Thân thể yếu đuối của Thần Quang bị tên vàng xuyên qua, La Trường Khanh anh tuấn thu hồi cung tốt. Nàng nhớ ngày hôm qua, hắn hôn nàng, nói yêu nàng, muốn cứu nhau trong lúc hoạn nạn. La Trường Khanh không chút do dự giết chết vị hôn thê của mình, khải hoàn mà về, quyền nghiêng thịnh thế. Ba năm, chẳng qua là vì sao còn không thể quên được mùi của nàng, đôi mắt nàng. Cho đến mềm mại thoáng nhìn ở chợ nô lệ, hắn mua một nô lệ xấu nhất. Nhưng có một đôi mắt mê người, cơ thể có mùi thơm làm hắn điên cuồng dưới bóng đêm....
Sống lại làm người, dù thân là nô, nàng cũng muốn leo lên đỉnh núi trong lòng, máu tẩy 138 nhân mạng Tiết gia. Gả cho Triêu Mặc - Ngũ hoàng tử ngu dốt vô năng nhất. Nàng hiền huệ nhẫn nhịn, săn sóc đại độ. Cố gắng học với hắn dưới ánh trăng, cầm sắt hòa minh. Chọn lựa mỹ cơ, lấy lòng thể xác và tinh thần của hắn. Ngồi ở chùa chiền rét lạnh giữ cửa cho hắn và nữ nhân yêu mến. Trợ giúp hắn lấy được nữ nhân yêu mến nhất. Vì cứu nữ nhân hắn yêu mến, không tiếc rưng rưng ủy thân cho La Trường Khanh. Dễ dàng tha thứ hắn hủy diệt lời thề, phong nữ nhân yêu mến nhất làm chính phi. Nàng mỉm cười chải đầu cho chính phi hắn, từ đó chính phi không cách nào sinh con. Chẳng qua là Triêu Mặc quên hỏi nàng: Quang nhi, con đường này, ngươi có từng yêu ta? Tình dục có từng đền bù vinh hoa phú quý ngươi muốn?"
Nàng nói nàng thương hắn, hi vọng hắn có thể thương tiếc nàng, phong con trai của nàng làm thái tử.