Hoàng Hậu, Trẫm Chỉ Sủng Mình Nàng!

Chương 17: Gặp gỡ tiểu đệ đáng yêu!




Ân Tiểu Tiểu vui vẻ nhìn đám chim sẻ đang mải mê mổ thức ăn trong lồng '' Aii, các ngươi cũng thật biết ăn uống quá đi, hại ta phải vào trộm một ít bột canh của ngự thiện phòng, nhưng mà không sao, có các ngươi, bà lão cũng vui mừng là được rồi!''

Nữ nhân thân bạch y phất phơ trong gió, đẹp đẽ như tiên tử nhu thuận mỉm cười, hôm nay thượng cung đại quan có việc bận, các tú nữ được nghỉ học tập một ngày, muốn làm gì thì làm, đương nhiên không đi quá phận sự là được. Ân Tiểu Tiểu treo cái lồng chim sẻ trước cửa sổ, chính mình thì ngẩn ngơ ngắm hoa mẫu đơn đang khoe sắc ngoài vườn. Không biết bây giờ ở hiện đại, Ân tổng tài ra sao rồi, có tìm kiếm nàng hay không, Ân Tiểu Tiểu cười nhạt, đem suy nghĩ của chính mình chế giễu, đau xót, mới không có khả năng đi. Nàng có muốn trở về hay không? Có! Nàng muốn trở về, nàng cũng không muốn ngang nhiên cướp đi vị trí của Ân tiểu thư kia nữa, nhưng Triệu Khuông Dẫn sẽ thế nào đây? Nếu nàng về hiện đại, liệu hắn có đau lòng hay không? Ân Tiểu Tiểu bị chính những câu hỏi này dày vò tâm can, một cỗ chua xót từ từ dâng lên.

Truyện chỉ được đăng tải trên W a t t p a d , tác giả : Cô Cô Mạn Vân!

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Ân Tiểu Tiểu giật mình, xoay người nhanh chóng tiến ra mở cửa.

'' Ân tiểu thư, lão đến như lời cô dặn rồi đây!'' Thái hậu móm mém mỉm cười, hiền hậu đứng trước cửa nhìn tiểu cô nương xinh đẹp động lòng người.

Ân Tiểu Tiểu rất vui, nàng cười tít cả mắt, cũng may nàng vừa thu phục được đám chim sẻ ngày hôm qua, nếu bà lão đến sớm hơn, nàng sợ không đưa được rồi '' Nãi nãi, nãi nãi vào trong ngồi trước đã, chuyện cháu hứa với nãi nãi đã thực hiện được rồi!''

'' Thật thế ư? Ôi lão cảm ơn tiểu thư nhiều lắm!''

'' Không có gì đâu nãi nãi, giúp được nãi nãi là cháu vui rồi!''

Ân Tiểu Tiểu giúp bà lão ngồi xuống ghế, chính mình xoay người lại lấy lồng chim, nhẹ nhàng đặt lên trên bàn, hướng bà lão mỉm cười nhu thuận

'' Nãi nãi xem, từ nay về sau chúng sẽ là của nãi nãi đó!''

Thái hậu nhìn đàn chim khỏe khoắn nhảy nhót đến thất thần, sung sướng không để đâu cho hết, bà nắm chặt lấy tay Ân Tiểu Tiểu '' Tiểu thư cho lão, thật chứ?''

Ân Tiểu Tiểu mỉm cười, gật gật đầu, nhìn bà lão hiền hậu thế này, chúng bây từ nay về sau chắc chắn không phải chịu khổ rồi! Tuy nhiên nàng lại thoáng thấy nét buồn buồn trên gương mặt bà lão, mới nhẹ nhàng hỏi '' Nãi nãi, người có chuyện khổ tâm ?''

Thái hậu đau lòng nhìn cháu dâu tương lai, Tiểu nhi, sao mà cháu dễ bị dụ thế hả, không trách gì Dẫn nhi có thể lừa cháu một cách dễ dàng như thế

'' Thật ra cũng không có gì, chỉ là...'' Bà lão ấp úng nhìn Ân Tiểu Tiểu

'' Không sao, nãi nãi cứ nói đi, giúp được gì cháu sẽ giúp nãi nãi hết mình!'' Nàng nắm chặt bàn tay nhăn nheo của bà

'' lão sợ tiểu thư sẽ bị phạt...'' Thái hậu vẫn tiếp tục đau lòng diễn.

Ân Tiểu Tiểu thấy vẻ đau lòng trên khuôn mặt lão nhân, tiếc không thể nhảy vào biển lửa giúp bà, quả quyết nói '' Nãi nãi cứ nói ra, cháu sẽ cố gắng giúp!''

'' Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn lắm, chỉ là lão hôm nay ở gia có tiệc mừng đứa cháu đích tôn thôi nôi, lão vào cung hầu hạ thái tử điện hạ từ lâu không có dịp ra ngoài, hôm nay ngày vui cũng muốn về gia mừng một chút, chỉ sợ tối đến điện hạ cần có người hầu hạ, lão...''

Ân Tiểu Tiểu hiểu ra sự việc, ngán ngẩm lắc đầu, tên đầu heo này đúng là hành hạ người khác hết mức mà, người ta muốn về gia một chuyến cũng phải quan tâm đến nhu cầu của hắn, làm ơn đi, lớn đến chừng nào rồi. Nàng nắm chặt tay bà lão '' Nãi nãi, nếu nãi nãi không ngại, cả ngày hôm nay Tiểu nhi được cho nghỉ học, có thể sang đông cung điện một chuyến giúp nãi nãi cũng không sao! Có gia đình thì phải họp mặt chứ, nhất là chuyện vui như thế này, nãi nãi đừng lo cho cháu, không sao đâu!''

Thái hậu lão lão ánh mắt sáng lấp lánh, nếu người ta không biết tiểu cô nương này đơn thuần đến mức nào, còn sẽ tưởng nàng có ý câu dẫn cháu trai bà, tuy nhiên chắc thế gian này cũng chỉ có duy nhất đứa bé này ngây thơ đến mức bị lường gạt là nàng nữa thôi!

Cuối cùng Ân Tiểu Tiểu cũng biết mình sẽ phải làm gì, chí ít thì bà lão hình như cũng không phải hầu hạ hắn khổ sở lắm, chỉ là bưng nước rửa chân đưa cho vị Tiểu Phúc Tử công công rồi cũng từ vị công công đó lấy y phục của hắn về là được. Bà lão cũng đã xin công công kia cho nghỉ phép hôm nay, ước chừng nói Ân Tiểu Tiểu chính là cháu gái, giúp hộ nãi nãi một hôm là được, Tiểu Phúc Tử công công cũng đã đồng ý. Nàng ngó bộ đồ cung nhân trên giường, nắm tay cảm thán, ây da, chỉ là giúp bà lão một chút, thuận tiện nếu là đông cung điện, nàng, ừm, cũng muốn nhìn thấy Triệu Khuông Dẫn một lát, chắc chắn hắn sẽ rất vui!

Tối đến, Ân Tiểu Tiểu mặc đồ cung nhân trà trộn theo đám cung nữ tuồn ra khỏi Ninh Vân điện, mon men một hồi không có ai dẫn đường, kết quả đi lạc luôn, cung điện này thật lắm đường lắm lối, mau giết ta đi, huhu. Lão thiên a, số nàng thật xui xẻo. cũng may xuất phát sớm, nếu không lát nữa mới tìm đường, kết cục đến đông cung điện muộn một chút thì bà lão sẽ bị quở trách mất. Ân Tiểu Tiểu ngó trước ngó sau, lúc đầu là thậm thà thậm thụt bước đi, sau đó nghĩ lại, mình việc gì phải đi như tên ăn trộm như vậy, nàng ưỡn ngực, thong thả bước đi, vừa đi vừa ngó lại đằng sau, cũng may không có ai phát hiện ra, mấy toán cung nữ bước qua đều không chú ý đến nàng, nàng thật sự muốn mở miệng hỏi vị trí của cái điện đông cung chết tiệt đó ở đâu, nhưng sợ bọn họ nghi ngờ nên thôi, ô, sao mà nàng ngốc thế nhỉ, chẳng phải trong vườn mẫu đơn có lối đi bí mật sao, Ân Tiểu Tiểu tự cốc trán mình, ngu ngốc a ngu ngốc. Tiến thoái lưỡng nan rồi, huhu, thế thôi cứ đi dạo thăm thú cảnh sắc một chút cũng không sao. Ân Tiểu Tiểu đang đi rất tiêu sái, tự dưng trước mặt không biết xuất hiện đâu ra cái bóng lớn, nàng mất đà đâm sầm một phát, đầu nhỏ như đập vào bức tường, kết cục bóng lớn cũng ngã xuống, nàng cũng ngã ngửa ra đằng sau, kêu ngoang ngoác. Mông nhỏ à, ta xin lỗi mi, ôi đau quá.

'' Mẹ nó, ngươi đi đứng kiểu ấy à?'' Ân Tiểu Tiểu đau đến nhắm tịt mắt, một tay xoa trán, một tay xoa mông nhỏ đáng thương đang dính chặt lấy mặt đất, nghiến răng nghiến lợi.

Thân Bất Phàm xoa xoa cổ tay, chết, ngày mai còn phải di chuyển đến trấn giữ Giang Châu, cổ tay mà trẹo thì thôi luôn rồi, hắn đau đến nhíu mi, từ từ ngồi dậy nhìn con chuột nhắt đang mải mê mắng người ở kia. Thật! Thật xinh đẹp! Lần đầu tiên Thân Bất Phàm hắn thấy có tiểu cô nương xinh đẹp đến thế! Nhưng nàng mặc đồ cung nhân, Thân Bất Phàm định đứng dậy, kết cục lại au một tiếng ngồi bịch xuống, không xong rồi, cổ chân cũng trẹo luôn rồi, khổ quá, chinh chiến bao nhiêu năm, bây giờ chỉ bị một con chuột nhắt chọc đến đã trẹo hết các thứ. Hắn lạnh lùng lên tiếng '' Này, ngươi là cung nữ mà ăn nói thế đấy hả ?''

'' Kệ bà, mẹ nó, bà thích nói chuyện thế đấy!''

'' Ngươi!!! Vô phép vô tắc, cung nữ ở cung nào?''

Ân Tiểu Tiểu nghe hai từ '' cung nữ'' máu nóng đã xông thẳng lên não, thằng chết bầm, đâm vào bổn tiểu thư rồi còn dám ăn nói càn rỡ như thế, không muốn sống cũng phải quý công sinh dưỡng của phụ mẫu chứ. Nàng phủi phủi tay đứng dậy, tiện thể phủi phủi y phục, ách, y phục vẫn chưa xây xát, tuyệt, nàng đánh giá nam nhân đang ngồi ở kia, ừm,nhìn mặt trẻ hơn nàng, mặc đồ sang trọng hơn nàng, ăn nói lịch sự hơn nàng, ánh mắt muốn giết người hơn nàng, ách, hắn là quan, mẫu thân a, nàng chọc đến quan lớn rồi. Ân Tiểu Tiểu nuốt nước bọt, nhưng mà nàng không nói ra, làm sao hắn biết được nàng là Ân Tiểu Tiểu, huống hồ trong hoàng cung cung nữ nhiều đến vậy, hắn tìm cả ngày cũng không ra nàng, hí hí, thế nên là bây giờ phải dạy cho tiểu đệ đệ khinh suất này một bài học cái đã. Nàng sỡ dĩ mới chỉ là võ sư đai đen tam đẳng, vị trí trợ lý huấn luyện viên, suốt ngày chỉ đạo tập luyện cho bọn nhỏ, thế mới nói không có nàng đám nhóc kia sẽ quậy phá đến bao nhiêu chứ, chỉ cần Tiểu Tiểu tỷ tỷ xuất hiện, chưa đến ba giây chúng nó đã ngoan ngoãn trở lại rồi.

Nàng tiến sát gần hắn, ngồi xổm xuống, ánh mắt sắc lẹm đến rợn người, Thân Bất Phàm nuốt nước bọt ực ực, lắp bắp '' Ngươi! Ngươi nhìn cái gì?''. Ân Tiểu Tiểu lơ đãng nhìn hắn từ trên xuống dưới, ừm, nhìn qua là biết đã chấn thương rồi, yếu xìu, mới chỉ đụng trúng nàng có tý thôi mà chân tay trẹo lên trẹo xuống, Ân Tiểu Tiểu nhàn nhạt lên tiếng '' Đệ đệ, đệ đụng trúng tỷ, một câu xin lỗi cũng chưa có nói qua, để xem tỷ xử lý đệ thế nào?'' cộng thêm khí khái giết người tỏa ra xung quanh

Thân Bất Phàm muốn cử động, nhưng mà khổ nỗi chân tay trẹo hết cả rồi, đây lại là nơi khỉ ho cò gáy nào nữa, hôm nay hoàng thượng vốn chỉ gọi hắn vào cung để điều lệnh đến trấn giữ Giang Châu, hắn thật ra rất ít khi vào cung, kết quả đi ra không ai dẫn đường, lại lạc đến đây, không những thế còn bị con chuột nhắt này khinh thường. Thân Bất Phàm hắn chính là tể tướng đương triều, mới chỉ hai mươi tuổi, bằng tuổi với thái tử điện hạ, đã được trọng dụng, dù tài trí hay dung mạo có phần thua kém thái tử điện hạ một chút thôi, nhưng mà không phải lần nào chinh chiến hắn cũng phò tá điện hạ rất tốt hay sao? Điện hạ rất thông minh, mọi đường đi nước bước của kẻ địch ngài đều nắm trong tay, còn rất thông thạo về binh quyền, Thân Bất Phàm chỉ có ra trận mới dũng mãnh hơn người thôi, huhu, điện hạ, đứng cạnh ngài thần buồn nhiều lắm!

Hắn trừng trừng nhìn nàng '' Cung nữ to gan, có biết ta là ai không hả?''

Ân Tiểu Tiểu biết thừa hắn là quan, chắc là loại quan văn chân yếu tay mềm thôi, cung nữ vốn có thể bị hắn khinh thường ? Nhưng mà nàng cũng là nhi nữ của thừa tướng đương triều nha, hắn khi dễ nàng cũng chính là khi dễ phụ thân nàng, không được, cứ phải dạy dỗ tên này một lát đã, cái mặt non nớt thế kia cơ mà, ít hơn nàng hai ba tuổi là chính xác.

Nàng hất hàm với hắn '' Tỷ tỷ thích thế đấy, mà đã ra nông nổi này rồi thì coi như ngang hàng nhau luôn đi, cái gì mà ngươi với ta, tính bằng tuổi cho đúng, rồi cứ thế mà xưng hô thôi, đệ đệ còn muốn tỷ tỷ giúp đệ chữa cái chân với cái tay yếu xìu của đệ không? Ôi kìa, trẹo hết cả rồi kìa!'' Nàng lấy chân đá nhẹ vào cái chân đang bất động của hắn, cười cười.

Thân Bất Phàm tức đến nổ hai con mắt, đỏ hết cả mặt, hắn gầm gừ '' Không cần, ta không cần ngươi đụng vào!!!''

Ân Tiểu Tiểu xì một tiếng, lấy tay ẩy đầu hắn '' Tiểu đệ, đệ cũng ương bướng quá đi, nói xem năm nay bao nhiêu tuổi rồi, tỷ tỷ đây mười tám tuổi đó, oa cái mặt tức tối nhìn đáng yêu dễ sợ!''

Nữ nhân hoang đường, mới mười tám tuổi, còn thua hắn những hai tuổi mà dám lên mặt xưng tỷ tỷ, gọi hắn là đệ đệ, hắn khẳng khái nói với nàng '' Ta hai mươi, vậy thì ngươi phải gọi ta một tiếng huynh rồi!'' Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của nàng, tức giận trong lòng hắn vơi đi một ít, để xem, ta thoát được tình cảnh này, trừng phạt con chuột nhắt nhà ngươi ra sao?

Ân Tiểu Tiểu nhéo nhéo má hắn, rồi lại nhéo nhéo má mình '' Mẹ nó, da mặt đệ còn mềm hơn cả tỷ, thế mà cũng đã hai mươi rồi cơ à, nhưng mà thôi, phân theo tình cảnh thảm thương lúc bấy giờ của đệ, gọi tỷ một tiếng tỷ tỷ đệ cũng không thiệt đâu!''

Thân Bất Phàm lại tức giận nữa rồi, cung nữ này đúng thật to gan, không có giáo huấn, nhưng mà từ lúc nào trong cung chứa chấp thứ cung nữ không biết lễ nghi này vậy '' Không gọi! Ngươi mau giúp ta gọi người, nếu không để ta truy ra, cái mạng quèn của ngươi không giữ được đâu!''

Ân Tiểu Tiểu càng lúc càng cảm thấy thằng nhóc này tức giận nhìn rất đáng yêu, cố tình trêu chọc '' Thế thôi! Đệ không gọi ta một tiếng tỷ tỷ thì chỉ thiệt đệ thôi, đệ nhìn xem chân tay đệ như vậy, còn có thể di chuyển được sao, hơn nữa nơi này vốn là lãnh cung không ai lui tới ( Dọa người chứ bả cũng đi lạc, mẹ này nói xạo thấy sợ! :v ), cung nữ thấp kém nhất cũng không dám đến đây vào lúc đêm khuya, nghe nói ngày xưa...'' Nàng cố tình hạ giọng xuống thấp nhất có thể, vô cùng rùng rợn

Thân Bất Phàm cố gắng giữ bình tình, tuy nhiên miệng đã bắt đầu lắp bắp '' Ngày... xưa.. cái gì?''

Ân Tiểu Tiểu cười khẩy trong lòng '' Ngày xưa nơi đây có vị Hồng quý nhân bị hoàng thượng thất sủng, liền đem lòng đau khổ, ngày qua ngày héo úa mòn mỏi, đến một đêm trăng tròn, bà ta đem ra dải lụa trắng ẩm, cột lên trần nhà, sau đó...'' Nàng lại ngắt lời, giọng điệu tự nhiên lên nốt cao, khiến thằng bé đang bất động dưới đất giật hết cả mình.

Hắn lại lắp bắp, có cảm tưởng mồ hôi sau lưng một tầng lại dày thêm một tầng rồi, nữ nhân xấu xa, ma quỷ gì chứ, bổn tể tướng không tin, không tin, nhưng mà không phải đêm nay trăng cũng tròn lắm sao, hắn ngước lên nhìn trăng, rồi lại nuốt nước miếng nhìn nàng '' Sau.. đó.. như thế nào?''

Ân Tiểu Tiểu cười như điên trong lòng, nhưng vẫn cố giữ bộ mặt trầm tĩnh, nàng chợt trừng mặt, hai tay giơ lên, thằng bé dưới đất giật mình hoảng sợ kêu la oai oái, Thân Bất Phàm bị nàng làm cho giật mình kinh hãi, kết quả chỉ nghe được câu nói trong tiếng cười nắc nẻ của nàng '' Sau.. đó.. bà.. ta đem phơi cho khô.. thế thôi! Đệ ngốc quá đi! Ha ha ha ha!''

Thân Bất Phàm trừng mắt nhìn nàng, tức đến không nói thành lời '' Ngươi! Ngươi dám lừa gạt ta!''

Ân Tiểu Tiểu ngừng cười, nhìn hắn '' Tỷ chỉ định trêu đệ một tý thôi, không ngờ đệ lại nhát gan như vậy, mà thôi, coi như đệ không muốn nhìn mặt tỷ cũng được, vậy tạm biệt, tỷ đi trước nha.. nhưng mà nói với đệ nơi này ít người lui tới lắm, với cả kêu to cũng không ai nghe được đâu, chúc đệ may mắn, tạm biệt.''

Nàng yêu kiều định rời đi, phía sau đã truyền đến tiếng gầm gừ '' Cung nữ chết tiệt! Đứng lại!''

Nàng ngoái đầu '' Gọi một tiếng tỷ tỷ!''

Thấy hắn như cũ bộ dạng tức tối đến đỏ hết cả mặt. Nàng lại huýt sáo tiến thêm mấy bước nữa, kết cục phía sau lại vang lên âm thanh tột cùng miễn cường, như muốn giết người vậy '' Tỷ..tỷ!''

Ân Tiểu Tiểu vui mừng ngoảnh lại, thằng ôn, cuối cùng chị cũng trị được mày rồi, nàng tiêu sái quay lại, ngồi xuống gần hắn, xoa đầu hắn cười cười '' Đệ đệ ngoan lắm! Như thế mới không phải ở đây cả đêm chứ! Thôi để tỷ chữa cho đệ nào!''

Cái loại chấn thương này, thời của nàng thì cho là chỉ cần nắn một chút là được, thời này lại làm rùm beng, cái gì mà châm cứu bốc thuốc chứ, rách việc. Ân Tiểu Tiểu cầm lấy chân hắn, rắc, rắc rắc, âm thanh rợn người vang lên, nam nhân vẫn như cũ đau nhưng không hé miệng nửa lời, bộ dạng rất giỏi chịu đau, nếu như không phải ngày mai có công sự, hắn cũng không thèm nhờ vả con chuột nhắt này làm gì, còn phải hạ mình gọi nó một tiếng tỷ tỷ, đợi ngươi chữa cho bổn tể tướng xong, xử sau!

Nhưng mà hắn nhìn lầm con chuột nhắt này rồi, nó không ngu ngốc ngạo mạn, nó là một con chuột thành tinh! Dám điểm huyệt đình của hắn, hại tay chân đã cử động được rồi, lại phải ngồi im đợi nàng ta rời đi rồi hắn mới có thể đi lại, con chuột nhắt chết bầm này, để bổn tể tướng gặp lại ngươi, ngươi đương nhiên sẽ sống không bằng chết! ( dọa thế chứ dọa nữa huynh cũng vì tỷ mà thương tâm đó, thương qué :'( )

Ân Tiểu Tiểu khổ sở lắm mới tìm được đến cửa đông cung điện, nàng toát hết mồ hôi hột nhìn vị công công già phúc hậu đang đứng trước cửa điện sốt ruột rồi chạy ngay lại '' Chào công công, nô tì là cháu của Tứ nãi nãi đang phục vụ ở đây, hôm nay chắc ngài cũng đã nghe qua, thật xin lỗi, nô tì đi lạc nên đến muộn!''

Tiểu Phúc Tử phải kiềm chế lắm mới không thốt ra ba từ '' Ân chủ tử!'' Hắn ngẩn ngơ nhìn vẻ kiều diễm của người trước mặt, Ân Tiểu Tiểu khó hiểu đưa tay ra khoa khoa trước mắt hắn, Tiểu Phúc Tử mới tỉnh mộng, bắt đầu tác chiến '' Ngươi cũng thật là, để điện hạ chờ lâu muốn chết luôn, mau mau vào thay y phục cho người !''

Ân Tiểu Tiểu khó hiểu nhìn vị công công già đang kéo tay mình đi, quái lạ, sao tên chết bầm đó phải đợi nàng chứ, ách, lại còn thay y phục, oa, bà lão ơi, tại sao bà lại bảo chỉ cần.......... lại biến thành tiểu nữ nhân thông phòng rồi, khônggggggggggggggggggggggggggggg , mau giết ta đi!