Giang Diêu mở hòm thuốc, lấy một cuộn vải rồi trải rộng ra, bên trên đặt một hàng châm vàng được xếp ngay ngắn, độ dài ngắn khác nhau, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo kỳ lạ.
Đầu ngón tay Triệu Quy Nhạn run lên, nàng miễn cưỡng cười: “Giang đại nhân, nhất định phải châm cứu sao?”
Giang Diêu trả lời: “Đương nhiên, bệnh của ngài rất cấp bách, chỉ uống thuốc thôi thì tác dụng chậm, e rằng đợi uống thuốc để khỏi bệnh thì mạng cũng không còn.”
Triệu Quy Nhạn im lặng nhắm mắt, đưa cánh tay qua, tỏ vẻ bất chấp mọi thứ, nàng cắn răng: “Vậy châm thôi!”
Trình Cảnh Di đứng một bên nhìn, nhịn không được mà hỏi: “Triệu Quy Nhạn, đừng bảo là nàng sợ đấy?”
“Không hề!” Triệu Quy Nhạn lập tức mở to mắt, giống hệt bé mèo xù lông, đôi mắt hạnh trừng to, vừa hung dữ vừa đáng yêu.
Trình Cảnh Di chợt nhớ tới một bé mèo nhỏ mình từng gặp trong cung, nó cũng vậy, lông trên người dựng đứng, đôi mắt tròn màu hổ phách cảnh giác nhìn hắn.
Trình Cảnh Di nửa tin nửa ngờ gật đầu, thản nhiên nói: “Ừ, không sợ là tốt.”
Giang Diêu bảo Thải Nguyệt chuẩn bị một chậu nước ấm, hắn ta rửa tay sạch sẽ, lấy kim vàng ra.
Hắn ta cúi đầu, dùng rượu mạnh lau kim vàng, thấp giọng nói: “Ta bắt đầu đây.”
Tim Triệu Quy Nhạn như thắt lại.
Thật ra nàng biết mình không nên nhìn, càng nhìn sẽ càng sợ, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà mở mắt, quan sát mũi kim.
Dù chưa già đời nhưng Giang Diêu cũng nhận ra Triệu Quy Nhạn đang sợ, trong lòng hắn ta dâng lên vài phần thương hoa tiếc ngọc hiếm thấy, muốn an ủi nàng mấy câu.
Nhưng Trình Cảnh Di mà vừa rồi còn đứng chắp tay thờ ơ lạnh nhạt, lúc này đã tiến lên vài bước, một tay ôm vai Triệu Quy Nhạn, kéo nàng vào trong ngực, tay còn lại che mắt nàng.
Triệu Quy Nhạn thấy trước mắt đột nhiên tối sầm, không nhìn được bất cứ thứ gì, mùi Long Diên Hương bao quanh nàng. Nàng hơi ngạc nhiên, đôi tay đặt lên cổ tay Trình Cảnh Di, hai người bất ngờ tiếp xúc, từ đầu ngón tay truyền đến cảm giác tê dại khó tả.
Triệu Quy Nhạn bỗng chìm vào bóng tối, trong lòng dâng lên nỗi bất an, hai tay nắm chặt tay Trình Cảnh Di, thử thăm dò gọi: “Bệ hạ?”
“Ừ, trẫm đây.”
Trên đỉnh đầu nàng, một giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc khẽ vang lên.
Triệu Quy Nhạn chợt cảm thấy yên lòng.
“Bệ hạ, ta… không sợ, ngài che mắt ta làm gì?” Triệu Quy Nhạn nhẹ giọng nói.
Ánh mắt Trình Cảnh Di thoáng dao động gần như không thể phát hiện.
Nếu chỉ nghe giọng nàng, chắc chắn hắn sẽ bị nàng lừa gạt.
Song…
Cảm nhận được lớp mồ hôi mỏng ẩm ướt trên cổ tay mình, Trình Cảnh Di cười nhẹ.
“Ừ, nàng không sợ, là trẫm lo cách châm cứu của Giang Diêu nhìn xấu quá sẽ hại nàng gặp ác mộng.”
Giang Diêu đứng bên cạnh, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ.
Hắn ta châm cứu nhìn xấu chỗ nào?
Giang Diêu định lên tiếng, nhưng nhận ra hàm ý cảnh cáo trong mắt Trình Cảnh Di, hắn ta đành phải bất đắc dĩ ngậm miệng.
Trong bóng tối, Triệu Quy Nhạn chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, hàng mi dài như lông quạ quét qua lòng bàn tay Trình Cảnh Di, mang tới cảm giác khó tả khiến hắn suýt rụt tay về.
Triệu Quy Nhạn lén thở phào, dường như cực kỳ lo lắng Trình Cảnh Di sẽ rút tay lại.
“Vậy đa tạ Bệ hạ!”
Triệu Quy Nhạn nhẹ nhàng đung đưa hai chân đặt dưới ghế.
“Giang đại nhân, ngài châm cứu nhìn xấu lắm à?” Triệu Quy Nhạn tò mò hỏi.
Thải Nguyệt đứng bên cạnh quan sát, biết nàng có một thói quen nhỏ.
Mỗi khi sợ hãi, Triệu Quy Nhạn sẽ thường lôi kéo người khác nói chuyện để chuyển sự chú ý.
Nàng ấy định nhắc nhở, nhưng thấy Triệu Quy Nhạn ngồi nép trong lòng Trình Cảnh Di, còn Trình Cảnh Di chỉ im lặng, dường như trên mặt hắn còn xuất hiện vài phần dung túng, khiến nàng ấy không dám mở miệng.
Giang Diêu cầm cây kim vàng, thận trọng cắm trên tay nàng, cũng không ngẩng đầu, sắc mặt u ám: “Ừ, xấu không nỡ nhìn.”
Chó má thật!
Ngày nào mấy lão già ở Thái Y Viện cũng cầu xin hắn ta châm cứu, để họ quan sát một chút, may mắn học được vài phần đã có thể khiến họ thắp hương cảm tạ rồi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trong lòng Giang Diêu giận dỗi quá chừng, nhưng động tác trên tay vẫn ổn định và nhanh chóng.
Ngón tay di chuyển như chao lượn, hàng loạt động tác nhịp nhàng trôi chảy, trông khá vui mắt.
Dương thị và Thải Nguyệt đứng quan sát vô cùng khâm phục, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
“Bệ hạ tốt thật.” Triệu Quy Nhạn thở dài một câu.
Bệ hạ lo châm cứu khó coi nên giúp nàng che hai mắt.
Còn Giang Diêu sắp tức chết rồi.
Triệu Quy Nhạn khen ngợi một câu, từng ký ức tốt đẹp về Trình Cảnh Di ngày càng hiện rõ trong đầu.
Bệ hạ sẽ giúp nàng trốn khỏi đám nha hoàn xấu, tặng nàng trâm cài xinh đẹp, gấp chú thỏ xinh xắn cho nàng, còn dẫn người tới giúp nàng chữa bệnh nữa.
Triệu Quy Nhạn nghĩ, Bệ hạ thực sự là một vị Đế vương nhân từ, anh minh, uy phong.
Triệu Quy Nhạn hỏi: “Giang đại nhân này, vậy mỗi lần châm cứu, ngài luôn bảo bệnh nhân che mắt lại à?”
Giang Diêu không đáp.
Hắn ta không muốn trả lời.
Trình Cảnh Di ho nhẹ một tiếng: “Triệu Quy Nhạn, nếu nàng cứ nói chuyện với hắn ta, hắn ta rất dễ phân tâm, tìm huyệt vị sẽ không chuẩn.”
Triệu Quy Nhạn không dám hó hé gì nữa.
Nàng không thể nói chuyện, khiến tâm trí trở nên linh hoạt hơn, ngoại trừ cơn đau rất nhỏ khi kim mới bắt đầu cắm lên tay chân, sau đó gần như nàng không thấy đau nữa, nỗi sợ hãi ban đầu cũng biến mất.
Nửa canh giờ sau, Triệu Quy Nhạn cảm nhận được một cơn gió lạnh thổi qua trước mặt mình, giọng nói lạnh lùng của Giang Diêu chợt vang lên.
“Xong rồi.”
Ngay sau đó, Triệu Quy Nhạn tiếp tục cảm nhận được ống tay áo quét qua mặt nàng, Trình Cảnh Di cũng lùi về sau để nàng có thể nhìn thấy lần nữa.
Nàng chớp chớp mắt, nhảy khỏi ghế, cảm giác nặng nề trong cơ thể dường như đã tiêu tan, nàng nở nụ cười nhẹ nhõm.
“Đa tạ Giang đại nhân.”
Triệu Quy Nhạn ngừng một nhịp, rồi cười dịu dàng khuỵu gối với Trình Cảnh Di: “Đa tạ Bệ hạ.”
Trình Cảnh Di bình thản gật đầu nhẹ, xem như đáp lại.
Trong lòng Triệu Quy Nhạn, hình tượng của Trình Cảnh Di đã đảo ngược hoàn toàn. Giờ đây nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trình Cảnh Di, nàng không hề sợ hãi, thậm chí còn thầm nảy sinh một suy nghĩ khó tả: Đế vương vốn nên như thế, uy thế, chính trực, nghiêm minh.
Triệu Quy Nhạn cười tươi như hoa: “Bệ hạ, ít nhiều gì cũng nhờ ngọc bội lần trước ngài tặng cho thần nữ, Thải Nguyệt mới thuận lợi tiến cung được, bằng không thần nữ cũng không biết nên làm gì bây giờ. Phó đại phu bảo chỉ mỗi Giang đại nhân mới có thể chữa khỏi bệnh của thần nữ, thần nữ đành phải nhờ ngài giúp đỡ, cũng may ngài đã tới rồi!”
Trong mắt Trình Cảnh Di hiện lên vẻ kinh ngạc, hôm qua người này còn rất sợ hắn, hôm nay lại làm sao thế?
Trình Cảnh Di nhìn nàng nhoẻn miệng cười vui vẻ, đôi mắt trong veo sóng sánh chứa đầy ảnh phản chiếu của hắn.
Trong lòng Trình Cảnh Di thoáng qua cảm xúc gì đó khác thường, hắn thấy nàng nhìn như vậy, con tim không khỏi đập nhanh hơn vài nhịp.
Triệu Quy Nhạn cũng không thấy thái độ trước và sau của mình trái ngược quá lớn, nàng vui vẻ muốn báo đáp Trình Cảnh Di: “Bệ hạ, ngài đã cứu thần nữ nhiều lần, thần nữ thật sự cảm kích khôn xiết. A tỷ từng dạy thần nữ phải biết trả ơn, Bệ hạ, ngài muốn thần nữ báo đáp ngài thế nào ạ?”
Trình Cảnh Di lắc đầu: “Trẫm không cần nàng báo đáp.”
Triệu Quy Nhạn vội hỏi: “Nhận ân huệ của ngài, nếu không làm chuyện gì đó, chỉ sợ thần nữ không thể ngon giấc. Ngài muốn đồ gì không?”
Trình Cảnh Di đáp: “Cũng không.”
Đúng vậy, thiên hạ này nằm trong tay hắn, phàm là thứ hắn muốn, không có gì mà hắn không chiếm được.
Triệu Quy Nhạn nhẹ nhàng nhếch môi, khi cất tiếng lần nữa, trong giọng nàng đã mang theo vài phần nôn nóng: “Vậy ngài không có chuyện gì muốn sai người khác làm à?”
Trình Cảnh Di định lắc đầu, nhưng nhìn vẻ sốt sắng đến mức đổ mồ hôi của cô nương nhỏ, hắn “Ồ” một tiếng, thay đổi lời sắp nói.
“Quả thực trẫm có chuyện muốn nàng làm.”
Triệu Quy Nhạn vui mừng khôn xiết, tha thiết mong đợi nhìn hắn: “Bệ hạ, mời ngài nói ạ.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trình Cảnh Di thấy rõ bản thân mình trong mắt nàng, thấy mình nở nụ cười đầy ẩn ý.
“Từ ngày mai, mỗi ngày nàng hãy luyện viết chữ nửa canh giờ đi.”
Hắn hơi cúi người, đối diện với chóp mũi của nàng, giọng đủ nhỏ để mình nàng nghe thấy.
“Hôm nay trong thư của nàng, trẫm phát hiện có ba chữ viết sai.”
“Triệu Quy Nhạn, nàng sắp trở thành Hoàng hậu rồi, tại sao ngay cả viết chữ cũng không tốt thế?”
Trong đầu Triệu Quy Nhạn ầm một tiếng, mọi thứ trở nên trống rỗng, gương mặt nàng lập tức đỏ bừng. Nàng lùi về sau hai bước, vừa xấu hổ vừa tức giận trợn mắt nhìn hắn.
…
“Tiểu thư, ngài sao vậy? Từ lúc Bệ hạ rời đi thì ngài rầu rĩ không vui, Bệ hạ nói gì với ngài thế?”
Thải Nguyệt cầm đĩa bánh phù dung tiến vào, đặt trong tầm tay Triệu Quy Nhạn.
Triệu Quy Nhạn uể oải nằm sấp trên bàn, trông nàng chán nản không muốn gặp ai.
Nhìn đáng thương quá.
Thải Nguyệt thực sự tò mò, ban nãy Trình Cảnh Di và Triệu Quy Nhạn nói chuyện quá nhỏ, người khác không thể nghe được. Nhưng lúc nói xong, hiếm khi Bệ hạ cười thoải mái đến vậy.
Còn Triệu Quy Nhạn đã bơ phờ nằm sấp trên bàn suốt buổi chiều, bữa tối cũng chưa ăn.
Thải Nguyệt hỏi bóng hỏi gió nhiều lần, Triệu Quy Nhạn mím chặt môi, không chịu tiết lộ dù chỉ một chữ.
Thải Nguyệt suy nghĩ đơn giản, cảm thấy dù tâm trạng tệ đến đâu cũng không nên bỏ bữa, sao cơ thể có thể chịu đựng được chứ?
Vì thế nàng ấy tới phòng bếp lớn, gọi một đĩa bánh phù dung Triệu Quy Nhạn thích ăn nhất.
“Tiểu thư, hay ngài ăn ít gì đó nhé? Buổi tối đói bụng sẽ khó chịu lắm.”
Thải Nguyệt dịu dàng dỗ dành.
Triệu Quy Nhạn nhẹ nhàng thở ra, thấy Thải Nguyệt nói đúng, dù bực bội cỡ nào cũng không nên đối xử tệ với bản thân, như vậy không tốt.
Nàng nhăn mũi làm nũng: “Vậy ngươi giúp ta ngồi dậy đi.”
Thải Nguyệt nở nụ cười cưng chiều, đỡ Triệu Quy Nhạn dậy, nhẹ giọng nói: “Ngài mau mau nếm thử, nô tỳ dặn phòng bếp làm bánh phù dung đấy…”
Vừa nghe thấy ba từ “bánh phù dung”, Triệu Quy Nhạn lập tức nhớ tới bức thư có hình hoa phù dung kia, đồng thời nghĩ đến lời trêu đùa của Trình Cảnh Di hôm nay, nàng đẩy đĩa ra, thở phì phò nói: “Ta không ăn!”
Nói xong, nàng xách váy chạy vào gian trong. Thải Nguyệt bất ngờ, bưng bánh phù dung đuổi theo: “Tiểu thư, ngài thích ăn bánh phù dung nhất mà?”
“Hừ! Sau này không thích nữa!”
Từ bên trong truyền đến một giọng nói vừa nhõng nhẽo vừa mềm mại, nghe trẻ con vô cùng.
Thải Nguyệt hết cách, đành phải lui xuống đổi sang một đĩa bánh khác.
Hiện giờ Triệu Quy Nhạn là người được sủng ái nhất trong phủ, món gì ngon phòng bếp lớn cũng cố gắng đưa đến chỗ nàng, tất nhiên các nơi khác sẽ dán chặt mắt vào Triệu Quy Nhạn.
Chuyện Triệu Quy Nhạn đổi món ăn vào ban đêm nhanh chóng lan truyền khắp toàn bộ phủ Vinh Quốc công.
Lão phu nhân đang nghiêm túc lăn chuỗi tràng hạt trong tay, đây là chuỗi tràng hạt Triệu Quy Nhạn đích thân đưa tới vào buổi chiều. Vừa nhận nó, lão phu nhân đã mê mẩn cầm ngắm nghía hồi lâu.
Bà nghe vậy, mí mắt giật giật: “Đích tiểu thư trong phủ ăn mấy miếng bánh cũng phải xì xào bàn tán à? Dù con bé muốn gan rồng mật phượng, phòng bếp lớn cũng phải dốc hết sức tìm cho con bé.”
Lý ma ma cười đồng ý.
“Chẳng phải sao? Tất cả mọi thứ mà đích nữ phủ Quốc công chúng ta ăn uống sử dụng đều phải tốt nhất.”
Trong mắt lão phu nhân thoáng qua vẻ lạnh lẽo: “Vợ lão đại nông cạn, cứ canh cánh về xuất thân của tiểu ngũ mãi. Nhưng nàng cũng không nhìn xem vị thế hiện giờ của tiểu ngũ, con bé được ghi dưới danh nghĩa của nàng, người được lợi nhiều nhất chính là nàng. Dương thị ngày càng hồ đồ rồi!”
Lão phu nhân mắng một câu, không biết nghĩ tới điều gì, bà chợt bật cười: “Nhưng nhìn thái độ của Bệ hạ, có thể thấy tiểu ngũ vẫn có vị trí nhất định trong lòng ngài ấy. Đến lúc con bé tiến cung, ắt hẳn sẽ càng được lòng Đế vương.”
Bệ hạ đã bao giờ gần gũi với nữ tử như thế đâu?
Nhiều năm trôi qua, đếm tới đếm lui cũng chỉ có một mình Triệu Quy Nhạn.