Hoàng Hôn Ngọt Ngào Của Anh

Chương 11: Gừng Càng Già Càng Cay




Trong căn phòng có màu sắc chủ đạo là sắc trắng, được bố trí đơn giản, giữa phòng đặt chiếc giường trắng dáng hoàng gia, bên phía góc tường gần cửa sổ là chiếc nôi màu hồng nhạt, phía trên có treo một chùm đồ chơi gồm những con vật đáng yêu và có màn che.

Người phụ nữ trung niên ngồi trên cái ghế nhỏ đặt cạnh giường, nét mặt vô cùng hiền hậu nhìn bé gái nằm trong nôi. Đó là dì Ann, người được xem là quản gia thứ hai sau quản gia chính Akira. Ông Akira lo về những phần chính như quản lí tất cả người làm và mọi việc trong nhà, còn dì Ann thì quản lí bếp núc cũng như chăm lo khẩu phần và sức khỏe cho mọi người, cũng như sắp xếp, bố trí khi nhà có tiệc. Hai người họ đã làm việc trong gia tộc Yamamoto từ rất lâu và là người thân cận của ông Ryu, mọi việc trong nhà đều do cả hai đều quản lí, ai ai trong gia tộc từ chủ đến người làm cũng đều kính nể một phần.

Dì Ann đang đưa tay lắc nhẹ chiếc nôi, tiếng nói nhẹ nhàng không ngừng tấm tắc khen bé gái đang nằm trong nôi:

“Đáng yêu quá, tôi sẽ chăm sóc thật tốt cho tiểu thư. Cũng không hiểu vì sao họ có thể đối xử với một đứa bé như vậy. Hãy yên tâm, dì Ann sẽ cố gắng chăm lo cho cô tốt nhất có thể, tiểu thư Yuka có cái gì, cô cũng sẽ được như vậy.”

Em bé Yuko nằm trong nôi, đôi mắt tím hướng về dì Ann vô cùng ngây thơ, tay chân khua qua lại rất đáng yêu. Ngay khi ông Ryu đưa lệnh rằng để dì Ann chăm sóc bé thì bé đã được giao cho dì mang về phòng của bà ấy cho tiện chăm sóc.

Cửa phòng vang lên tiếng gõ sau đó là tiếng vặn tay nắm, cánh cửa được đẩy ra, ông Ryu trầm ổn đi vào.

Dì Ann nghe tiếng động liền quay lại, khóe môi lại mỉm cười, thân người đứng dậy cung kính gập người trước ông Ryu sau đó nép qua một bên.

Ông Ryu gật đầu tiến đến chiếc nôi và đặt người ngồi xuống ghế, khuôn mặt không nóng không lạnh nhìn vào trong nôi.

Giọng nói trầm thấp khẽ vang lên:

“Tôi giao con bé cho cô, hi vọng nó được dạy nên người. Đứa nhỏ này không có tội, tôi không muốn nó liên lụy vào vòng xoáy gia tộc. Dù sao phận đời của nó cũng quá đáng thương, một đứa bé không nhất thiết phải sống một cuộc đời bị người khác lợi dụng, dàn xếp. Ann, cô sẽ làm tốt nhiệm vụ này chứ ?”

Dì Ann dịu dàng đưa mắt nhìn Yuko sau đó nhìn ông Ryu, bà bắt gặp ông cũng đang nhìn mình. Cung kính gật đầu sau đó bình ổn mà đáp lại:

“Ông chủ cứ yên tâm đi, nhìn đứa nhỏ này lần đầu tiên tôi đã rất mến nó rồi. Trẻ nhỏ không có tội mà, cũng quá vô phúc gặp phải người mẹ tồi tệ, sau đó lại được ba mẹ nuôi nhận chỉ vì có tính toán riêng. Tôi không chồng, cũng chẳng có con cháu, làm việc ở Yamamoto đã lâu, các cô cậu đều do tôi chăm một phần, ông chủ lại tin tưởng tôi như vậy, nhiệm vụ chăm lo và dạy dỗ một đứa nhỏ sao làm khó được tôi chứ.”



“Tốt lắm ! Nếu như vợ chồng Ren muốn mang con bé về chăm sóc thì đừng đưa cho chúng. Tôi không cần biết hai đứa nó hiện tại đối xử với đứa bé này tốt thế nào, tôi chỉ biết chúng nó có gan lớn mới dám đấu với tôi một ván cờ như thể bán cả mạng này. Cứ vờ như không biết, tôi muốn chờ xem hai đứa nó sẽ chơi làm sao với ông già này.”

Dì Ann nghe vậy nhỏ giọng hỏi:

“Tôi hi vọng vợ chồng cậu Ren sẽ không vì danh vọng, tiền tài mà làm điều bất chính với đứa nhỏ này, với gia tộc Yamamoto. Ông chủ, đứa bé này, ông đối với nó là…”

Nói đoạn, dì Ann lại ngưng.

Ông Ryu đưa ngón tay thô ráp vào trong nôi chạm nhẹ lên gò má nhỏ mịn màng của Yuko, bé con khua khua tay lại đụng phải ngón tay của ông. Bàn tay bé xíu khẽ mở ra bao bọc ngón tay to lớn của ông Ryu, ánh mắt hồn nhiên cùng nụ cười đầy thuần khiết khiến cho nét mặt của ông Ryu giãn ra vài phần, nơi khóe môi vốn dĩ trầm lặng lại hiện lên tia cười yêu thương.

Nghe thấy dì Ann đang hỏi lại ngưng, ông Ryu liền đáp:

“Đứa nhỏ này cũng giống như tiểu Đan và Shin, tôi đối với nó không màng đến huyết thống vẫn có thể yêu thương nó như cháu ruột của mình. Yuka tôi sẽ không nói đến, cứ để xem giữa một đứa là tiểu thư danh gia vọng tộc, và một cô bé được “sinh” sau khi mẹ nó về quê, lớn lên sẽ có tính cách thế nào. Tôi muốn xem, đứa con trai tôi dạy dỗ nghiêm khắc từ nhỏ làm sao dạy được đứa con gái của nó nên người, và đứa nhỏ được gọi là “con gái thứ hai” của nó sẽ ra sao khi được người làm trong nhà dạy dỗ.”

Trầm ổn nói một đoạn như thế, ông Ryu lại bật ra tiếng cười khi nhìn Yuko đang dùng tay nắm ngón tay của mình. Ông tiếp tục:

“Yuko thật sự khiến người khác sinh ra thương mến ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên, nhất là đôi mắt đặc biệt của con bé. Satomi cũng có màu mắt tím nhưng lại khiến người ta không thiện cảm, nhưng Yuko thì khác. Màu tím tựa hoàng hôn vừa dịu dàng, vừa sâu lắng mà thuần khiết khiến người ta thương yêu. Tôi hi vọng, con bé sẽ có một đời bình an khi sống trong gia tộc mà có người “ông nội” khó chịu như tôi.”

Lời nói vừa thân thương lại vừa như trêu chọc khiến dì Ann đứng cạnh bên phải bật cười. Bà nói:

“Có người “ông nội” khó chịu như ông chủ thì dù cho gây khó dễ thì con bé vẫn thương thôi. Ông đối với nó yêu thương như vậy mà.”

Ông Ryu chỉ nhẹ nâng khóe môi không đáp, ánh mắt dịu dàng nhìn Yuko…