịch ngợm dù đã là mẹ người ta rồi đấy.

Ngay khi ông Ryu chuẩn bị trách mắng Ren lúc xem tiếp tập tài liệu khác thì quản gia Akira mở cửa đi vào. Ông ấy kính cấn đưa một tập tài liệu cho ông Ryu sau đó đi ra ngoài.

Ông Ryu nhận lấy, đôi mày kiếm chau lại, tay bắt đầu mở tập tài liệu ra xem. Ngay tức khắc, khuôn mặt ông bắt đầu đỏ lên. Cơn giận đang trào chưa nguôi bây giờ lại càng dâng thêm. Ông Ryu hướng đến Ren thẳng tay ném tập tài liệu vào đầu anh ta, ngón tay run run đưa ra trước mặt Ren, giọng nói như đang kiềm chế cơn thịnh nộ sắp bùng nổ:

“Thằng khốn nạn ! Mày muốn giết chết cả gia tộc này có đúng không ? Xem trò hay mà mày làm ra đi. Nghịch tử.”