Mạnh lão thái quân ngồi trên sạp nhỏ bằng gỗ lim, vui vẻ nhìn Sư Ngọc Khanh ngồi bên cạnh, bà nhẹ nhàng vỗ về tay của y, trong mắt ngập tràn yêu thương.
Sư Kiều Hoàng cũng vui trong lòng, ngồi một bên không quan sát, cẩn thận nhìn sắc mặt của đệ đệ, từ nhỏ nàng đã tập võ lại hiểu biết đôi chút về y thuật, thấy sắc mặt hồng hào của đệ đệ và thân thể khỏe khoắn của y, lúc này nàng mới dám buông bỏ lo lắng trong lòng.
Phu nhân Thiều quốc quận công phu nhân nhìn Sư Ngọc Khanh mặc cẩm bào sang trọng nhã nhặn, trong bụng hết sức vui mừng nhưng nghĩ tới việc Sư Ngọc Khanh trở về với tư cách là nam thê, sau này chỉ sợ không tránh khỏi cái đau đến sống chết kia, từ xưa đến nay nam thê sinh con sẽ nguy hiểm hơn nữ tử rất nhiều, nghĩ đến điều này lại cảm thấy đau lòng, không nhịn nổi viền mắt ướt át nhưng cố gắng dùng khăn tay lau đi.
Sư Ngọc Khanh thấy mẫu thân như vậy, trong lòng khó chịu nói: "Mẫu thân sao vậy, đang tốt lành lại khóc, mẫu thân định chọc con sao?"
Phu nhân Thiều quốc quận công vội vàng lau lệ cười nói: "Mẫu thân vui mừng quá thôi, thái tử đối đãi với con thế nào? Hơn nữa còn tự mình đi cùng con về nhà lại mặt, có lẽ hắn đối với con rất tốt, nhưng mẫu thân vẫn thấy không yên lòng, muốn chính miệng con nói cho mẫu thân biết."
Sư Ngọc Khanh thấy mẫu thân vì mình vất vả, trong lòng đau xót, cười nói: "Thái tử đối với con vô cùng tốt, dịu dàng chăm sóc không gì bằng, ban đầu con cũng tưởng sẽ ở trong cung đón lão thái quân phụ thân và mẫu thân, ai ngờ đêm qua thái tử nói con biết, hôm nay người muốn cùng con trở về thăm nhà."
Mạnh thái quân nghe xong gật đầu một cái: "Sau thái tử phi của Tiên hoàng cũng chưa từng có ai có được vinh dự này, có thể thấy được thái tử đối đãi với con rất để tâm."
Sư Ngọc Khanh cười cười gật đầu không nói.
Mạnh lão thái quân cười hòa ái vỗ vỗ tay của y: "Con nên hầu hạ thái tử tốt nhé, sau này sinh hạ hoàng tôn, chúng ta cũng có thể yên tâm, ta và mẫu thân con không cầu con được thái tử sủng ái cả đời, cũng không trách con mang lại bất lợi gì cho Thiều quốc quận công, chúng ta chỉ mong con cả đời bình an vậy là đủ rồi."
Sư Ngọc Khanh nắm chặt tay của Mạnh lão thái quân, sóng mũi cay cay gật đầu một cái, cười nói: "Tôn nhi nhất định sẽ cẩn thận."
Mạnh thái quân vừa đề cập đến chuyện hoàng tôn, y liền nghĩ tới chuyện tống tử dược nhưng nghĩ đến ba người sẽ lo lắng, nên y không nói gì chẳng biết Hạ Tĩnh Dật có ý gì, có phải hắn không muốn con cái hay không, hay hắn không nghĩ sẽ sống chung với y cả đời?
Sư Ngọc Khanh nghĩ đến sự dịu dàng của Hạ Tĩnh Dật, nhất thời trong lòng cảm thấy mất mát, nhưng nghĩ đến nếu có một ngày bản thân không còn là thái tử phi, có phải hay không vẫn như trước đây, y sẽ đi khảo thủ công danh, tiếp tục kế thừa danh vị Thiều quốc công phủ, có thể một lần nữa ở bên cạnh lão thái quân và mẫu thân báo hiếu.
Sư Kiều Hoàng thấy Sư Ngọc Khanh suy nghĩ đến xuất thần, hỏi: "Ngọc Khanh đang nghĩ chuyện gì muốn nói với chúng ta phải không?"
Sư Ngọc Khanh hồi phục tinh thần vội vàng lắc đầu nói: "Không có."
Phu nhân Thiều quốc quận công nhìn thấy sắc mặt y đột nhiên ảm đạm, nghĩ thân thể y khó chịu, lúng túng mở miệng nói: "Ngọc Khanh, thân thể con vẫn tốt chứ? Trước lúc vào cung mẫu thân có dặn con phải ngâm nước thuốc, đừng có dừng lại nửa chừng, ngâm nước thuốc như vậy sau này đối với thân thể của con mới có lợi, nhất là lúc sinh con sẽ ít chịu đau đớn hơn."
Sư Ngọc Khanh sửng sốt, nghe một lúc mới u mê hiểu được ý tứ trong lời phu nhan Thiều quốc quận cong nói, nhất thời lỗ tai đỏ bừng, xấu hổ cúi đầu nói: "Mẫu thân yên tâm, thuốc thang hôm qua vẫn còn dùng, thái tử đã tìm thái y đến thay đổi vài vị thuốc, thân thể con khá hơn nhiều rồi."
Lúc này phu nhân Thiều quốc quận công mới yên tâm: "Như vậy thì tốt quá, thái tử thật có lòng."
Sư Ngọc Khanh cúi đầu, Mạnh lão thái quân nhìn ra y không được tự nhiên, cười nói: "Mẫu thân con đúng thật là, nàng cũng chỉ vì lo lắng cho thân thể của con thôi, nhớ phải uống thuốc mỗi ngày, đừng quên hay lười biếng nhé."
Sư Ngọc Khanh gật đầu: "Vâng ạ."
Sư Kiều Hoàng chẳng biết nghe ở đâu chuyện bí mật trong hoàng thất, nghĩ đến tình cảnh "người lừa ta gạt" trong cung, lại nhớ tới hoàng hậu và Huệ quý phi đấu đá nhau, lo lắng nghĩ đến sau này thái tử kế vị Sư Ngọc Khanh cũng sẽ tranh giành sủng ái với những phi tần khác, liền nói: "Ở trong cung làm việc gì cũng phải cẩn thận chú ý, thức ăn thuốc uống càng phải kỹ càng, nếu có gì không ổn thì sai người nhắn cho ta biết, tỷ tỷ học y nhiều năm, nhất định sẽ chiếu cố đệ."
Nghe Sư Kiều Ngọc nhắc tới, mọi người mới nhớ đến lúc bé Sư Ngọc Khanh từng mắc một trận bệnh nặng, khi đó mời rất nhiều danh y đến khám và chữa trị, nhưng vẫn không khá lên được, cuối cùng Mạnh lão thái quân tra ra được, là một trong mấy người tiểu thiếp của Sư Đạo Nhiên lén lút bỏ thuốc hãm hại Sư Ngọc Khanh, mới khiến bệnh tình của y kéo dài như vậy, thiếu chút nữa đầu óc đã không bình thường.
Việc này ầm ĩ rất lớn, phu nhân thiều quốc quận công chỉ biết ôm con trai khóc sướt mướt cả ngày mà không đưa ra được chủ ý gì, Mạnh lão thái quân tức giận đến tóc bạc trắng nhiều thêm, cuối cùng phải đến phòng tiểu thiếp tự vẫn kia mới sáng tỏ việc này.
Nhưng năm đó Sư Kiều Hoàng tận mắt chứng kiến tiểu Lý thị từng âm thầm đi vào phòng tiểu thiếp kia, lúc ấy nàng còn nhỏ vẫn chưa cảm thấy có gì bất thường, lúc nhớ đến đem tất cả liên hệ với nhau mới giật mình chuyện đệ đệ trúng độc không đơn giản như vậy, vốn Sư Đạo Nhiên cũng không thích Sư Kiều Hoàng, mặc dù len lén nói cho lão thái quân biết, đáng tiếc tiểu thiếp kia đã tự sát, nha hoàn hầu hạ cũng mất tích, nỗi khổ không có bất kỳ bằng chứng nào chỉ có thể giấu trong lòng.
Nhưng từ đó về sau, Mạnh lão thái quân liền ghi hận tỷ muội Lý thị, thường bắt lỗi các nàng khiến tỷ muội Lý thị không còn dám động tay động chân nữa, sống đúng phép tắc ở tây viện, để lão thái quân không tìm ra được sai sót, lúc này Mạnh lão thái quân mới buông thả cho các nàng một con đường sống.
Mà từ sau chuyện này, Sư Kiều Hoàng vâng lời Mạnh lão thái quân đi tìm thầy dạy nàng y thuật, chỉ vì không muốn sau này có người lại hãm hại tính mạng của đệ đệ mình nữa.
Mạnh lão thái quân nghĩ tới việc này, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, hung hăng gõ đầu phượng quyền trượng, "Nhắc đến chuyện này ta cũng tức giận, hai con người gian xảo kia, nếu còn dám có động tác gì, ta nhất định không tha thứ đâu."
Sư Ngọc Khanh thấy bà nổi nóng, bước lên vuốt lưng cho bà, Sư Kiều Hoàng cũng đứng dậy trấn án: "Tôn nữ lỡ lời, vốn chỉ muốn căn dặn đệ đệ chú ý, nếu việc này khiến lão thái quân tức giận, đây không phải là điều con mong muốn."
Mạnh lão thái quân vỗ vỗ lên tay Sư Kiều Hoàng nói: "Ta cũng biết tâm tư của con."
Sư Ngọc Khanh biết ý tứ trong lời nói của Sư Ngọc Khanh, vừa nghĩ đến chuyện sau này mình sẽ cùng một đám nữ nhân tranh đoạt sự sủng ái của trượng phu, cho dù y là nam nhân nhưng cũng thấy khó chịu, đây chính là bi ai của nam thế, nhưng y biết bất luận thế nào y cũng sẽ không tranh thủ tình cảm, y chỉ nguyện sống bình an đến hết quãng đời còn lại mà thôi.
Mọi người lại hàn huyên một lúc, Mạnh lão thái quân cẩn thận hỏi thăm y ở trong cung thế nào, ví dụ như ai hầu hạ, đồ ăn hằng ngày ra sao, vân vân và vân vân, các nàng rất ngạc nhiên khi biết Sư Ngọc Khanh vẫn ở điện Đông Hoa, nghe nói là ý chỉ của thái tử, trong lòng ba người cuối cùng mừng rỡ, nếu như Sư Ngọc Khanh cứ được thái tử sủng ái như vậy, có lẽ những ngày sống trong cung sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Lục Phúc đi tới nhắc nhở thời gian, Sư Ngọc Khanh đứng lên tạm biệt Mạnh lão thái quân, mẫu thân và tỷ tỷ, y còn phải đến đại sảnh nói chuyện với Sư Đạo Nhiên và mấy vị thúc công nữa sau đó trở về cung với thái tử.
Lục Phúc rất cung kính đi cùng Sư Ngọc Khanh ra khỏi hậu viện, theo sau còn hai tên thị vệ bảo vệ sự an toàn của Sư Ngọc Khanh.
Sư Ngọc Khanh đi qua nguyệt môn(*), nơi này có con đường tắt nối liền với hành lang hoa viên Thiều quốc công phủ, chuẩn bị đi đến đại sảnh thì gặp Sư Hoành Kiêu và Sư Hoành Dũng, hai gã sai vặt đi theo bên người nhìn thấy Sư Ngọc Khanh liền lập tức khom người hành lễ với y.
Sư Hoành Kiêu trông thấy y liền ngẩn ra, con ngươi khẽ động, che giấu đi sắc mặt khó coi ban đầu, khom người cười nịnh nọt y: "Bái kiến thái tử phi."
Trước đây Sư Ngọc Khanh không có bất kỳ cảm tình nào với hai vị huynh trưởng này, y được lão thái quân bảo vệ, hai vị huynh trưởng được Thiều quốc công yêu thương, y học văn, hai vị huynh trưởng tập võ, lại càng không nói đến chuyện tranh đấu trong nhà cũng liên quan không ít đến hai người bọn họ, bởi vì hai người bày trò mà Sư Đạo Nhiên dần dần lạnh nhạt với Sư Ngọc Khanh, y cũng tự nhiên bị không ít chế nhạo của bọn họ.
Sư Ngọc Khanh thấy Sư Hoành Kiêu chủ động thỉnh an, khách khí trả lời: "Đại ca không cần đa lễ."
Sư Hoành Kiêu gật đầu nói vâng, Sư Hoành Dũng liếc mắt nhìn Sư Ngọc Khanh cười nhạo nói: "Ta còn tưởng là ai, khí phách mang theo nhiều người đi lại trong phủ như vậy, hóa ra là thái tử phi."
Sắc mặt Sư Ngọc Khanh không thay đổi, căn bản xem hắn không như tồn tại, Lục Phúc hé mắt, thái độ đối với Sư Ngọc Khanh kính cẩn hơn xưa, lớn tiếng nói với Sư Hoành Dũng: "Lớn mật. Nhìn thấy thái tử phi còn không mau hành lễ."
Sư Hoành Dũng bị hắn hù dọa sửng sốt, ngay cả Sư Ngọc Khanh cũng nghiêng mắt nhìn hắn một cái.
Sư Hoành Dũng giương mắt liếc mắt nhìn Lục Phúc, thầm nghĩ bất quá chỉ là một tên hoạn quan mà thôi, cười lạnh nói: "Tất nhiên phải hành lễ với thái tử phi rồi."
Hắn tùy tiện chắp tay ngước cổ nhìn Sư Ngọc Khanh, kỳ quái nói: "Bái kiến Thái tử phi."
Ngay cả ánh mắt Sư Ngọc Khanh cũng lười động, nếu không phải hắn ngăn cản trên đường, y đã sớm nhấc chân rời đi.
Lục Phúc thấy bộ dạng của hắn như vậy trong lòng ấm ức, nhưng vì ngại đối phương là huynh trưởng Sư Ngọc Khanh nên không tiện phát tác.
Sư Hoành Dũng thấy bọn họ không có phản ứng, nên xem Sư Ngọc Khanh như trước đây ăn nói càng không kiêng kỵ.
"Thái tử phi có phúc khí, vinh dự được thái tử cưng chiều, sau này Thiều quốc công phủ phải dựa vào đệ đấy." Sư Hoành Dũng càng nói càng đắc ý.
Sư Ngọc Khanh đã mất đi khả năng kế thừa chức vị, thái tử phi thì như thế nào, làm nam nhân phải nằm dưới thân nam nhân khác hầu hạ, lại còn phải sinh con nối dõi tông đường, hắn nghĩ thế nào cũng thấy buồn cười, hắn ghé mắt nhìn Sư Hoành Kiêu nói: "Đại ca, huynh nói nam nhân gả cho người ta, sinh con đẻ cái, còn được xem là nam nhân không?"
Sư Hoành Kiêu làm bộ dạng thuận theo không nói câu nào, lần này Sư Hoành Dũng đam trúng chỗ đau của Sư Ngọc Khanh, y mím môi, hung hăng liếc mắt nhìn hắn.
Lục Phúc tức tối nói: "Điêu dân to gan, thái tử phi tôn quý thế nào, há có thể để cho ngươi đưa ra nhận xét." Hắn liếc mắt nhìn thị vệ sau lưng, "Còn đứng đó làm gì. Không nhìn thấy thái tử phi bị người ta khi dễ hả?"
Hai gã thị vệ đều là cao thủ đại nội, bởi vì thấy Sư Hoành Dũng là huynh trưởng của Sư Ngọc Khanh, cho nên vẫn kiềm chế không động thủ, bây giờ nghe Lục Phúc ra lệnh lập tức chắp tay nói: "Vâng."
Hai người tiến lên bắt lấy một tay Sư Hoành Dũng đè xuống đất, cường ngạch bắt hắn quỳ gối trước mặt Sư Ngọc Khanh, Lục Phúc giơ tay lên tát một cái vang dội lên má trái Sư Hoành Dũng.
"Ngươi dĩ hạ phạm thượng mạo phạm thái tử phi, dựa theo luật lệ Đại Thành phải vả miệng năm mươi cái." Sau đó khom người nhìn Sư Ngọc Khanh nói: "Xin thái tử phi hạ lệnh, nô tài sẽ hành hình."
Sư Ngọc Khanh càng thêm hoảng sợ, trước đây bị Sư Hoành Dũng chế nhạo, y luôn yên lặng bỏ đi, hôm nay thấy Lục Phúc tức giận như vậy trong lòng liền luống cuống.
Sư Hoành Dũng tập võ từ nhỏ, mặc dù võ công không bằng Sư Đạo Nhiên, nhưng ngang tài với Sư Hoành Kiêu, lúc này bị hai gã thị vệ khống chế chẳng thế nào cử động được, hắn ngẩng đầu nhìn Sư Ngọc Khanh nói: "Buông ra! Ngươi dựa vào cái gì mà lạm dụng tư hình đối với ta."
Lục Phúc lại tát hắn thêm một cái: "Lớn mật. Lời nói của ngươi xúc phạm thái tử phi, xử lý ngươi theo luật lệ Đại Thành, ngươi còn lời nào muốn ngụy biện."
Sư Hoành Dũng thấy hắn nói một hơi luật lệ Đại Thanh cũng hơi sợ, hắn không thích đọc sách nhất, đối với luật lệ Đại Thành càng không rõ ràng, mắt thấy tay phải của Lục Phúc giơ lên, định hạ xuống thêm một cái, sức lực không hề nhỏ, một chưởng đánh xuống, nửa bên mặt của hắn tê rần, nếu thật sự đánh năm mươi cái, chỉ sợ gương mặt sẽ sưng như đầu heo mất.