Hoàng Hậu Trẻ - Khuẩn Ti Mộc Nhĩ

Chương 12




Editor: Dứa

Sau khi nàng ấy bị răn dạy, tiếng bước chân trở nên nhẹ nhàng chậm rãi hơn nhiều, nhưng vẫn có thể nhận ra vài phần vội vã.

Triệu Quy Nhạn hơi kích động, biết rõ Thải Nguyệt tới rồi.

Quả nhiên, ngay sau đó cửa lều được vén lên, khuôn mặt đầy lo lắng của Thải Nguyệt ập vào mắt nàng.

Thải Nguyệt thấy Triệu Quy Nhạn, vui mừng khôn xiết, nóng lòng định chạy vào. Nhưng Tào Thiện Lai đã luống cuống kéo nàng ấy lại, y dạy dỗ: “Hành lễ với Bệ hạ trước!”

Lúc này Thải Nguyệt mới nhận ra, trong lều vẫn còn một nhân vật cực kỳ cao quý khác.

Nàng ấy nhát gan, run rẩy quỳ hai chân xuống đất: “Nô tỳ tham kiến Bệ hạ, Bệ hạ vạn an.”

Trình Cảnh Di nói: “Đứng lên đi.”

Thải Nguyệt run run đứng dậy.

Trình Cảnh Di thấy hai chân nàng ấy run lẩy bẩy, không khỏi nhìn nàng ấy thêm lần nữa.

Thải Nguyệt căng thẳng, càng run rẩy dữ dội hơn.

Trình Cảnh Di cười một tiếng, thu lại ánh mắt, tiện tay ném tấu chương lên bàn, phát ra tiếng vang nặng nề.

Thấy Thải Nguyệt sợ tới mức trắng bệch mặt mày, Triệu Quy Nhạn lấy hết can đảm, nhẹ giọng nói: “Thải Nguyệt, ngươi qua đây.”

Thải Nguyệt như được ân xá, chạy chậm đến bên giường, Triệu Quy Nhạn hơi nghiêng người, bảo vệ Thải Nguyệt ở đằng sau.

Trình Cảnh Di nhìn nàng đang cố gắng che chở người phía sau với vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn của mình, trông có phần vụng về, nhưng toát lên vẻ ngây thơ khó tả. Sắc mặt hắn dịu đi, hắn tiện tay lấy thêm một quyển tấu chương khác lật xem.

Triệu Quy Nhạn lặng lẽ buông góc áo mà mình đang nắm chặt ra, cố bỏ qua bóng người bên cửa sổ. Tuy hắn không nói lời nào, nhưng người khác vẫn sẽ không nhịn được mà nhìn sang.

“Thải Nguyệt, ngươi sao rồi? Dọc đường có bị thương không?”

Thải Nguyệt giàn giụa nước mắt: “Nô tỳ không sao, nô tỳ không bị thương gì cả. Nô tỳ tìm được một hang động để trốn. Nhưng tiểu thư… vết thương khắp người…”

Thải Nguyệt nhìn vết thương đáng sợ trên mặt trên người Triệu Quy Nhạn, nghẹn ngào khóc không thành tiếng.

Triệu Quy Nhạn nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng an ủi nàng ấy: “Không sao, những vết thương này nhìn có vẻ đáng sợ nhưng không hề đau, chăm sóc mấy ngày thì sẽ lành thôi.”

Trình Cảnh Di vẫn luôn cúi đầu chợt ngẩng mặt lên nhìn thoáng qua nàng, rồi hắn thu lại ánh mắt như không có chuyện gì.

Thải Nguyệt rất dễ lừa, hỏi ngay: “Thật à?”

Giọng Triệu Quy Nhạn dịu dàng: “Thật mà.”

Cuối cùng Thải Nguyệt cũng ngừng khóc, kể lại chi tiết những chuyện đã xảy ra trên đường.

“Sau khi lạc mất ngài, nô tỳ chạy vào trong rừng, ở đó không có bụi gai mà có nhiều hang động. Nô tỳ chọn một hang để trốn, chập tối nghe thấy tiếng động bên ngoài, nô tỳ tưởng là đám sơn tặc nên rất sợ, không ngờ lại là người của Dương đại nhân Dương Lâm. Bấy giờ nô tỳ mới biết tiểu thư đã được Bệ hạ cứu giúp, vì thế nô tỳ cũng theo Dương đại nhân đến vùng ngoại ô phía Bắc này.”

Triệu Quy Nhạn nghiêm túc lắng nghe lời Thải Nguyệt nói, áy náy bảo: “Là ta liên lụy tới ngươi.”

Nếu không phải tại nàng, Thải Nguyệt sẽ không trải qua những chuyện ấy.

Thải Nguyệt lắc đầu: “Tiểu thư nói gì thế? Ngài đi đâu nô tỳ sẽ theo đó, đừng nói có liên lụy hay không, dù phải đánh cược mạng sống vì ngài, nô tỳ cũng sẵn lòng.”

Hốc mắt Triệu Quy Nhạn hơi nóng lên, trong lòng nàng ấm áp.

Thải Nguyệt hỏi thêm về tình trạng của Triệu Quy Nhạn. Để Thải Nguyệt không lo lắng, Triệu Quy Nhạn nhẹ nhàng bâng quơ chọn vài lời hay nói cho nàng ấy nghe.

Nhưng Thải Nguyệt muốn xem vết thương của Triệu Quy Nhạn, Triệu Quy Nhạn không lay chuyển được nàng ấy, đành vén ống tay áo lên, rồi nàng phát hiện vết thương đã được bôi thuốc. Nàng dừng tay, nghiêng đầu nhìn Trình Cảnh Di.

Thấy hắn đang tập trung phê duyệt tấu chương, không hề liếc nàng dù chỉ một lần.

Hết sức lạnh nhạt.

Triệu Quy Nhạn thầm nghĩ, nhất định là tỳ nữ bôi thuốc cho nàng.

Nàng cũng không băn khoăn chuyện này nữa, buông ống tay áo xuống: “Hôm nay ngươi bị hoảng sợ, chắc mệt lắm rồi, Thải Nguyệt, ngươi nghỉ ngơi sớm đi.”

Thải Nguyệt không chịu: “Nô tỳ không mệt, nô tỳ muốn ở lại đây chăm sóc ngài.”

Triệu Quy Nhạn có phần do dự, hiện giờ nàng cũng chỉ “ăn nhờ ở đậu”, sao dám xếp người vào trong lều vua?

Nàng nhìn Trình Cảnh Di xin giúp đỡ, không thấy hắn ngẩng đầu, nhưng hắn vẫn cảm nhận được ánh mắt của nàng, lười biếng lên tiếng: “Tào Thiện Lai.”



Tào Thiện Lai đang yên lặng đợi một bên lập tức cười với Thải Nguyệt: “Thải Nguyệt cô nương, mời đi theo nô tài. Nô tài sẽ đưa cô nương đi lấy đệm chăn, có điều cô nương phải chịu khó ngủ trên giường nhỏ rồi.”

Thải Nguyệt không muốn rời khỏi tiểu thư, nhưng cũng không dám từ chối, chỉ đành ấm ức theo sau Tào Thiện Lai.

Triệu Quy Nhạn thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười với Trình Cảnh Di: “Đa tạ Bệ hạ.”

Sắc mặt Trình Cảnh Di bình thản, hắn đứng dậy: “Đêm khuya rồi, nàng nghỉ ngơi đi.”

Lần này Triệu Quy Nhạn đã có Thải Nguyệt nên không còn sợ nữa, nàng cong cong mắt tạm biệt hắn: “Bệ hạ đi thong thả ạ.”

Trình Cảnh Di tạm dừng bước, sau đó nhanh chóng rời khỏi.

*

Ngày hôm sau, Triệu Quy Nhạn bị một hồi trống đánh thức.

Ngoài lều vang lên âm thanh trống trận lẫn tiếng tấu nhạc, hết sức ồn ào.

Bên ngoài ánh nắng chói chang, Triệu Quy Nhạn nhìn đồng hồ cát, phát hiện mình đã ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao.

Hôm qua Triệu Quy Nhạn kiệt sức, ngoại trừ ban đêm tỉnh dậy chốc lát, còn lại nàng đã thật sự ngủ suốt một ngày.

Dù vậy, sắc mặt nàng vẫn còn hơi nhợt nhạt, thoạt nhìn ốm yếu.

Thải Nguyệt bưng khay đựng quần áo tiến vào.

“Tiểu thư, Tào công công đã chuẩn bị trang phục cho ngài, ngài muốn rời giường thay đồ không?”

Vết thương của Triệu Quy Nhạn không thể dính nước, nàng đã chịu đựng cảm giác khó chịu bẩn thỉu để chìm vào giấc ngủ. Hiện giờ nghe nói có thể thay quần áo dơ, nàng lập tức vui vẻ: “Thay chứ!”

Thải Nguyệt bước tới đỡ nàng xuống giường.

Nàng ấy đến trước người Triệu Quy Nhạn, định tháo nút thắt thì hơi ngạc nhiên: “Sao nút thắt này kỳ lạ thế?”

Triệu Quy Nhạn cúi đầu nhìn vạt áo của mình, đúng là kiểu thắt nút mà trước đây nàng chưa từng thấy.

“Có lẽ cung nữ bôi thuốc cho ta thắt đấy.”

Thải Nguyệt nhíu mày, sao nàng ấy luôn có cảm giác cách thắt nút này rất kỳ lạ, không giống tay nghề của nữ tử.

Thải Nguyệt lắc đầu, gác mấy suy nghĩ vớ vẩn đó sang một bên.

Nàng ấy tháo nút thắt, cẩn thận cởi quần áo bẩn rồi mặc áo ngoài cho nàng.

Triệu Quy Nhạn cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái hơn hẳn.

“Bên ngoài đang làm gì thế? Sao lại ầm ĩ như vậy?”

Thải Nguyệt đáp: “Hình như Bệ hạ đang chuẩn bị cầu phúc.”

“Cầu phúc?” Triệu Quy Nhạn lẩm bẩm hai từ này, bỗng nhiên vỗ đầu mình, ảo não nói: “Nguy rồi, ta vẫn chưa tới chùa Hương Tích cầu phúc!”

Thải Nguyệt cũng nhớ ra mục đích chuyến đi lần này của các nàng.

“Phu nhân lại được dịp dạy dỗ ngài rồi.” Thải Nguyệt rầu rĩ không vui.

Với tình trạng bây giờ, chắc chắn họ không thể đến chùa Hương Tích. Hiện tại Triệu Quy Nhạn còn phải cẩn thận dưỡng thương, sao chịu được giày vò chứ?

Dù đi được, nàng cũng không dám, vì không biết đám sơn tặc còn canh chừng ở đó không.

Triệu Quy Nhạn mím môi, chợt bật cười: “Ai nói?”

Thải Nguyệt khó hiểu.

“Bệ hạ uy nghiêm lẫm liệt, hồng phúc tề thiên (*), ngài ấy nhất định có thể át được bệnh tật của mẫu thân.”

(*) Một thành ngữ của Trung Quốc, nói về những phước lành lớn lao, sánh ngang với bầu trời, nó cũng được phổ biến như những lời khen ngợi tốt lành.

*

Gió lạnh thấu xương, cỏ khô trải khắp vùng ngoại ô phía Bắc.

Triệu Quy Nhạn vừa ra khỏi lều, đã nghênh đón một cơn gió thổi cắt qua da, mang tới cảm giác đau đớn.



Mới chỉ tháng Mười, nhiệt độ đã lạnh như vậy. Gần đây thời tiết cứ như một vòng tuần hoàn, hai ngày trước nắng nhẹ, tuyết sắp tan, hiện giờ lại lạnh tiếp.

Triệu Quy Nhạn khép vạt áo, nhìn về đằng xa, nàng thấy một sân khấu ở gần đó, bên trên xếp các lá cờ, bàn thờ và tam sinh (*), trông vô cùng long trọng.

(*) Ba loại gia súc để cúng tế như bò, dê, lợn.

Vô số người đứng trên sân khấu, họ mặc triều phục, quỳ bên dưới. Chỉ có một người đứng thẳng lưng.

Nàng không thể thấy rõ mặt hắn, nhưng Triệu Quy Nhạn biết hắn là ai.

Triệu Quy Nhạn hơi lưỡng lự, mình nên tìm lý do gì để qua đó đây?

Trong lúc nàng đang rối rắm, người nọ cúi đầu nói gì đấy, rồi một người vội vã bước đến nơi này.

Tào Thiện Lai cung kính hành lễ với Triệu Quy Nhạn: “Triệu tiểu thư, Bệ hạ sai nô tài tới mời ngài qua đó.”

Triệu Quy Nhạn ngạc nhiên, chậm rãi theo sau Tào Thiện Lai.

Khi tới gần, Triệu Quy Nhạn mới thấy rõ trang phục của Trình Cảnh Di.

Hắn đội Cửu Lưu Miện (*), mặc trang phục tế lễ màu đen vàng, phong thái trang trọng uy nghiêm.

(*) Mũ hoàng gia, chỉ có hoàng đế và các hoàng tử mới có thể đội. Trước và sau có tổng cộng 18 sợi dây, mỗi sợ có 9 hạt ngọc nhiều màu như hình minh hoạ bên dưới:

Cách ngọc tảo (**), nàng không thấy vẻ mặt của hắn, chỉ cảm nhận được một ánh mắt đang rơi trên người nàng, khiến nàng lo sợ vô cớ.

(**) Ngọc tảo là vật trang trí bằng ngọc bích treo trên vương miện cổ xưa.

“Lên đây.”

Hai từ trầm thấp lọt vào tai nàng, Triệu Quy Nhạn nhấc váy, giẫm lên bậc thang bước về phía hắn.

Các triều thần chụm đầu ghé tai, khe khẽ nói nhỏ, kinh ngạc trước sự xuất hiện đột ngột của nữ tử này trên đàn tế, lại càng khiếp sợ vì hành động của Bệ hạ.

“Bệ hạ, không được, sao có thể để một nữ tử xuất hiện trong nghi lễ chào đón mùa đông ạ? Đây là hành động bất kính rất lớn đối với thần linh!”

Một lão thần tóc hoa râm lớn tiếng nói.

Lúc này Triệu Quy Nhạn mới biết, hoá ra nghi lễ chào đón mùa đông được tổ chức tại đây.

Vào ngày lập đông, Hoàng thượng sẽ dẫn tam công cửu khanh (*) đến vùng ngoại ô phía Bắc để chào đón mùa đông, cầu xin mưa thuận gió hoà, mùa màng bội thu trong năm tới.

(*) Tam công gồm ba chức quan cao nhất thời phong kiến như Thái sư, Thái phó, Thái bảo. Cửu khanh là tên gọi chung của những người đứng đầu cơ quan hành pháp trung ương thời xưa.

Trình Cảnh Di lạnh lùng nhìn ông ta, thản nhiên hỏi: “Chẳng lẽ quốc mẫu của một quốc gia cũng không có tư cách chào đón mùa đông cùng trẫm?”

Lão thần râu bạc run rẩy: “Nhưng dù sao vẫn chưa sắc phong! Bệ hạ làm vậy, không hợp lễ nghi phép tắc!”

Trình Cảnh Di nghiêng đầu: “Phương khanh đang trách trẫm dù đã lâu rồi nhưng vẫn chưa sắc phong Hoàng hậu ư?”

Phương Văn Sơn kinh ngạc ngẩng đầu, ông ta có ý này à?

Triệu Thanh Hồng đứng một bên lập tức bước ra khỏi hàng, chắp tay nói: “Bệ hạ sáng suốt, trước kia chỉ có một mình Bệ hạ chào đón mùa đông, hiện giờ Hoàng hậu của Đại Ngụy ta cũng cầu phúc cùng Bệ hạ. Đế Hậu đồng lòng, trời cao ắt sẽ phù hộ Đại Ngụy ta đến nghìn thu muôn đời!”

Ban đầu ông chỉ đứng ngoài quan sát, sau đó nhận ra người tới là Triệu Quy Nhạn, bấy giờ ông mới lên tiếng.

Phương Văn Sơn định nói thêm, mấy người đồng liêu đến bên cạnh, vội vàng giữ chặt ông ta: “Bệ hạ anh minh! Vài ngày qua Phương đại nhân biên soạn sử sách quá mệt mỏi, nên nói năng hơi thiếu suy nghĩ, thần sẽ dẫn ngài ấy xuống nghỉ ngơi ạ.”

Họ sợ Phương đại nhân nói thêm điều gì chọc giận Bệ hạ, mặc dù họ cũng cảm thấy hành động này của Bệ hạ không hợp lễ nghi phép tắc. Nhưng sau khi được Triệu Thanh Hồng nhắc nhở, bọn họ đã kịp thời nhận ra.

Vất vả lắm Bệ hạ mới chịu tiếp xúc với một nữ tử, nếu vị Hoàng hậu tương lai này bị bọn họ làm khó, vậy Hoàng tự sẽ thật sự mất hết hy vọng!

Nhất định phải bịt kín miệng Phương đại nhân!

Các đồng liêu nhanh chóng ra tay, nhanh chóng lôi Phương Văn Sơn già cả rút khỏi sân khấu, rồi nhanh chóng biến mất.

Triệu Quy Nhạn đứng im lặng một bên, trước mắt nàng đột nhiên xuất hiện một bàn tay lớn rõ từng khớp xương.

“Sao Hoàng hậu của trẫm sững sờ thế? Còn không mau theo trẫm cầu phúc?”

--------------------

Lời tác giả:

Văn võ bá quan: Bịt kín miệng Phương Văn Sơn! Hạnh phúc cả đời của Bệ hạ đang ở đây!