Hoàng Hậu Tô Đình

Chương 63




"Tả thừa tướng, ngài phải biết, an toàn của bệ hạ phải được đặt trên đầu, không thể tự tiện điều quân như vậy." Trưởng quản Binh bộ lạnh giọng nói

"Đó là tất nhiên, nhưng Đề đốc cũng chỉ là một nhân tài trong rất nhiều nhân tài, ngài ấy có thể mang thắng lợi càng nhanh hơn về cho bệ hạ, đây là một vấn đề cực kỳ hệ trọng." Tả tướng quân lạnh nhạt nói sau đó nhìn hoàng thượng trên long ỷ cung kính nói "Hoàng thượng, đây là một bước cực kỳ quan trọng mong ngài cân nhắc kỹ lưỡng."

"Hoàng thượng, an nguy của hoàng thượng mới là quan trọng, mong hoàng thượng hãy cân nhắc." Trưởng quản Binh bộ.

"Hoàng thượng..."

"Hoàng thượng..."

"Đủ rồi." Hoàng Tiêu Hiên lớn tiếng cắt ngang hai người tranh cải, hắn đau đầu đưa tay xoa trán rồi nhìn hai người trọng thần trong triều.

Đối với hắn an nguy của kinh thành quan trọng hơn lấy được một nước nhỏ nhỏ phía tây, dù sao cũng chỉ là đưa quân hỗ trợ không cần thiết phải đưa một Đề đốc trấn giữ kinh thành.

Hắn cũng đã nắm rõ tình hình của các quan lại trong kinh thành này, tên Lư Tông này cũng không tệ, gia tộc cũng không liên quan gì đến Quan gia, có thể dùng.

"Theo lệnh trẫm cử Tổng chỉ huy sứ Lư Tông dẫn theo năm ngàn binh lính cùng hai xe lương thực hỗ trợ cho Tô đại tướng quân."

"Hoàng thượng anh minh." Trưởng quản Binh bộ khom người hô.

"Hoàng thượng..." Tả tướng quân cùng Chung thái sư đồng loạt hô.

Nhưng Hoàng Tiêu Hiên đã đưa tay ngăn lại rồi nói "Ý trẫm đã quyết các khanh đừng nhiều lời."

"Lui hết đi."

"Hạ thần cáo lui." Bốn người nghe vậy liền cúi người hành lễ sau đó lùi ra ngoài.

Bên ngoài cửa Điện Trưởng quản Binh bộ cùng Ngự sử đại phu mỉm cười đắc ý nhìn Tả thừa tướng cùng Chung thái sư sau đó phất tay rời đi

"Tô đại nhi tử lành ít dữ nhiều rồi." Tả tướng quân nhìn hai người đang đi xa liền thở dài, bọn họ già rồi không thể khuyên được bệ hạ.

Lệnh vua vừa ban xuống chớp mắt đã như đinh đóng cột, Tả thừa tướng chỉ có thể chạy đến phủ Thượng tướng quân mà thông báo tình hình, bọn họ đã cố gắng hết sức rồi.

Tô Mạnh nghe xong liền trầm mặt, nhưng ông không thể làm gì, đến hai vị trọng thần trong triều còn không thể khuyên nhủ thì ông lấy tư cách gì để lên tiếng.

Cứ như vậy sau đêm hôm đó tiệc tùng vẫn tổ chức như dự kiến, quân thần đều vui vẻ.

Sáng hôm sau Tổng chỉ huy sứ mang theo thánh chỉ dẫn một ngàn binh sĩ cùng hai xe lương thực rời khỏi kinh hành.

Đến một tháng sau Tô Đình mới nghe được tin này.

Hôm ấy là một ngày nổi hứng nhìn những nữ nhân đấu đá lẫn nhau.



Sáng hôm ấy Tô Đình thức dậy từ rất sớm, nàng bảo với cung nữ hôm nay có thể tiếp những nữ nhân kia, vì vậy sau khi rời khỏi phòng nàng liền nghe tin bọn họ đã chạy đến đây thỉnh an.

"Bọn họ đúng là nhanh thật." Tiểu Thúy nghe xong liền không khỏi cảm thán.

"Bọn họ gấp gáp đến để khoe khoan." Tô Đình bình tĩnh cười nói, nàng đã quá quen với những nữ nhân này.

Hai người chậm rãi đi đến Phượng Hòa Điện.

Tô Đình chậm rãi bước vào trong, các phi tần vẫn đang ồn ào huyên náo nhanh chóng đứng dậy hành lễ "Thần thiếp thỉnh an hoàng hậu nương nương."

"Ngồi xuống đi." Tô Đình ngồi xuống ghế rồi phất tay nói.

Sau đó vẫn là những cau nói tăng bốc hoặc trèm ép nhai hoặc khoe khoang đêm nào hoàng thượng đã ở lại.

Tô Đình nhàm chán nghe bọn họ lãi nhãi, nàng đã quá quen với những chuyện này, cho dù người trong câu nói của bọn họ chính là phu quân đã trải khăn đỏ mang kiệu hoa, hứa hẹn trăm điều để cưới nàng.

"À đúng rồi, dạo gần đây Khánh phi rất được hoàng thượng ưu ái, nghe nói đêm nào hoàng thượng cũng sủng hạnh nàng." An quý phi che miệng mỉm cười nói, nhưng trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi.

"Đúng vậy, nhìn sắc xuân trên mặt Khánh phi là biết vui vẻ như thế nào rồi." Ngưng phi mỉm cười phụ họa.

"Các tỷ tỷ đừng trêu muội, cũng do ta vừa học được một chút nhạc khúc nên hoàng thượng mới đến nghe thử giúp ta." Khánh phi ngượng ngùng cười.

"Nghe đâu phụ thân của Khánh phi được hoàng thượng phái đi viện trợ cho Tô đại tướng quân." An quý phi cười nói, ánh mắt khẽ liếc sang Tô Đình lúc đầu vẫn còn nhàn nhã nhưng sau khi nghe ả nói liền câu mày "Hoàng thượng đúng là anh minh biết trọng dụng người tài."

Tô Đình câu mày quát "Chuyện triều chính không liên quan đến hậu cung, là phi tử của hoàng thượng chỉ nên quan tâm đến hoàng thượng."

"Nếu ai còn nhắc đến việc không liên quan thì đừng trách ta xử lý theo quy định."

"Thần thiếp đã biết." An quý phi cắn răng nhưng vẫn đứng dậy nhún người đáp lại.

"Chúng thần thiếp cẩn tuân lời chỉ dạy của hoàng hậu." Nhóm phi tần nhanh chóng đứng lên hô rối nhìn An quý phi đầy hả hê.

"Được rồi lui hết đi, bổn cung muốn nghĩ ngơi." Tô Đình phất tay tiễn khách, nàng còn có chuyện cần hỏi người.

"Thần thiếp cáo lui." Nhóm phi tần nhanh chóng rời đi.

An quý phi vừa ra khỏi Phượng Từ Cung liền khẽ cười nhạo "Giả thanh cao, hừ."

"Dù sao phụ thân cũng đã sắp xếp xong, Tô gia các người chuẩn bị đi."

Cung nữ bên cạnh ả khẽ cúi đầu không nói gì, khuôn mặt đầy lạnh lùng.

Lúc này bên trong Phượng Hòa Điện chỉ còn một mình Tô Đình, nàng đuổi hết cung nhân ra ngoài rồi trầm mặt suy nghĩ, phụ thân của Khánh phi chính là Tổng chỉ huy sứ Lư Tông, người này không hù không oán với Tô gia nhưng là một người thám danh thám lợi, chỉ cần có lợi ích thì sẽ làm.



Mà chuyện này An quý phi lại biết được, vậy có nghĩa là Quan gia có liên quan đến chuyện này.

"Phạm Thiên."

Nghe tiếng gọi Phạm Thiên liền nhanh chóng xuất hiện trước mặt nàng.

"Ngươi có biết về chuyện này." Tô Đình nhìn hắn hỏi.

Phạm Thiên gật đầu nhưng không trả lời.

"Tại sao không nói cho ta biết." Tô Đình tức giận quát.

"Không quan trọng." Phạm Thiên nhìn nàng chậm rãi nói "Các Thiên đã đi theo bảo vệ đại ca ngươi."

"Nhưng chuyện này rất nguy hiểm." Tô Đình nghe vậy liền thở dài "Không ai biết trước được chuyện gì."

"Quan gia rất xảo trá, chắc chắn không bỏ qua cơ hội lần này."

"Có chiến tranh thì sẽ có thương vong, Tô Đình ngươi không thể ngăn cản được chuyện này." Phạm Thiên nhìn nàng chằm chằm rồi nói.

Tô Đình bị hắn nói liền đơ người, đúng vậy nàng chỉ là một nữ nhân nho nhỏ không thể quản được chuyện này.

Điều mà nàng có thể làm chính là cầu nguyện cho đại ca gặp dữ hóa lành mà thôi.

"Ngươi nói đúng."

Phạm Thiên thở dài rồi biến mất khỏi phòng để lại một mình Tô Đình đau khổ nhìn xuống hai bàn tay của mình.

"Hoàng Tiêu Hiên ngươi là tên lừa đảo."

"Rõ ràng ngươi đã hứa sẽ không để đại ca ta gặp phải nguy hiểm, rõ ràng ngươi biết rằng Quan gia sẽ không bỏ qua cho Tô gia, nhưng ngươi vẫn không ngừng ngài sử dụng người của Quan gia."

Tô Đình mệt mỏi lầm bầm, sau đó nắm hai tay lại, rồi mắt "Cầu cho đại ca không có chuyện gì."

"Hoàng Tiêu Hiên nếu như đại ca ta bình yên vô sự thì ta sẽ tiếp tục giả dối như thế này ở cạnh ngươi, nhưng nếu như đại ca ta có mệnh hệ gì thì đừng trách ta vô tình."

"Là ngươi có lỗi với ta trước, là ngươi phụ lòng ta, nếu ta không truy cứu thì chính là tình thâm nghĩa trọng, nhưng nếu ta đáp trả lại ngươi thì cũng chỉ có thể là gậy ông đập lưng ông."

"Quản đời còn lại cứ sống trong dằn vặt đi, bởi vì lúc đó hai ta sẽ không phải ngươi chết thì chính là ta chết."

Tô Đình mở mắt ra, trong mắt nàng là vô hạn bi thương, tình cảm bị phản bội, lời hứa cũng chỉ là lời nói dối, tám năm chung sống cũng chỉ là một hồi kịch hạnh phúc.

"Hoàng Tiêu Hiên, đừng khiến ta thêm một lần thất vọng."