Hoàng Hậu Trọng Sinh Dứt Tâm Với Hoàng Đế

Chương 36: Nhất Tiễn Xuyên Tâm - "Xin nàng, quên ta đi!"




Sáng hôm sau tỉnh lại Quang Nguyệt thích thú dùng ngón trỏ chọc chọc má của Thiên Tư.

Hắn không mở mắt chỉ dùng lực ôm chặt nàng ở trong lòng, dịu giọng nói: “Đừng nghịch!”

“Ò…” Nàng vui vẻ như đứa trẻ, vòng tay qua ngực, gác chân lên eo đáp lại cái ôm cứng ngắc của hắn.

Nàng và Thiên Tư nằm nó được nửa canh giờ thì ngồi dậy lại. Vừa bước ra khỏi phòng thì nhìn thấy Tiêu Thanh đã đứng đó từ khi nào. Đôi mắt hắn nhìn nàng có vài phần buồn bã thấy rõ. Còn Trịnh Khanh kế bên mặt không có bất kì biểu cảm gì, nhưng trên người lại như có sát khí.

“A Thành, huynh sao vậy?” Nàng lo lắng hỏi.

Hắn nhìn nàng một lúc lâu, định nói gì đó lại thôi, xong rồi nói sang câu khác: “Không sao, chỉ là thuộc hạ muốn chờ vương phi đi ra mà thôi.” Tiêu Thanh nở một nụ cười đượm buồn mà từ lâu nó đã luôn xuất hiện khi hắn nhớ lại mọi khứ khi xưa.

Tiêu Thanh lại nhớ đến đêm qua hắn nhìn thấy nàng đi vào phòng ngủ Tạ Thiên Tư trong lòng lại càng buồn thêm. Hắn thở dài thầm nói với bản thân: “Tạ Tiêu Thanh, ngươi nên chôn sâu cái đoạn tình này đi thì hơn. Ngươi và nàng không có khả năng đâu.”

Tạ Thiên Tư bước ra nắm lấy tay của nàng nói: “Ta muốn ăn bánh nàng làm! Làm xong đem ra hoa viên ở đó đợi ta.”

“Ừm…” Nàng vui vẻ đáp.

Sau một lúc thấy nàng đi xa Tạ Thiên Tư liền nói: “Hai ngươi đi theo ta!”

Hắn đi vào thư phòng lấy ra mấy sắp giấy được sếp gọn trong một chiết gương không qua to và đưa cho Tạ Tiêu Thanh rồi đưa thêm lệnh bài của mình xong nói: “Đến hoàng cung gặp Trần công công đưa cho ông ấy kèm lệnh bài của ta. Ông ấy tất nhiên sẽ giao lại cho bệ hạ.”

Một lúc lâu sau khi hai người kia đi Tạ Thiên Tư mới đi ra khỏi phủ. Chạy đến một Tửu Lâu hoang gần đó. Tửu Lâu này là do Triệu Quang Nguyệt mở 10 năm trước nay không còn hoạt động. Không biết vì sao khi hắn vào đây thì cứ có dự cảm không lành.

Hắn tiến sâu vào trong ở dưới tầng hầm đựng rượu có một cái cửa sắc bị khoá chặt, hắn lấy chìa khóa trong người mở ra. Vừa mở ra bên trong hiện lên 5 cái nhà giam và bên trong bốc mùi hôi thối nồng nặc.

Trong 4 cái nhà giam mỗi 1 cái nhà giam tầm 8,9 người. Còn 1 cái thì đang nhốt một người nam nhân trung niên tầm 50,60 tuổi, nhìn thì cứ ngỡ là một ông già vì râu tóc xồm xoàm.

Hắn tiến đến nhà giam nhốt người nam nhân đó nói: “Lương Bắc Mạc! Hôm nay ngươi phải đi nhận tội rồi. Chút nữa sẽ có người đến đưa các ngươi đi đến pháp trường.”

“Tạ Thiên Tư ngươi có thể tha mạng cho Bắc Lục không? Nó không có tội…” Ông ta ngước đầu nhìn hắn.

“Còn Lương Vi ông bỏ mặt à?” Hắn cau có nói.

“Nó là thứ nghiệt chủng không được tích sự gì…”

Hắn nhìn ông ta với ánh mắt cay nghiệt, giọng như gằn lên: “Nhưng nàng là cũng là con ngươi…”

“Loại lăng loàn trách nết như nó không phải con ta!!!” Bắc Mạc như điên lên khi nhắc đến Lương Vi.

“Ý ông là gì?” Hắn nghi hoặc hỏi.

“Lương môn bất hạnh mới có thứ lăng loàn như nó, qua lại với Tạ Huyền, Tạ Trạch Văn đến nỗi mang thai lại chắc biết của ai. Nếu như ta không ép nó bỏ thì cả làm nô tỳ lăn giường cho ngươi cũng không được…”

Nghe tới đây Tạ Thiên Tư như hiểu ra câu nói của Lương Vi trước khi chết. Câu trước lúc ả say đến phủ làm càn và câu sau khi ả sắp chết đều đang vang lên trong đầu, làm hắn đau đến đỏ mắt không tin là sự thật.

Lương Vi vì hắn mà hi sinh nhiều đến như vậy, vậy mà hắn lại thờ ơ lạnh nhạt với ả. Làm ả như Quang Nguyệt đau khổ đến mức nhảy vực.

…----------------…

Hắn vừa quay về Vương Phủ đã đám người hầu la hét, sợ hãi.

Nhược Nhược thấy hắn về thì chạy ra, trên gương mặt vẫn đang đọng nước, giọng nghèn ngẹn: “Bá bá… Kha Nguyệt tỷ…bị bắt cóc rồi…”

Tạ Thiên Tư nghe thấy trái tim như nát ra, hốt hoảng chạy thật nhanh ra hoa viên. Trong hoa viên xung quanh là xác đám lính hắn thuê canh giữ Thần Vương phủ và những cái bánh đã thấm máu tanh, hắn dáo dác tìm kiếm thân ảnh của người hắn yêu nhưng mãi không như ý muốn.

Trên bàn đá có một tờ giấy tinh tươm không nhuộm đỏ trong đó ghi: “Đến Tiêu Vương phủ! Bọn ta chờ ngươi…”

Vừa đọc xong Tạ Thiên Tư đã không chần chừ dùng khinh công bay lên nóc tường, nhảy qua từng nóc nhà thoáng chốc đã đến được Tiêu Vương phủ. Nơi đã trở thành nhà hoang không chủ.

Trong sân rộng là một đường đầy than hồng nóng rực. Phía trong căn phòng tồi tàn là Quang Nguyệt đang bị trói vào ghế, đôi mắt nàng đẫm lệ và Tạ Tiêu Vũ đang điềm đạm uống trà và hai thuộc hạ có đôi mắt xanh đặt trưng người Tây Đô Quốc đang đứng bên.

“Bá bá…ngươi đến rồi!” Tiêu Vũ đặt tách trà xuống.

Đứng lên, tay phải phe phẩy quạt, tay trái để sau lưng, lườm Thiên Tư một cái rồi nói: “Nếu muốn cứu Hàn Kha Nguyệt thì bỏ đôi hài đi qua đám than.” Mặt hắn không biến sắc nói ra.

Tạ Thiên Tư không nói không rằng lập tức tháo hài bước nhanh đến. Cơn đau bỏng rát đột ngột ập đến làm hắn chao đảo xém chút ngã nhào trao cả thân xuống đống than đỏ rực. Tuy đau nhưng tuyệt nhiên không một lời kêu gào đau đớn chỉ có đôi chân mày khẽ chau lại.

Quang Nguyệt nhìn Thiên Tư như vậy lòng như bị xé toạc đau khổ cầu xin hắn đừng đi thêm nữa, rồi quay sang nhìn Tiêu Vũ khẩn thiết: “Xin ngươi… Tiêu Khương Vũ…tha cho chàng ấy… Xin ngươi… Ta xin ngươi!!!”

“Tạ Thiên Tư mặc ta…chàng màu đi ra khỏi đó đi… Mau đi đi!!!” Nàng vùng vẫy như muốn thoát khỏi sợi dây bó buộc nàng trên ghế.

Tạ Tiêu Vũ nhìn tình cảnh phu thê bọn họ bật cười một tiếng, rồi cất giọng mỉa mai: “Ha! Triệu Quang Nguyệt chết chỉ 3 năm mà tình cảm mới vài tháng này của cô và bá bá của ta đã tiến triển tốt tới vậy rồi sao? Hắn cũng quên tình cũ nhanh thật đó.”

Lúc này Tạ Thiên Tư chỉ còn 9, 10 bước chân nữa là đến được chỗ của Quang Nguyệt đang bị chói. Bỗng nhiên Tạ Tiêu Vũ đưa cây quạt cho thuộc hạ cầm còn bảo: “Đưa cung tiễn cho ta!”

Tiêu Vũ cầm trên tay là cung đã gắn sắn tiễn. Hắn giơ lên kéo cung nhấm ngay ngực trái của Tạ Thiên Tư.

Quang Nguyệt muốn thoát khỏi dây thừng ngăn Tiêu Vũ nhưng bất lực, chỉ biết gào thét cầu xin: “Không!!! Tiêu Khương Vũ ta xin ngươi tha cho chàng… Ta xin ngươi. Ngươi muốn gì cũng được nhưng xin ngươi đừng giết chàng ấy! Tạ xin ngươi mà…” Mặt nàng giờ đây đã đầm đìa nước mắt.

“Ta muốn mạng của hắn!” Nói xong tiễn phi như bay đến lòng ngực Tạ Thiên Tư xuyên qua người hắn. Nhưng may mắn không trúng tim vì nó đã lệch hẳn đi. Tuy vậy… nhưng có may mắn có xui xẻo tiễn đã xuyên ra phổi của Thiên Tư. “Phụt” một cái máu từ miện phun ra tràn trề.

Hắn dùng sức lực cuối cùng kéo hơi tàn đi đến bên cạnh Quang Nguyệt, lấy chầm chậm trong người ra viên thuốc bao lâu nay hắn đã cất kĩ trong người, bỏ vào miệng Quang Nguyệt, rồi cuối người hôn nhẹ lên trán nàng xong khụy xuống tay sờ lấy gương mặt nàng, thì thào: “Xin nàng, quên ta đi!”

Nói lời cuối hắn cũng nhắm mắt buôn xuôi. Nhìn Tạ Thiên Tư nằm bất động ở dưới sàn gỗ mục. Mà tim nàng như bị ngàn mũi kim đâm thủng đau đến tột độ. Còn gì đau khổ hơn khi phải chứng kiến người mình yêu thương nhất ra đi trước mắt mình.

Tiêu Vũ nhìn cảnh nàng tức tưởi gào khóc mà cười thầm. Cảnh này hệt như hắn lúc đã mất đi phụ mẫu, mất đi Âm Âm của hắn mà gào khóc tuyệt vọng.

Hắn rút kiếm của người thuộc hạ bên cạnh chém xuống sợi dây trói Quang Nguyệt ra.

Vừa được thoát ra nàng đã vội ôm lấy xác của Tạ Thiên Tư mà khóc lóc, vừa mới hôm qua thôi nàng và hắn vẫn ngọt ngào đầm thấm vâỵ mà nay đã âm dương cách biệt.

Không chịu được cú sốc này nàng đã ngất lịm đi bên xác hắn. Trước khi ngất nàng đã cố nắm lấy bàn tay Thiên Tư nhưng không thành…

Sau khi giải quyết xong Tạ Thiên Tư hắn ra lệnh cho hai người thuộc hạ rời đi. Một mình đứng trước nơi phụ mẫu hắn vẫn thường hay ngồi nói đùa lúc còn sống mà thì thầm nói: “Phụ vương, mẫu phi hài nhi trả thù được cho hai người rồi. Phụ mẫu, Âm Âm ta đến với mọi người đây…” Hắn đưa kiếm lên cổ mình không đó dự mà hằn lên đó lần kiếm bén. Máu túa ra lại một sinh mạng cứ thế mà ra đi không ải hay biết.