Kiệu hoa đưa thẳng đến cổng chính hoàng cung, đến lối vào đại điện tuyên chính nơi hoàng đế lâm triều và tổ chức các lễ nghi trọng đại mới dừng lại.
Sư Ngọc Khanh che mặt ngồi trong kiệu, không rõ những chuyện xảy ra ở bên ngoài, ma ma tống hỉ đi theo bên cạnh kiệu hoa nhỏ tiếng cung kính mời y bước ra khỏi kiệu, Sư Ngọc Khanh thuật tay vén màn kiệu dầy cộm nặng nề làm bằng tơ vàng lên, chỉ thấy bàn tay rắn chắc vừa mắt khi nãy lại duỗi về phía y lẫn nữa, bởi vì y không biết quy tắc cưới hỏi ở hoàng thất thế nào, coi như cậu y đưa y đi thêm một đoạn nữa, khéo léo đưa tay ra, bị người ta dịu dàng ôm xuống kiệu.
Sư Ngọc Khanh thầm nghĩ: Bản thân từ bé chỉ học văn, không bao giờ nói nhiều lời với cậu về vấn đề tập võ, rất ít khi lui tới, không ngờ hôn lễ của y, cậu lại đến trước săn sóc y.
Đôi tay kia dẫn y chậm rãi đi qua con đường trải đá cẩm thạch màu đỏ, hai bên vang lên tiếng nhạc và tiếng đại thần nhộn nhịp quỳ xuống ca tụng, lúc này y mới biết người nắm tay mình, dắt đến đại điện chính là thái tử đương triều, trượng phu của y.
Sư Ngọc Khanh bị lời chúc mừng của đại thần hai bên cắt ngang suy nghĩ, tay không tự chủ run lên một cái, rất nhanh người nọ nắm chặt, Sư Ngọc Khanh không nghe hắn nói chuyện, chỉ cảm thấy lòng bàn tay ấm áp của hắn mang theo sức sống, làm giảm bớt đi không ít căng thẳng trong lòng y.
Dường như con đường rất dài, người nọ dẫn y đi không có điểm dừng, nhưng cũng không buông tay y ra.
Bên cạnh là một vị ma ma tống hỉ, nhỏ tiếng chỉ dẫn y nên làm như thế nào, bởi vì lúc trước ở nhà đã được học qua, nên Sư Ngọc Khanh thuận lợi hoàn thành nghi thức, trong ánh mắt hoàng hậu và hoàng đế mang theo vui vẻ, bởi vì thái tử dẫn đến, kiệu hoa mười sáu người khiêng đuổi đến, lần này ngồi lên không chỉ có một mình y, còn có trượng phu của y – thái tử Hạ Tĩnh Dật, mà tay của y với Hà Tĩnh Dật gắt gao nắm chặt với nhau, lòng bàn tay có chút ẩm ướt, Sư Ngọc Khanh muốn giãy giụa cũng không dám, đành phải nhẫn nại, khó hiểu suy nghĩ, hôn lễ đã kết thúc rồi, vì sao thái tử còn một mực nắm tay của mình chứ?
Kiệu hoa đưa Sư Ngọc Khanh đến bên trong Tử Thần cung nơi ở của Hạ Tĩnh Dật, bên cạnh ma ma còn có một tiểu thái giám và hai mươi cung nữ hầu hạ, dẫn hắn vào điện Đông Hoa, nơi đây dùng cho đêm tân hôn, sau này mới dời đến điện Ngọc Minh, nơi dành cho thái tử phi.
Những điều này đều do ma ma dạy dỗ nói cho y biết, sau khi xuống kiệu Hạ Tĩnh Dật liền buông tay y ra, bây giờ đã đến giờ hỉ yến do hoàng đế và hoàng hậu tổ chức, đón nhận lời chúc mừng từ quần thần bắt đầu.
Bởi vì đêm qua Sư Ngọc Khanh trằn trọc không ngủ ngon giấc, ngoại trừ lúc sớm được tỷ tỷ cho hai miếng bánh ngọt cũng không có ăn cái khác, hại tâm tình y nửa ngày này khẩn trương lo lắng không thôi, hiện tại cảm thấy rất mệt mỏi, y nhẹ nhàng vén một góc màn châu lên, lập tức có ma ma chạy đến nhỏ nhẹ khuyên ngăn, nói khăn che mặt này chỉ có thể để tự tay thái tử vén, nếu không sẽ không được may mắn, tính tình của y vốn ngoan ngoãn, nghe vậy liền không nói gì, gật đầu buông khăn che mặt xuống, hại y đói đến choáng váng đầu có cũng phải nhẫn nhịn ngồi im, mong đợi thái tử mau trở về hoàn thành xong nghi thức, để y có thể ăn uống.
Ma ma cung nữ và thái giám đứng trong phòng, ai cũng không lên tiếng, trong phòng yên tĩnh không tiếng động, lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, Sư Ngọc Khanh vô vị ngồi đó, rất nhanh chú ý thấy, tiếng bước chân kia chốc lát đi ra ngoài, ma ma đứng một bên che miệng cười, đưa măng tây giòn qua, cũng không để Sư Ngọc Khanh vén khăn che mặt lên, dịu dàng nói: "Điện hạ, thái tử sợ người đói bụng, bảo người ăn điểm tâm trước đi, nhưng ngàn vạn lần không thể vén khăn che mặt lên, phải nhớ kỹ đấy."
Trước mặt Sư Ngọc Khanh đột nhiên sáng lên, trong nhất thời y không thích ứng được, không tự chủ híp mắt lại để thích ứng với tia sáng, rất nhanh hí mặt nhìn, liền bắt gặp gương mặt cực kỳ tuấn tú, thoát tục thoát trần không để lộ ra bất thường gì, sóng mũi cao mang theo vài phần cao ngạo của quý tộc, đôi mắt phượng chăm chú nhìn mình, sâu thẳm như hồ nước không đáy, không thể nhìn ra bất kỳ tâm tình gì.
Sư Ngọc Khanh rũ mắt, tự động tránh né tầm mắt quá mức nồng cháy nhìn mình.
Ma ma tống hỉ và cung nữ dâng hai ly rượu lên, Sư Ngọc Khanh biết rõ đây là rượu hợp cẩn.
Sư Ngọc Khanh nhìn sắc mặt Hạ Tĩnh Dật ngồi bên cạnh mình chẳng có gì thay đổi, không giống như uống rượu quá nhiều, chỉ có thể khi y đến gần mới ngửi thấy hơi thở thoảng thoảng mùi rượu của hắn.
Trong lòng Sư Ngọc Khanh suy đoán, chỉ sợ mấy đại thần kia không dám chuốc say thái tử, nhưng lại không biết là vì hoàng đế đau lòng con trai nên tự mình uống hết.
Sư Ngọc Khanh dưới sự hướng dẫn của Hạ Tĩnh Dật cũng đã uống xong rượu hợp cẩn, dựa theo trình tự, sau khi ma ma tống hỉ đem tống tử dược giao cho Sư Ngọc Khanh uống rồi noi vài câu cát tường, hôn lễ xem như kết thúc.
Trong lòng Sư Ngọc Khanh chán ghét điều này, tống tử thuốc tên cũng như ý nghĩa, nam tử uống vào cũng có thể mang thai, nhưng dù sao y cũng được nuôi nấng như người thừa kế tước vị Thiều quốc quận công phủ, chẳng ngờ có một ngày bản thân sẽ vì người khác sinh con đẻ cái nối dõi tông đường, ánh mắt của y đột nhiên ảm đảm, trong lòng nảy sinh suy nghĩ không cam lòng, khiến y không nhịn nổi mà siết chặt nắm đấm, sau đó vô lực buông ra, ánh mắt thất lạc chờ đợi thuốc đưa tới.
Sư Ngọc Khanh vừa nghe được phép ăn, trong lòng mừng rỡ, cũng không quan tâm lời ma ma lải nhải, vội cầm lấy đồ ăn đặt bên mép giường từ từ ăn.
Y ăn rất ưu nhã, động tác nhẹ nhàng không để nghe tiếng động, ma ma hài lòng gật đầu một cái, đưa một chén trà sang hầu hạ y, nghe y khẽ nói xong rồi, mới bưng bánh ngọt đi.
Cơn đói của Sư Ngọc Khanh được giải quyết xong, tâm tình tốt hơn nhiều, nghĩ đến lời ma ma nói, thái tử sợ y đói bụng nên cho phép y được ăn điểm tâm, thầm nghĩ: Thái tử này cho dù chưa thấy tướng mạo thế nào, nhưng tính tình cũng thật biết chăm sóc người khác. Khiến tâm trạng thấp thỏm vì gả vào hoàng thất cũng nhẹ nhõm đi mấy phần.
Sư Ngọc Khanh ngồi một lúc, liền nghe âm thanh ma ma cung nữ và thái giám quỳ xuống: Thái tử điện hạ cát tường.
Sư Ngọc Khanh đang buồn ngủ, lập tức tỉnh táo lại, không tự chủ ngồi thẳng lưng lên, hai tay để ngay ngắn, chuẩn bị làm lễ nghi kế tiếp.
Ma ma tống hỉ cười nói vài câu, Sư Ngọc Khanh nhìn đôi hài gấm thêu rồng của người nọ chậm rãi đi tới, trong lòng bất chợt hồi hộp.
Hạ Tĩnh Dật dừng bước trước mặt y, ma ma tống hỉ hô to một tiếng để hắn vén khăn che mặt của Sư Ngọc Khanh.
Con ngươi đang suy nghĩ của Sư Ngọc Khanh rũ xuống, tránh đi khí thế mãnh liệt của Hạ Tĩnh Dật xông tới, cảm giác giống như mình là con mồi bị người ta ngấp nghé từ lâu, bất cứ lúc nào cũng có thể bị bắt lại, loại cảm giác này áp bách lên y, không tự chủ nhéo vạt áo, đợi chờ hành động kế tiếp của Hạ Tĩnh Dật.
Một tay nhẹ nhàng nắm lấy tay y, đầu ngón tay dịu dàng vuốt ve lưng y, Sư Ngọc Khanh chưa kịp phản ứng, tay kia đã vén khăn che mặt y lên.
Nhưng không ngờ ma ma chẳng đưa bất kỳ thuốc nào đến, chỉ có vài câu chúc mừng rồi thôi, Hạ Tĩnh Dật thản nhiên nói câu "Trọng thưởng", đại thái giám Duẫn Đông Hải dẫn người trong phòng dập đầu quỳ xuống tạ ơn, sau đó dẫn tất cả rời khỏi tẩm cung, không quên đem cửa phòng đóng lại, chỉ để Duẫn Đông Hải là mấy cung nữ thái giám hầu hạ thường ngày ở ngoài hành lang canh giữ, cẩn thận nghe phân phó của Hạ Tĩnh Dật.
Trong lòng Sư Ngọc Khanh vẫn còn đang suy nghĩ chuyện đưa tống tử dược, y rõ ràng nhớ ma ma dạy dỗ có nói, tống tử dược phải dùng sau khi uống rượu hợp cẩn, làm sao lại không có chứ? Chẳng lẽ ma ma tống hỉ quên sao?
Sư Ngọc Khanh vội bỏ qua suy nghĩ này, tống hỉ ma ma là người đã hầu hạ bên cạnh Mạnh lão thái quân nhiều năm như vậy, so với người khác bà phải hiểu rõ quy tắc nhất, không thể nào để xảy ra sơ suất được, vậy cuối cùng là vì nguyên nhân gì lại không đưa tống tử dược cho y?
Sư Ngọc Khanh chưa kịp suy nghĩ xong, Hạ Tĩnh Dật đã duỗi tay tới, nhẹ nhàng tháo mũ phượng rườm rà trên đầu y xuống.
Động tác bất ngờ của hắn khiến Sư Ngọc Khanh nhất thời luống cuống, sắc mặt vị thái tử này lạnh nhạt, không nhìn ra hỉ nộ, nhưng trái lại động tác cực kỳ dịu dàng săn sóc, phút chốc Sư Ngọc Khanh không đoán được tính tình của hắn, bất an trong lòng lần nữa dấy lên.
"Có mệt hay không?"
Sư Ngọc Khanh sửng sốt, vội vàng ngẩng đầu nhìn Hạ Tĩnh Dật nói: "Tạ điện hạ quan tâm, thần không mệt."
Hạ Tĩnh Dật nhìn y một lúc, đứng lên đem mũ phượng cất đi, sau đó ngồi trước mặt y, ngón tay thon dài, từ từ cởi cúc áo hoa phục trên người Sư Ngọc Khanh.
Trong đầu Sư Ngọc Khanh rơi lộp bộp, y lo nghĩ về tống tử dược, nhưng quên mất chuyện sinh hoạt vợ chồng, ma ma đã sớm cho y xem xuân cung đồ, để y biết làm thế nào hầu hạ Hạ Tĩnh Dật, chẳng qua tự tôn nam tử khiến y không thể nào chấp nhận được việc bản thân phải nằm bên dưới nam tử khác, cả đêm trằn trọc chính là vì việc này.
Sư Ngọc Khanh không ngăn cản Hạ Tĩnh Dật cởi áo bào mình, y vốn phải hầu hạ Hạ Tĩnh Dật mới đúng, nhưng có lẽ bởi vì quá khẩn trương và sợ hãi, lại cảm thấy khó khăn, tay không thể nào nhấc lên nổi, không tử chủ muốn kháng cự, cúi đầu thật thấp, không dám nhìn Hạ Tĩnh Dật...
==========================================
Sư Ngọc Khanh mở mắt mờ mịt ra, ánh sáng tầng tầng bị rèm che chắn lại, khiến y không thể nào biết được hiện tại đã là lúc nào.
Sư Ngọc Khanh khẽ động thân thể, thắt lưng truyền tới đau nhức khiến y hừ nhẹ một tiếng, trên người được đắp một cái chăn tơ tằm mềm mại, y miễn cưỡng chôn mình bên trong không muốn cựa quậy, mặc cho thần trí lưu lạc về nơi nào, trong đầu chợt nghĩ đến một chuyện: "Đây là nơi nào?"
"Tỉnh?"
Sư Ngọc Khanh nghe câu hỏi lướt qua gò má, chợt nhớ tới hôm qua mình đã xuất giá, đã trở thành thái tử phi, hôm nay cần phải thức sớm đến vấn an hoàng thượng hoàng hậu mới đúng.
Y vừa định ngồi dậy, màn phía trước bị người ta vén lên, Hạ Tĩnh Dật đứng trước gương đồng, trong tay còn sửa sang y phục của mình, trong nháy mắt nhìn chằm chằm Sư Ngọc Khanh ngồi trên giường.
Sư Ngọc Khanh nghĩ đến đêm qua hắn mãnh liệt sinh hoạt vợ chồng, sắc mặt không khỏi mất tự nhiên, rũ mắt ngẩng đầu nhìn người nọ, trong mơ hồ vẫn nhớ kỹ đến lúc mình mệt mỏi hôn mê, Hạ Tĩnh Dật vẫn chưa dừng lại.
Cung nữ tiến lên định hầu hạ Sư Ngọc Khanh rời giường, đã nghe Hạ Tĩnh Dật nói: "Ngươi đi xuống đi." Cung nữ nghe vậy vội vàng khom người, cúi đầu thối lui đứng sang một bên.
Hôm qua thành hôn Sư Ngọc Khanh còn chưa trao đổi nhiều với Hạ Tĩnh Dật, hơn nữa trong lòng khẩn trương, nên không để ý nhiều, lúc này mới cẩn thận nghe được âm thanh của thái tử.
Lạnh lùng.
Đây là đánh giá đầu tiên của Sư Ngọc Khanh dành cho giọng nói của Hạ Tĩnh Dật.
Hạ Tĩnh Dật đi tới trước giường ngồi xuống, hắn khoát tay một cái, Duẫn Đông Hải liền hiểu, vội cho người đem quần áo của Sư Ngọc Khanh đến, Sư Ngọc Khanh không biết ý của hắn, đưa tay định nhận lấy quần áo, nhưng đã bị Hạ Tĩnh Dật ngăn lại.
Hạ Tĩnh Dật cầm quần áo định giúp Sư Ngọc Khanh thay y phục.
Sư Ngọc Khanh hoảng hốt, vội né người, cúi đầu kính cẩn nói: "Thần không dám làm phiền điện hạ, điện hạ để thần tự làm là được rồi."
Mắt phượng sâu thẳm của Hạ Tĩnh Dật nhìn y nói: "Vậy ngươi có làm được không?"
Sư Ngọc Khanh liền gật đầu giơ tay lên định nhận quần áo, nhưng vừa giơ tay đau nhức khiến y hừ một tiếng, đôi môi nhịn không được phát ra tiếng rên.
"Nhìn đi không làm được, hay là để ta giúp."
Sư Ngọc Khanh từ bé đã đọc nhiều sách thánh hiền, tự nhiên hiểu khó đạo lý khác biệt giữa quân thần, vội nói: "Điện hạ không được, thần...có chút bất tiện, nhưng có cung nữ giúp là được."
Giọng nói của y mềm mại êm ái, không ẻo lả như nữ tử, càng không hùng hồ như nam tử, mà giọng nói ôn hòa, khiến người nghe dễ chịu.
Hạ Tĩnh Dật quét mắt nhìn Duẫn Đông Hải, đối phương liền khom người gật đầu, dẫn theo cung nữ phục vụ lui ra ngoài tấm bình phong thêu mẫu đơn.
Sư Ngọc Khanh: "..."
"Hãy là để ta giúp đi."
Động tác Hạ Tĩnh Dật mau lẹ, kéo Sư Ngọc Khanh vào lòng mình, đem quần áo mặc cho y, lưng Sư Ngọc Khanh tựa vào lồng ngực dầy rộng của hắn, khiến y không khỏi muốn né tránh.
Hạ Tĩnh Dật giúp y mặc nội y bên trong xong, Sư Ngọc Khanh cũng không dám để hắn hầu hạ mình mặc quần, nhất quyết túm lấy cái mền không tha.
"Điện hạ, để ta tự làm đi."