Mây đen vần vũ, ầm ầm kéo tới, thoáng chốc đã cuộn thành một khối đen đặc che lấp bầu trời, không gian tối đen lại khi ánh sáng bị ngăn chặn.
Sấm vang chớp giật liên hồi như muốn báo hiệu cho một cơn giông tố kinh hoàng sắp kéo tới.
"Sắp mưa sao?"
Đứng giữa không trung, Tà Thần trong thân xác Arthur Pendragon, nheo mắt nhìn quanh.
"Làm sao mưa có thể xuất hiện bên trong thứ nguyên này?"
Biến cố bất ngờ xảy đến khiến hắn tạm thời bỏ qua việc truy kích Dunkel mà lâm vào trầm tư ngẫm nghĩ.
"Chẳng lẽ là..."
Hắn hướng sự tập trung của mình vào miệng hố thiên thạch mà Dunkel vừa rơi xuống khi nãy, cảm thấy có gì đó không ổn cho lắm.
Bỗng nhiên, ầm vang một tiếng, miệng hố thiên thạch lại nổ tung thêm một lần do lực xung chấn đến từ bên dưới lòng đất, kèm theo đó là tiếng sấm rền vang cùng ánh chớp rực sáng loá mắt.
Dunkel xuất hiện trở lại từ bên dưới lòng đất, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai mà tiếp cận Tà Thần, vung nắm tay ẩn chứa sức mạnh của vạn đạo lôi đình vào ngực hắn.
"Hự!"
Bất thình kình bị công kích, Tà Thần phát ra một tiếng rên đau đớn.
"Ngươi!"
Sức nặng từ cú đấm này mạnh hơn mọi đòn công kích trước đó mà hắn từng nhận, cơ bản là không cùng cấp bậc. Mặc cho hiện tại hắn đã khôi phục được tới ha ba phần mười của thời kỳ toàn thịnh cũng có chút chịu không nổi cú đấm này, dịch vị trong dạ dày của thân xác này như muốn trào ngược hết ra ngoài.
Cơ thể bị xung lực đánh bay đi với tốc độ tiệm cận ánh sáng rồi đâm sầm vào một ma trận không xa phí sau chẳng biết đã được thiết lập từ bao giờ. Không để hắn ổn định lại tinh thần, hàng loạt những cú đấm có uy lực không thua gì cú đấm ban đầu của Dunkel đã ồ ạt ập tới. Không gian nứt toát ra theo từng nắm đấm của đậu, chớp mắt một cái đã thê thảm như sắp vỡ vụn tới nơi.
Cơn mưa đấm được tung ra đánh tới tấp vào mặt mũi, lồng ngực và bụng Tà Thần, xung lực mạnh tới nỗi đập vỡ cả ma trận đanh kiềm hãm hắn.
"Đủ rồi!"
Hắn giận dữ thét lớn, sức mạnh bùng lên tóm lấy nắm tay Dunkel.
"Ta là một vị thần! Ngươi nghĩ ngươi là..."
Sấm sét nổ tung trong lòng bàn tay, cẳng tay Tà Thần bị cháy khét đen như than cốc khi mà hắn còn chưa nói hết lời. Sự tàn phá không dừng lại mà tiếp tục lan tràn qua khuỷu tay rồi đến vai. Không dám chậm trễ hắn tức khắc chặt phăng cánh tay trước khi mức độ phá hoại lan rộng tới mức vô phương cứu chữa rồi lập tức lùi lại để giữ một đoạn khoảng cách, đề phòng nhìn chằm đối thủ. Chỉ thấy Dunkel giơ tay trái lên, trỏ vào bầu trời.
Tà Thần bất giác nhìn theo hướng tay của cậu và bị một tia sét khổng lồ nện thẳng vào đầu, đánh rụng xuống mặt đất, nhiệt lượng khủng bố từ tia sét thậm chí còn nung chảy cả mặt đất xung quanh thành dung nham.
Kéo theo sau là hàng loạt những tia sét khác nện xuống không chút thương xót.
Cứ mỗi một đợt công kích, thứ nguyên mê cung lại rung lên và vỡ toang ra, theo tốc độ này thì chẳng mấy chốc nó sẽ bị Dunkel đánh nát. Tuy vậy, trông cậu không có vẻ gì là có dấu hiệu sẽ dừng tay hay giảm bớt lực công cả.
Trên thực tế, mức độ tấn công này đã là kết quả của việc Dunkel kiềm hãm sức mạnh xuống nhiều lần rồi, nếu không thì hủy diệt thứ nguyên này chẳng cần đến đòn thứ hai đâu.
Dẫu sao thì thứ cậu đang dùng cũng là Tha Hoá Thế Giới Thiên.
— QUẢNG CÁO —
Thất Tội Pháp Điển, mới nghe thôi đã đủ để hình dung cái tên này dựa trên bảy mối tội đầu.
Đệ Tam Chương được hình thành dựa trên thế giới quan của Dunkel, bảy mối tội đầu tha hoá thế giới. Tha Hoá Thế Giới Thiên là khả năng dùng chính những cảm xúc tội lỗi ấy chuyển hoá làm năng lượng cho sự hủy diệt áp đặt lên thế giới. Sự chuyển hoá đó lần lượt là:
Sắc dục - ngọn lửa của ham muốn.
Ngạo mạn - cơn gió của kiêu hãnh.
Tật đố - đất đá của ghen tức
Đãi noạ - dòng nước của lười biến.
Tham lam - cướp đoạt của lòng tham.
Ác thực - thôn phệ của ăn uống vô độ.
Cuối cùng là phẫn nộ - sấm chớp của giận dữ.
Đệ Tam Chương cũng chính là nguyên do mà quyền năng này mang tên Thất Tội Pháp Điển. Nói thêm nữa thì màu mè hoa mỹ, thực tế chỉ cần hiểu đơn giản hệ quả cuối cùng của nó chính là tha hoá thế giới bằng bạo lực thuần túy với hình thái sức mạnh được sử dụng sẽ phụ thuộc vào cảm xúc của người thi triển.
Và cảm xúc hiện tại của Dunkel là...
Cơn giận kiềm nén không chỗ phát tiết.
Xui xẻo thay cho Tà Thần, nếu là tìm gặp Dunkel vào lúc khác, khi mà tâdm trạng của cậu tốt hơn lúc này thì chắc đã không thảm tới vậy. Đâu dễ dàng gì mới tìm được một cái bao cát chịu đấm tốt như thế.
Tha Hoá Thế Giới Thiên luân chuyển, vô vàn tia sét vạch phá bầu trời, như thể đan thành chiếc ngai vàng cho kẻ nắm giữ ngôi vị chí tôn thống trị thế giới, uy nghiêm mà đáng sợ.
***
Tầng trong mê cung, Celina và những người đang bồn chồn chờ đợi.
Đã được một lúc lâu kể từ lúc Sieghart chấp nhận thử thách và theo Anh Hùng Vương Kiếm tiến vào không gian do nó tạo ra.
"Hơn vài tiếng rồi, thanh kiếm đó nói rằng nó sẽ can thiệp vào quy tắc của mê cung để khiến dòng chảy thời gian thay đổi, đảo ngược tỉ lệ chênh lệch thời gian đúng chứ?"
Scarlet tỏ vẻ lo lắng.
"Ừm, nếu tính theo hiện tại thì năm giờ ở đây sẽ bằng một giờ ở tầng bên ngoài, với cả tốc độ thời gian trong thứ nguyên kia còn khác nữa... Chỉ như vậy mới có thể tranh thủ hoàn thành thử thách trước khi Tà Thần hoàn toàn khôi phục."
Felt vừa trả lời vừa nhìn vào vết chém nhỏ phía trên chiếc quan tài.
"Một ngày ở đây bằng mười năm trong đó. Tính toán, Sieghart đã tham gia thử thách được hơn một năm rồi. Tại sao chị ấy vẫn chưa hoàn thành?"
Liliana không giấu được vẻ lo lắng khi nói vậy.
"Này, các người không tin tưởng Sieghart à? Cậu ấy nhất định sẽ thành công thôi."
— QUẢNG CÁO —
Evelyn tiếp lời bằng giọng điệu không cho là đúng, nhưng biểu cảm ái ngại trên gương mặt đã bán đứng suy nghĩ thực của cô.
Elsie thở dài thườn thượt trước mối lo của những người khác.
"Hiện tại chúng ta cũng đâu thể làm gì khác ngoài tin tưởng và chờ đợi đâu chứ."
Cô mở miệng an ủi những người khác cũng như tự an ủi mình.
"Sieghart."
Biểu cảm của Elaina không khác những người khác là bao, cô vừa nhìn vào chiếc quan tài và vết cắt, vừa thì thầm tên người quan trọng nhất với mình.
Celina vốn đã không hợp với những người khác ngay từ đầu, hơn nữa chính họ cũng phần nào e ngại sức mạnh của cô nên vẫn vô thức giữ một đoạn khoảng cách. Ngồi một mình trong góc, cách xa phần còn lại, cô hết nhìn cổng thử thách rồi lại nhìn lên vết rạch ngang bầu trời mà Dunkel để lại.
So với Elaina và những thiếu nữ khác, cô có niềm tin mãnh liệt vào Sieghart, tin chắc rằng người ấy có thể thông qua thử thách. Nhưng tâm trạng cô thì vẫn không khá hơn họ là bao.
Nguyên nhân là vì...
"Tại sao mọi chuyện lại trở thành như thế này chứ?"
Cô không khỏi nhớ lại khoảng thời gian còn du hành cùng cậu, không quá dài nhưng tràn ngập thú vị và vui vẻ, trái tim bất giác nhói đau.
"Có lẽ việc gặp gỡ và bắt đầu mối quan hệ bạn bè với cậu ta ngay từ đầu đã là một sai lầm..."
Nhếch môi cười tự giễu, Celina thì thào.
"Ra rồi!"
Đúng lúc ấy, cô nghe thấy tiếng ai đó thốt lên từ bên kia liền quay mặt qua, cổng thử thách gợn sóng nhè nhẹ, một bóng người bước ra từ trong đó, không ai khác ngoài Sieghart. Ngay sau đó, cánh cổng cũng biến mất.
Bộ dạng của cô trông nhếch nhác hơn lúc chưa bắt đầu nhiều, quần áo lấm lem nhiều chỗ, lớp giáp vốn đã bị Dunkel phá hỏng phần nào bây giờ đã triệt để hỏng mất, chẳng còn gì ngoài mấy miếng kim loại. Tuy vậy, tinh thần của cô lại phấn chấn và mạnh mẽ hơn nhiều.
"Chào mọi người, lâu không gặp, à với các cậu thì chắc mới qua vài tiếng thôi nhỉ?"
Không nói không rằng, những người khác đáp lại cô bằng một cái ôm tập thể.
"Sao lại lâu như vậy hả?"
"Có biết bọn này lo lắng lắm không?"
"Cái người không tim không phổi này!"
"..."
Thấy họ nhao nhao cả lên, Sieghart chỉ đành nở một nụ cười gượng gạo.
"Lỗi của tôi, lỗi của tôi! Xin lỗi vì đã khiến các cậu lo lắng nhé!"
— QUẢNG CÁO —
Cô nói trong lúc xoa đầu Liliana, người nhỏ tuổi nhất đang dụi mặt vào ngực mình trông như sắp khóc tới nơi.
Bên phía góc đại sảnh, gương mặt âm u của Celina thoáng tươi sáng lên một chút, cô nhanh chóng chạy qua bên này. Nhưng chứng kiến cảnh tượng ôm ấp của Sieghart và những người khác, Celina do dự một chút rồi dừng lại cách họ vài bước chân.
Elsie là người đầu tiên rời khỏi cái ôm tập thể, có lẽ là vì ngượng ngùng, mặt cô có hơi đỏ.
"Vậy là thử thách đã hoàn thành rồi? Anh Hùng Vương Kiếm đâu?"
Cô ho nhẹ một tiếng trước khi nói lãng sang chuyện khác.
"À phải rồi! Mọi người tránh đường cho tôi một chút, còn phải đánh thức cô ấy dậy nữa!"
"Cô ấy!?"
Những thiếu nữ cảm thấy hoài nghi khi nghe thấy hai chữ này nhưng vẫn ngồi dậy để Sieghart được tự do.
Cô bước trở lại bên cạnh chiếc quan tài pha lê, đẩy nắp nó trượt qua một bên. Người nằm bên trong cuối cùng cũng hiện rõ dung mạo trước mặt mọi người.
Đó là một cô gái nhỏ trong trang phục theo phong cách gothic lolita đen ảm đạm u buồn được trang trí bởi những nếp ruy băng màu tím, trông còn trẻ tuổi hơn cả Liliana. Gương mặt trắng sáng xinh xắn tinh xảo như mỡ đông, tóc suôn mượt kéo dài qua thắt lưng đến tận đầu gối màu đen bóng với điểm nhấn là một đoá hoa mỹ lệ không rõ tên đính trên đỉnh đầu cũng màu tím ma mị.
Nhìn tổng thể cô bé như là một con búp bê bằng sứ hoàn mỹ không tì vết
"Đến lúc dậy rồi đấy, Lumine."
Bằng giọng điệu nhỏ nhẹ, Sieghart dịu dàng vuốt ve gương mặt cô bé.
Hàng mi khép hờ khẽ khàng hé mở, để lộ đôi mắt đỏ rực trong suốt như ngọc thạch.
Thiếu nữ vươn người đứng dậy, gương mặt xinh xắn toát ra vẻ khó chịu như người ngủ mê bị đánh thức vào buổi sáng.
"Trễ quá đấy, anh hùng của ta!"
Cô nói.
"Giọng điệu đó..."
"Cô là thanh kiếm kia hả?"
Scarlet và Evelyn thay nhau hỏi, những người khác cũng không giấu được vẻ kinh ngạc.
Cô gái được gọi là Lumine nghe vậy thì vươn người bước khỏi quan tài, cô hạ người nhấc váy, cúi chào bọn họ.
"Mặc dù mọi người đã biết rồi, nhưng cho phép ta tự giới thiệu lại lần nữa, ta là Anh Hùng Vương Kiếm, một trong Tứ Phương Thần Khí, ở thời đại này xin hãy gọi ta là Lumine. Đó là cái tên mà chủ nhân hiện tại đã đặt cho ta."