Hoàng Hậu Trẻ - Khuẩn Ti Mộc Nhĩ

Chương 21




Editor: Dứa

Nhớ đến những gì mình nghe được vào hôm nay, lão phu nhân nở nụ cười.

Vốn tưởng lần này Triệu Quy Nhạn sẽ bỏ mạng, nào ngờ nàng lại tai qua nạn khỏi. Bệ hạ không chỉ phái Giang Diêu tới khám bệnh cho nàng, mà còn đích thân đến một chuyến.

Hiện giờ lão phu nhân gửi gắm hết mọi hy vọng lên người Triệu Quy Nhạn, tất nhiên không mong muốn người trong phủ đồn bậy đồn bạ về nàng.

“Ngươi đi một chuyến, bắt hết những kẻ khua môi múa mép, đánh chúng ba mươi trượng, trừ thẳng nửa năm tiền lương, dạy cho chúng một bài học, sau này không được phép bàn tán lung tung về chủ tử.”

Lý ma ma cúi người nhận lệnh.

Trong phủ lại diễn ra một trận hỗn loạn, dĩ nhiên Triệu Quy Nhạn không hề hay biết.

Sau khi được châm cứu, Triệu Quy Nhạn chưa bao giờ cảm thấy khoan khoái đến nhường này, vừa đặt đầu xuống gối đã chìm vào giấc ngủ, một đêm mộng đẹp.

Hôm sau khi tỉnh dậy, nàng che môi khẽ ngáp, trông lười biếng vô cùng.

Nghe thấy tiếng động, Thải Nguyệt dùng móc bạc chia rèm giường sang hai bên, tìm bộ váy dài màu mận chín mặc cho nàng, sau đó nàng ấy bưng nước ấm tới giúp nàng rửa mặt, cuối cùng mới nói: “Đêm qua nhiều người trong phòng bếp lớn bị đánh gậy, hôm nay vẫn chưa tìm được ai thay thế, chắc đồ ăn sáng sẽ muộn một chút. Nếu tiểu thư đói bụng thì có thể dùng thức ăn còn dư hôm qua trước.”

Triệu Quy Nhạn hơi ngạc nhiên: “Phòng bếp lớn làm sai chuyện gì sao?”

Thải Nguyệt cười hì hì: “Tại họ đơm đặt bậy bạ, lén nói ngài phô trương lãng phí, ỷ được nuông chiều mà nhõng nhẽo, lão phu nhân hạ lệnh đánh gậy bọn họ.”

Thải Nguyệt thực sự hả hê, trước kia mỗi ngày nàng ấy đến nhận thức ăn, không ít lần bị đám người ở phòng bếp lớn chèn ép.

Lần này lão phu nhân dạy dỗ họ một trận, để họ biết các nàng không dễ bắt nạt.

Triệu Quy Nhạn nghe xong chỉ cảm thấy vớ vẩn.

Mình chỉ đổi một đĩa bánh phù dung mà đã trở thành phô trương lãng phí, ỷ được nuông chiều mà nhõng nhẽo à?

Điều khiến nàng buồn cười hơn cả là, họ thấy mình được nuông chiều khi nào?

Trông có vẻ lão phu nhân đang thị uy giúp nàng, nhưng mặt khác, chính bà cũng đang kéo thù hận về cho nàng.

Trong mắt đám người phòng bếp lớn, chỉ nói vài câu cỏn con đã bị trừng phạt nặng như vậy, chắc chắn họ sẽ không phục, khả năng cao còn âm thầm hận nàng.

Dù sao họ cũng đã đàm tiếu về chủ tử nhiều lần, nhưng đến lượt Triệu Quy Nhạn thì bị phạt.

Chẳng lẽ lại không hận nàng?

Triệu Quy Nhạn thở dài, không nghĩ mấy chuyện đó nữa.

Đằng nào cũng chẳng mấy ai đối xử tốt với nàng, nợ nhiều quá nên hết thấy áp lực rồi, nàng không muốn phiền lòng vì đám người râu ria kia.

Triệu Quy Nhạn uống trà nóng, ăn hết toàn bộ số bánh đêm qua.

Hương vị món ăn dư từ đêm qua không còn ngon nữa, may sao Triệu Quy Nhạn không phải người kén chọn, chỉ lẳng lặng ăn cho xong.

Nhưng người ở viện khác lại không dễ nói chuyện như vậy.

Triệu Vân Oanh là thứ nữ, tuy nàng ta được yêu thương, nhưng vào thời điểm này, chắc chắn phòng bếp lớn phải gấp rút chuẩn bị cho lão phu nhân, Dương thị và các chủ tử khác.

Ví dụ như hiện tại, Triệu Vân Oanh đã ôm bụng đói đợi vài canh giờ, nhưng vẫn không thấy ai dọn đồ ăn sáng lên.

Nàng ta xanh mét mặt mày nổi trận lôi đình.

“Bên phòng bếp lớn làm ăn kiểu gì thế? Gần trưa rồi mà vẫn không có ai đưa đồ ăn sáng tới đây hả?”



Nha hoàn bên người tên Bích Liễu cẩn thận dâng lên một chén trà nhỏ, dịu dàng nói: “Tiểu thư, ngài đừng nóng giận, đêm qua hầu hết người của phòng bếp lớn đều bị phạt, nên hôm nay họ mới bận rộn mãi không xong việc.”

Triệu Vân Oanh vẫn chưa biết chuyện xảy ra tối qua, Bích Liễu bèn kể đầu đuôi mọi chuyện cho nàng ta nghe.

Triệu Vân Oanh nghe xong, cắn răng: “Đúng là lố lăng! Từ khi được Bệ hạ lựa chọn tiến cung, nàng ngày càng kiêu ngạo, hôm nay còn hại cả phủ phải chịu đói, đợi nàng tiến cung rồi không biết sẽ giày vò chúng ta thế nào!”

Bích Liễu sốt ruột khuyên nàng ta: “Tiểu thư đừng nói nữa, nếu để lão phu nhân nghe được sẽ phạt ngài đấy.”

Triệu Vân Oanh nghe vậy, trong lòng không phục nhưng cũng không hó hé gì thêm.

Vài ngày qua, nàng ta đã thấy phụ thân và lão phu nhân xem trọng Triệu Quy Nhạn cỡ nào, nên tất nhiên không dám ngỗ nghịch.

Trơ mắt nhìn Triệu Quy Nhạn hưởng vinh quang vô hạn, Triệu Vân Oanh vừa chua xót vừa đố kị, đặc biệt là hôm qua khi nàng ta dõi theo Trình Cảnh Di từ xa, tình cảm chôn giấu trong lòng lại dâng lên. Hôm nay lần đầu tiên nàng ta phải chịu cảnh bụng đói, mọi chuyện cũng xuất phát từ Triệu Quy Nhạn, khiến nàng ta càng thấy bất công hơn.

Triệu Vân Oanh tự nhận, ngoại trừ dung mạo không bì kịp Triệu Quy Nhạn thì ở các mặt khác, trình độ của nàng ta bỏ xa Triệu Quy Nhạn vài con phố.

Nhìn Trình Cảnh Di quan tâm đến Triệu Quy Nhạn như thế, nàng ta cũng nảy sinh một chút tâm tư. Triệu Quy Nhạn có thể được Bệ hạ nhìn với con mắt khác, vậy dựa vào đâu mà mình thì không?

Nếu mình cũng tiến cung, liệu có thể…

Triệu Vân Oanh cúi đầu, che giấu cảm xúc trong mắt.

Song, một khi tâm tư đã nảy mầm, dù muốn không nghĩ đến cũng có phần khó khăn…

*

Trình Cảnh Di hạ triều, gặp gỡ các triều thần xong, hắn tới bên bàn rồng, thấy tờ giấy hoa phảng phất hương thơm, trong đầu bỗng hiện ra gương mặt nhỏ hờn dỗi của Triệu Quy Nhạn, hắn vô thức mỉm cười.

Trình Cảnh Di sực nhớ ra, mấy ngày nay vì vụ án gian lận thi cử ở Giang Nam nên hắn đã bận tới mức chân không chạm đất, khiến hắn quên mất chuyện lập hậu của Triệu Quy Nhạn.

Hiện giờ có thời gian rảnh rỗi, hắn muốn nhanh chóng thu xếp.

“Tào Thiện Lai.” Trình Cảnh Di cao giọng gọi.

Tào Thiện Lai tiến vào, cúi người hầu một bên: “Bệ hạ có gì căn dặn?”

Trình Cảnh Di rướn người lấy bút: “Mài mực.”

Tào Thiện Lai đỡ ống tay áo bằng một tay, tay kia chậm rãi mài mực, y cúi đầu không dám nhìn lung tung.

Trình Cảnh Di nhẹ nhàng di chuyển cổ tay, trên tấm vải màu vàng tươi nhanh chóng xuất hiện mấy dòng chữ khí phách uy nghiêm.

Hắn đặt bút trong tay sang một bên: “Ngươi đến phủ Vinh Quốc công một chuyến đi.”

“Nô tài tuân lệnh.”

Hai tay Tào Thiện Lai tiếp nhận thánh chỉ, y cung kính lui ra ngoài.

Rời khỏi Lưỡng Nghi Điện, y lén mở thánh chỉ ra xem, khi nhìn rõ nội dung bên trên, Tào Thiện Lai không khỏi nở nụ cười sâu xa.

Thời điểm Tào Thiện Lai nâng thánh chỉ tới phủ Vinh Quốc công, Triệu Quy Nhạn đang ngồi viết chữ.

Hôm qua bị Trình Cảnh Di cười nhạo, Triệu Quy Nhạn xấu hổ cực kỳ, đồng thời cũng thật lòng muốn luyện tập thêm.

Trước đây, không đời nào Dương thị mời phu tử cho nàng, hiện giờ trong phủ không ai kìm hãm nàng, nàng có cơ hội học tập rồi.



Cơ hội này nàng quý trọng vô cùng.

Vì thế dùng bữa sáng xong, nàng nhanh chóng ngồi ngay ngắn trước bàn, lẳng lặng luyện chữ.

Thật ra, lúc mới bắt đầu viết nàng chưa có nhiều cảm xúc mấy, nhưng càng về sau nàng càng đắm chìm trong đó. Đã qua nửa canh giờ Trình Cảnh Di quy định, nhưng nàng vẫn chưa thỏa mãn lắm.

Chẳng qua nàng biết chừng mực, chín quá hoá nẫu, ngày đầu tiên có thể kiên trì được nửa canh giờ, nàng đã đạt tới giới hạn.

Nàng xoa cổ tay đau nhức, vừa định thở phào thì chợt nghe thấy vài tiếng bước chân vội vã chạy tới chỗ nàng.

Nô bộc phủ Quốc công không được phép chạy nhanh trong phủ, Triệu Quy Nhạn nghe thấy âm thanh kia, suýt nghi ngờ đã xảy ra chuyện lớn.

“Ngũ tiểu thư, lão phu nhân mời ngài đến đại sảnh một chuyến, nói rằng có chuyện tốt!”

Nha hoàn Lan Anh bên người lão phu nhân vui mừng chạy vào.

Triệu Quy Nhạn ngơ ngác.

Lan Anh thở hổn hển, cười rộ: “Ngũ tiểu thư, đừng thẫn thờ nữa, là chuyện tốt thật đó! Ngài mau theo nô tỳ tới đại sảnh, đừng để phạm sai lầm trong ngày lành tháng tốt này.”

Triệu Quy Nhạn nghe vậy, trong đầu lướt qua một suy nghĩ.

Nàng mím môi, dịu dàng đáp lời Lan Anh: “Vậy làm phiền Lan Anh tỷ tỷ dẫn đường.”

Lan Anh liên tục xua tay, sợ hãi nói: “Ngài đừng làm nô tỳ tổn thọ.”

Triệu Quy Nhạn theo sau Lan Anh, trên mặt giữ nụ cười ôn hòa, nhưng bàn tay đang siết chặt trong tay áo đã để lộ rõ vẻ thấp thỏm bất an của nàng vào lúc này.

Có phải như nàng nghĩ không?

Vinh Quốc công là thế gia hiển hách với các tài vật phong phú, mười đời Vinh Quốc công đã sống ở đây, chắc chắn phủ đã trải qua nhiều lần sửa chữa lẫn cải tạo của mười lão công gia, hiển nhiên diện tích lớn tới dọa người.

Lúc này Triệu Quy Nhạn chỉ ước gì mình có thể lập tức bay đến đại sảnh, nhưng không còn cách nào khác, nàng đành chậm rãi theo sau Lan Anh.

Trong đại sảnh, lão phu nhân và Tào Thiện Lai đang trò chuyện sôi nổi, đôi bên không mưu mà hợp (*), đều muốn nịnh bợ người kia, tất nhiên lời hay cũng đầy cả sọt.

(*) Không mưu mà hợp: không thảo luận trước nhưng ý kiến ​​hay hành động lại hoàn toàn nhất quán.

Thấy Triệu Quy Nhạn, lão phu nhân thân thiết nắm tay nàng, hỏi han vài câu, nước mắt lưng tròng: “Đứa bé ngoan, cuối cùng con cũng hết khổ rồi.”

Triệu Quy Nhạn gật đầu cười yếu ớt, không hề nói lời nào.

Tào Thiện Lai cười híp mắt nhìn thoáng qua Triệu Quy Nhạn, sau đó cúi người hành lễ: “Nô tài bái kiến Triệu tiểu thư.”

Triệu Quy Nhạn nâng y dậy, dịu dàng nói: “Không cần đa lễ.”

Ấn tượng của Tào Thiện Lai về nàng lại tốt hơn vài phần.

Cô nương lương thiện biết lễ nghĩa như vậy, thảo nào Bệ hạ lại yêu mến.

Lão phu nhân nhìn quyển trục màu vàng tươi trong tay Tào Thiện Lai, trái tim ngứa ngáy không chịu nổi nhưng bà vẫn phải cố mỉm cười đùa giỡn với hai người.

Tào Thiện Lai nói vài câu quan tâm đến sức khoẻ của Triệu Quy Nhạn, sau đó y hắng giọng, lớn tiếng bảo: “Triệu Quy Nhạn, ngũ tiểu thư phủ Vinh Quốc công tiếp chỉ!”

Triệu Quy Nhạn thu ống tay áo lại, quỳ xuống.

“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Triệu thị Quy Nhạn… Đặc biệt phong Triệu Quy Nhạn làm Hoàng hậu Đại Ngụy, chọn ngày thành hôn. Khâm thử.”