Hoàng Hậu Vi Thượng, Khuynh Phi Niệm

Chương 69




Đức phi sinh bệnh nặng.

Trong tẩm cung tràn ngập chua sót cùng hương vị thuốc nặng nề, tiểu cung nữ bưng chén thuốc vừa ngao xong tới, nhẹ nhàng gọi Đức phi nằm trên giường. "Nương nương, nên uống thuốc."

Tiểu cung nữ bĩu môi, cúi đầu nhìn chén thuốc chằm chằm trong tay, ngẫu nhiên dùng dư quang liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của Đức phi, không có tâm tư hầu hạ quá nhiều.

"Thiển Thư..." Theo thói quen hằng ngày, Đức phi chậm rãi mở mắt. Phát hiện đứng bên giường không phải Thiển Thư, lúc này mới nhớ tới nàng đã không còn. Nước mắt phút chốc trào ra, Đức phi nhắm mắt lại một lần nữa, lại không ngăn được lệ rơi đầy mặt. "Để chén thuốc ở đây đi, bản cung không có việc gì, ngươi đi ra ngoài đi."

"Tuân lệnh nương nương, nô tỳ đi ra ngoài." Tiểu cung nữ đem chén thuốc đặt ở một bên, quả nhiên nghe lời tiêu sái đi ra ngoài. Nhìn thấy bóng dáng nàng đã rời đi, rốt cuộc Đức phi không có biện pháp áp chế bi thống trong lòng, bụm mặt khóc lớn.

"Thiển Thư..." Có phải thật sự chỉ có mất đi rồi mới hiểu ra và dám đối mặt hay không? Có phải vì vi phạm luân thường nên mới bị thiên mệnh huỷ diệt hay không? Thiển Thư đã chết, là nàng gián tiếp hại chết. Đức phi khóc không thành tiếng, chưa bao giờ nàng oán ai, lại là lần đầu tiên nàng hận chính mình, cũng cực kỳ ghét hoàng thành lạnh băng này. Nếu có thể làm lại một lần nữa, nàng sẽ không che dấu cảm xúc trong lòng, cũng càng không lo lắng cái gì nữa. Nàng sẽ chọn yêu Thiển Thư, mặc kệ thời gian dài ngắn, ít nhất là có được. Nếu có thể một lần chọn lựa lại, nàng hy vọng chết là mình mà không phải như hiện tại, kéo dài hơi tàn còn sống, phúng viếng bằng kí ức, sống không bằng chết.

Ho khan càng ngày càng nghiêm trọng, Đức phi ho kịch liệt, tóc tai bù xù, thực tại rất chật vật. Nàng muốn uống miếng nước để áp chế ho khan, căn bản lại không có khí lực dư thừa đứng dậy. Bất đắc dĩ, nàng đành phải đưa tay hướng chén thuốc đặt trên ghế nhỏ, vừa mới chạm đến cái chén, ngón tay liền bị bỏng đến phải rụt mạnh tay về. Tiểu nha đầu này... Đức phi cười khổ, lại khóc. Nàng rất muốn Thiển Thư, rất muốn, rất muốn. Nhưng mà hiện tại, ngay cả thi thể của Thiển Thư ở đâu nàng cũng không biết, đừng nói đến nhìn mặt, ngay cả tưởng niệm cũng toàn là thống khổ đầy cõi lòng, vô lực thay đổi.

Đôi mắt vì khóc mà sưng đỏ, Đức phi nghĩ đến chết. Trong đầu xuất hiện ảo ảnh ngắn ngủi. Rốt cuộc, thế gian này có luân hồi hay không? Có quỷ thần tồn tại hay không? Nếu có...

Chén thuốc còn nóng hổi bị ném vỡ, thang thuốc quý giá hoàn toàn đổ sạch. Đức phi nhặt lên mảnh vỡ, ánh mắt mơ màng nhìn cửa: "Thiển Thư, ta đến với ngươi. Lần này, ta sẽ không che dấu tâm tư, không bao giờ... nữa..." Có bóng người chạy tới, thân hình trước mắt Đức phi tương tự như Thiển Thư, nàng mỉm cười rồi cắt vào cổ tay, quyến luyến nồng đậm nhắm mắt lại, không còn đau đớn nữa.

"Nương nương, nương nương!" Có âm thanh lúc gần lúc xa, quanh quẩn không dứt trong tẩm cung: "Không tốt! Nương nương cắt cổ tay!!! Cứu mạng! Mau tới cứu mạng!"

"Cái gì?" Trong ngự thư phòng, sắc mặt Hoàng đế lạnh lùng, hung hăng đem tấu chương ở trên bàn quăng hết: "Buồn cười! Một phi tần nương nương, thế mà cắt cổ tay tự sát! Nàng đây là muốn ồn ào cho trẫm xem sao! Được, thật là chủ tử như thế nào thì nô tài như thế đó! Chữa trị, kêu thái y nhất định phải chữa khỏi cho nàng!"



"Vâng!" thái giám cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt Hoàng đế, hơi hơi xoay người, chuẩn bị rời khỏi tầm mắt Hoàng đế.

"Chậm đã!" Hoàng đế gọi lại tên thái giám sắp ra khỏi cửa, phân phó nói: "Đợi nàng tỉnh lại, đưa nàng đến Bắc viện ở đi, trẫm không muốn nhìn thấy nàng ta nữa." Bắc viện, tên phủ viện này kỳ thực là lãnh cung, một khi phi tần đến đó, không còn xoay người sống sót trở lại được, hoặc là chết, hoặc là cô độc sống quãng đời còn lại.

"Vâng, nô tài tuân ý chỉ Hoàng thượng." Thái giám cúi đầu, do dự một lát, nói: "Không biết Hoàng thượng còn ý chỉ gì khác nữa không?"

"Ý chỉ thì thật ra không có, Hoàng hậu cùng Cơ phi hiện giờ vẫn chưa hồi cung, trẫm thực tại tưởng niệm. Ngươi nói, các nàng sẽ đi đâu?" Hoàng đế hỏi.

"Hồi bẩm Hoàng thượng, Cơ phi nương nương đi theo Hoàng hậu nương nương. Nô tài không biết các nàng có thể đi chỗ nào, nhưng Yến Trữ là quê nhà nhất định nương nương sẽ đến." Nghe thái giám nói như vậy, Hoàng đế chụp tay lên mặt bàn, vui vẻ nói: "Đúng rồi! Gia đình Hoàng hậu ở Yến Trữ, nàng lần này đi du ngoạn, sao không thể không về thăm gia đình được? Người tới, truyền ý chỉ trẫm, cho người đến Yến Trữ mời Hoàng hậu hồi cung. Quốc không thể một ngày không có vua, Hậu cung càng không thể vô chủ. Ở bên ngoài chơi lâu như vậy, cũng nên trở lại."

Đi đường mệt nhọc, rốt cục có thể ở một chỗ an ổn nghỉ ngơi, Tố Hoà Thanh Dao thực tại có cảm giác muốn ngủ. Xiêm y được đặt trên ghế nhỏ ở đầu giường, hai thân người loã thể nằm cùng một chỗ, không có hành động triền miên mãnh liệt, chỉ điềm tĩnh ngủ nhưng lại rất kiều diễm.Một vài tia nắng mặt trời rọi vào đầu giường, Tố Hoà Thanh Dao mở to mắt, ngón tay hướng về phía Cơ Phi Yên, nhẹ nhàng vén tóc nàng ra sau tai. Nói không rõ bắt đầu từ khi nào, Tố Hoà Thanh Dao lại có thói quen sủng nịch Cơ Phi Yên, mặc cho có lúc nàng đưa ra yêu cầu quá phận, có lúc lại đưa ra yêu cầu một cách ấu trĩ. "Cách vải dệt, người ta làm sao có thể hoàn toàn cảm thụ được hơi thở Thanh Dao đây? Lại như thế nào có thể hoàn toàn có được Thanh Dao?" Bộ dáng Cơ Phi Yên như con nít làm nũng ở trong đầu Tố Hoà Thanh Dao chưa bao giờ biến mất, nàng dán sát đến thân thể Cơ Phi Yên, không thể không cảm thán da thịt nữ nhân khi thân cận thực khiến cho người ta muốn sa vào. Nếu như ngày ngày đều ôm ngủ như vậy, thật cũng không đến nỗi không được.

"Nguyên lai Thanh Dao cũng có lúc nhìn lén người ta nha! Hoàng hậu nương nương, người ta có đẹp không?" Cơ Phi Yên không biết thức dậy lúc nào, nhìn Tố Hoà Thanh Dao cười, cẳng chân giấu dưới chăn không quên cọ cọ đùi đẹp trơn bóng của Tố Hoà Thanh Dao.

"Khi nào thì mới có dáng vẻ an phận đây." Tố Hoà Thanh Dao nhẹ nhàng nâng đầu, kế tiếp hôn một cái ấm áp lên trán Cơ Phi Yên. Chăn bị nhấc lên một cách cẩn thận, không bại lộ một nửa phân nào cơ thể của Cơ Phi Yên.

Vừa mới xuống giường, vòng eo của Tố Hoà Thanh Dao liền bị Cơ Phi Yên từ phía sau ôm lấy. "Thức sớm như vậy, không bồi người ta nhiều thêm một chút!" Thân thể mê người mang đến xúc cảm mềm mại, hai tay Cơ Phi Yên xoa nhẹ ở trước người Tố Hoà Thanh Dao, giọng khàn khàn mị hoặc: "Lâu như vậy, Thanh Dao còn chưa chuẩn bị xong?"

Ngữ điệu như thế, rõ ràng chính là *ám chỉ chuyện đó. Khiến Tố Hoà Thanh Dao không thể nào bình tĩnh, cũng là giúp cho Cơ Phi Yên có cơ hội quấn quýt si mê. Thân thể nàng hơi hơi cứng ngắc, trên mặt có loại nhiệt hoả muốn bốc cháy. "Chỉ sợ vú nuôi đã làm điểm tâm xong rồi, hay là... Trước vẫn nên đi rửa mặt đi!" Dứt lời, Tố Hoà Thanh Dao dường như nhảy khỏi vòng tay Cơ Phi Yên, bằng tốc độ thật nhanh mặc y phục, mở cửa rồi lập tức chạy vội ra ngoài.

Này... Tốc độ này cũng thật mau nha!

Cơ Phi Yên nhìn thân ảnh chạy trối chết, ôm chăn ở trên giường lăn lộn, cười đến run rẩy cả người. "Nguyên lai Thanh Dao của ta cũng có thể đáng yêu như vậy nha!"



Giống như Tố Hoà Thanh Dao, lão phụ nhân cũng là người theo chủ nghĩa ăn chay. Cho nên, đương nhiên nhìn trên bàn cơ hồ đều là đậm màu rau dưa xanh, Tố Hoà Thanh Dao bất động thanh sắc đi ra cửa viện, phân phó một gã hộ vệ canh giữ đi tìm quán ăn mua một chút đồ ăn thịt bò trở về. Thứ nhất, thịt bò cũng thích hợp ăn sáng, sẽ không quá mức đột ngột, thứ hai cũng thoả mãn cách ăn uống của Cơ Phi Yên, miễn cho nàng mất hứng ăn cơm.

Khi thịt bò được bưng lên bàn, Cơ Phi Yên đã rửa mặt xong, mặc một thân trang phục đỏ thẫm đẹp đẽ chầm chậm bước đến. "Đến, ăn cơm đi." Trải qua buổi nói chuyện tối hôm qua cùng Tố Hoà Thanh Dao, thái độ lão phụ nhân đối với Cơ Phi Yên có một ít biến hoá: người nữ nhi yêu, kia xem như cũng là nữ nhi đi.

"Vất vả cho vú nuôi rồi." Cơ Phi Yên nhu thuận kéo cánh tay lão phụ nhân, giúp đỡ bà ngồi vào bàn, nói: "Chúng ta đường xa đến đây, thực tại quấy rầy. Nhìn xem, vú nuôi chuẩn bị nhiều món ngon như vậy nha!" Nhất là món thịt bò kia, thực tri kỷ.

"Nha đầu ngươi thật ngốc, nhìn cân lượng món thịt bò này, làm sao giống lão nhân gia ta làm. Là Thanh Dao cẩn thận, mua thêm đồ ăn." Lão phụ nhân nâng tay vỗ vỗ bả vai Cơ Phi Yên, từ ái nói: "Đến đến, nhanh ăn cơm đi. Thanh Dao, mau nếm thử chút, vú nuôi làm đồ ăn - vị có giống trước đây không?"

Tố Hoà Thanh Dao ăn một ngụm, hương vị quen thuộc làm cho người ta như trở về chốn cũ. Cảm thấy có ánh mắt đặt trên người mình, Tố Hoà Thanh Dao theo bản năng ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy con ngươi vui mừng đầy cõi lòng kia của Cơ Phi Yên. "Như thế nào lại nhìn ta?"

"Không có gì, chỉ là món thịt bò này ăn rất ngon." Cơ Phi Yên nhấm nuốt thịt bò, tươi cười còn ngon ngọt hơn là lời nói.

"Ăn ngon thì ăn nhiều một chút. Vú nuôi, thịt bò này làm nhuyễn, vị vừa phải, đừng ngại ăn nhiều." Nàng phân biệt gặp thịt bò cho lão phụ nhân và Cơ Phi Yên, lại nói: "Phi Nhi đối với nơi này sợ là không quen, đợi ăn xong, ta mang ngươi ra ngoài đi dạo?"

"Cầu còn không được." Cơ Phi Yên cười nói.

Yến Trữ không thể so với Hoàng thành, ra khỏi nhà, liền nghe tiếng rao bán hàng truyền vào tai. Không có muôn màu rực rỡ, hàng hoá tinh xảo, nơi nơi đều là đồ ăn nông hộ, cùng vài người khuân vác đồ nặng. Cơ Phi Yên đối với quang cảnh này tự nhiên không có hứng thú, nhưng nếu là đi cùng Tố Hoà Thanh Dao, cũng không gì là không thể.

Đột nhiên, người đi đường dạo phố đều hướng về một phía. Tố Hoà Thanh Dao bản năng không thích góp vui, lại bởi vì có người nói một câu "Nhanh đi nhìn, Đại công tử Tố Hoà lại đùa giỡn nữ nhân bên đường." Mày nhíu lại. Đại công tử Tố Hoà, chính là biểu huynh của nàng, xem ra hắn cũng không an phận.

"Đi! Theo ta đi nhìn xem!" Tố Hoà Thanh Dao túm tay Cơ Phi Yên đi thẳng đến phía trước, nàng thật muốn nhìn xem, biểu huynh của nàng đến tột cùng là ở bên ngoài làm bại hoại thanh dao Tố Hoà như thế nào!