Hoàng Hậu, Trẫm Chỉ Sủng Mình Nàng!

Chương 5: Huấn luyện viên bất đắc dĩ!




'' Cô nương, nếu như nàng nói nàng vô can, chi bằng giúp chúng ta tìm được muội muội, trong thời gian này tiếp tục giả làm muội muội, được không?'' Ân Thanh Tuyền nắm lấy tay Ân Tiểu Tiểu, thiết tha mời gọi

'' Không được, ta lần này quyết định phải đi tìm dòng sông đó, ta muốn trở về !'' Ân Tiểu Tiểu thẳng thừng cự tuyệt!''

Ân Thanh Tuấn cùng Ân Thanh Tuyết vội vàng giúp sức '' Bọn ta thì không sao, nhưng cô nương, nàng nói xem, mẫu thân làm sao mà chịu đựng nổi đả kích này, hơn nữa không phải mẫu thân chúng ta đối với nàng như người thân sao?''

Ân Tiểu Tiểu thoáng chùn bước '' Ta.. Ta..''

Ba huynh đệ lập tức quỳ xuống '' Đa tạ cô nương!''

'' Này! Ta còn chưa đồng ý mà !''

'' Đa tạ cô nương!''

Ân Tiểu Tiểu lần này có chút vất vả, không những phải tiếp tục giả mạo Ân đại tiểu thư, còn phải giúp ba anh em nhà họ Ân luyện võ, thật là, bọn họ trong cung chỉ rèn luyện văn chương, ngoài giờ thì đá cầu, lấy sức lực đâu mà ra chiến trận đây.

'' Xuống, xuống nữa, vốn dĩ đã làm nóng cơ rồi, có thể xuống nữa!''

'' Muội muội, ta đã cố lắm rồi, đau quá!!!''

Ân Thanh Tuyền thét lên đầy đau đớn, như thế nào lại bắt hắn xoạc rộng đến như vậy, hai chân sắp như vỡ thành hai mảnh rồi. Ân Tiểu Tiểu cúi xuống, tiếp tục đè lên chân hắn '' Cấm gọi ta là muội muội, gọi ta là huấn luyện viên Ân, biết chưa?''

'' Dạ biết!''

Hai huynh đệ Ân Thanh Tuấn cùng Ân Thanh Tuyết đang tập đá chuông gió đằng trước cũng nuốt nước miếng ừng ực đầy sợ hãi, thấy nàng buông tha Ân Thanh Tuyền bước về phía này, liền cúi rạp xuống '' Huấn luyện viên Ân hảo!''

Nàng lãnh đạm gật đầu '' Được! Tiếp tục tập luyện!''

Ba huynh đệ nhà họ Ân sớm cảm thấy buồn bã, phải chi lúc trước thái tử điện hạ khổ công luyện võ, bọn họ cũng lén theo tập, bây giờ có thể không bị tiểu cô nương hành hạ đến thống khổ như thế này rồi. Thái tử điện hạ, Triệu Khuông Dẫn đệ nhất mỹ nam Nguyệt Quốc, lại còn tài trí hơn người, năm nay đã hai mươi tuổi, sớm phải lập chính thất rồi. Nếu ai nói ba huynh đệ nhà bọn họ dung mạo đệ nhất, chỉ cần được một lần nhìn đến thái tử điện hạ, ba huynh đệ kia đành xếp thứ hai, à mà thứ hai cũng chưa chắc đã được!

Tuy ba huynh đệ nhà họ Ân vinh dự được vào cung học với thái tử, chung quy chỉ là học văn, ngoài giờ thì đi đá cầu mua vui, nhưng thái tử lại chăm chú tập luyện binh pháp, năm mười tuổi đã thuộc hết sơ đồ cách bố trí dàn trận, năm mười lăm tuổi võ công đã thuộc hàng thượng đẳng, năm hai mươi tuổi thì trên xuống dưới đều không có đối thủ, nếu có chỉ là độc nhất sư phụ của hắn, đại sư phụ Vô Vân Long đệ nhất thiên hạ. Thái tử điện hạ không những khí khái hơn người, năm mười chín tuổi đã đưa quân đi dẹp loạn biên giới Mông Cổ, liền biến bọn chúng thành những nước chư hầu, mỗi năm đều phải cúi đầu nộp cống phẩm, lại nói Mông Cổ từng muốn đem công chúa sang gả làm sườn phi cho thái tử, nhưng chưa được một cái liếc mắt của hắn, đã cun cút đưa người về trong đau khổ, mà vị công chúa này, sau khi nhìn thấy hắn liền đem lòng tương tư đến đổ bệnh, tìm không ra thuốc chữa. Mông Cổ vương hậu xót con, bèn nghĩ ra một kế, năm nay sẽ đưa nữ nhi sang bên Nguyệt Tường Quốc, nhập vào gia môn thúc thúc là quan nhất phẩm đương triều rồi chính thức thi tuyển tú nữ, chí ít cũng để cho nàng có cơ hội gần thái tử điện hạ hơn, âu cũng là cái tốt!

'' Hương Nhi, con sẽ không hối hận chứ?'' Mông Cổ vương hậu nước mắt tràn mi ôm lấy tiểu nữ nhân trong lòng. A Đề Mi Hương rắn rỏi gỡ tay mẫu thân '' Hương Nhi khẳng định không hối hận, đời này kiếp này đều muốn làm người của thái tử điện hạ, xin mẫu thân đừng quá đau lòng!''

Thúc thúc nàng là quan nhất phẩm đương triều, lần này trong cung tuyển tú nữ lập thái tử phi cho thái tử, trong gia đã có biểu muội Bạch Mạn Trân cũng có trong danh sách, dù là biểu tỷ muội, các nàng lại chưa từng gặp qua nhau, cũng tốt, đến lúc đó nàng cũng không cần màng tình thân mà đối xử. A Đề Mi Hương thầm nghĩ, ta chỉ muốn chàng chú ý đến ta một chút, vốn dĩ không cần làm chính thất, ngôi vị đối với ta chưa từng quan trọng, nếu không chỉ là một nữ hầu thân cận, mỗi ngày đều nhìn chàng vui cùng vui, buồn cùng buồn là được, Triệu Khuông Dẫn, ta yêu chàng!