Hoàng Hậu Tào Khang

Chương 48: Yến Hội Thưởng Hoa




Bầu không khí nhất thời có chút lúng túng.

Kế mẫu của Lương Văn Cảnh dù không xinh đẹp thì cũng là đại phu nhân của Lương gia, không phải người ngoài có thể đắc tội được, tất nhiên không có ai dám phụ họa theo Tần Ninh, nhưng cũng không ai dám đứng ra đắc tội Tần Ninh, bầu không khí ngưng đọng.

Đám phu nhân này khi tới đây còn nghĩ trong đầu muốn ra uy với hoàng hậu, giành thể diện cho mình, mới nói vài câu, tất cả đã chuẩn bị làm rùa rụt đầu, tranh cái gì mà tranh, người ta là hoàng hậu chân chính có tự tin có thể diện, ngươi là cái thá gì.

Tần Ninh thực sự không thấy xấu hổ, dù sao người không thoải mái cũng là người khác, nàng không chỉ được trút giận, còn dựng được uy tín, trong lòng rất vui vẻ.

Quả thực không thể vui hơn được nữa.

Bầu không khí xấu hổ lúc nào cũng phải nhờ thiểu năng tới cứu vớt.

Lương Nguyệt kiêu ngạo thành quen, ở Lương Tây nàng là thiên kim đích nữ của thế gia đệ nhất, tất nhiên là kiêu ngạo, đến kinh thành cũng không sửa thói xấu.

“Ai thèm giống tên không cha không mẹ đó, ta mới là tiểu thư Lương gia, hắn là đứa con hoang.”

Một cô nương đứng cách nàng không xa cất tiếng: “Tĩnh An hầu là nhân vật anh hùng, há để ngươi bôi nhọ, Tĩnh An hầu theo bệ hạ chinh chiến bao năm, nếu không có bọn họ, sao có được thanh bình thịnh thế hiện giờ, trong thiên hạ nếu còn có người chướng mắt Tĩnh An hầu, đó chính là kẻ ngu dốt, có mắt như mù.”

Cô nương này tướng mạo không tính là đệ nhất, nhưng lại toát ra khí chất chính trực như tùng bách trên núi cao.

Nàng mỉm cười xinh đẹp: “Ngươi cũng đáng làm muội muội Tĩnh An hầu sao? Ta nghĩ, Tĩnh An hầu cũng không muốn có muội muội ngu ngốc như thế này đâu.”

Lương Ngọc dù thế nào cũng sẽ không ở trước mặt người khác nói lời ngu xuẩn như vậy, nói cho cùng Lương Nguyệt cũng là bị chiều chuộng quá thành ra không có đầu óc.

Tần Ninh nói: “Được rồi, yến hội của các phu nhân, nói tới mấy người bên ngoài làm gì, có người tự cho mình cao quý thì mặc họ, chúng ta tự biết mình là được.”

Cô nương vừa lên tiếng liếc nhìn Lương Nguyệt, ánh mắt vô cùng khinh thường.

Sau đó liền quay sang nói chuyện với người khác.

Tần Ninh ngồi trên cao, liếc mắt có thể trông thấy bộ dạng tức nổ mắt của Lương Nguyệt.

Nàng không để bụng bật cười, người Lương gia lúc nào cũng cao ngạo, tự cho bản thân tôn quý hơn người khác, Lương Ngọc khi xưa cũng vậy, ngoại trừ Lương Ngọc thông minh hơn Lương Nguyệt một chút, những điểm khác cũng không kém là bao.

Nàng nhìn cô nương mới lên tiếng khi nãy.

Cô nương này nhìn thực không tệ, chỉ là không biết có phải nàng giả bộ hay không.

Nàng quay đầu nhìn Lý thị, thấp giọng bảo: “Chuyện tuyển phi, ngoại trừ người nhà Mông Mông, muội có nói với người ngoài không?”

Lý thị lắc đầu, cũng che miệng nói: “Muội sao dám nói bừa, kì thực muội cũng không dám nói cho người nhà của nhị tỷ, sợ hỏng việc, tuy nói nhà bọn họ không quen biết người khác, nhưng chỉ sợ vạn nhất.”

Tần Ninh ngược lại lớn gan hơn, “Sợ cái gì, bọn họ nói ra cũng chẳng có người tin.”

Lý thị nghẹn họng, vậy cũng đúng, mấy bách tính bình dân nói ra tin tức tư mật như vậy, chỉ sợ người khác cũng chỉ nghĩ bọn họ nói càn.

Đại tỷ quả nhiên là người thấu đáo, khó trách A Mạt thường nói trong ba tỷ đệ, chỉ mình đại tỷ là có tư chất nhất, cũng được tiên phụ yêu thương nhất.

Tần Ninh khẽ mỉm cười, vẫy tay gọi mấy người Lý ma ma tới, thấp giọng phân phó mấy câu, sau đó nhìn bọn họ lĩnh mệnh rời đi.

Không lâu sau, Tần Ninh đứng dậy cười bảo: “Ma ma nói bên kia hoa nở rất đẹp, chúng ta ngồi nói chuyện không cũng vô vị, không bằng đi thưởng hoa, học theo nhã hứng của cổ nhân trong sách.”

Mọi người ồn ào đi theo, Tần Ninh để ý, thấy rất nhiều tiểu thư đều rất xinh đẹp.

Qúa nhiều người cũng không thể quan sát tỉ mỉ, tính toán sai mất rồi, đành để ngày khác mời từng người vào cung vậy.

Tần Ninh nghĩ vậy xong thì cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cũng không nhìn chăm chăm người ta nữa, chỉ coi đây như một yến hội bình thường.

Trong thời gian ngắn, cũng coi như khách chủ vui vẻ.

Mã thị lang gần đây rất được Tiền Nguyên Hằng trọng dụng, phu nhân của hắn cũng có tự tin, lúc ở trong hoa viên nàng tiến lên bắt chuyện với Tần Ninh.

Mã phu nhân hành lễ, “Hoàng hậu nương nương, thiếp là thê tử hình bộ Mã thị lang, đây là Thừa Ân hầu phu nhân phải không, quả thực xinh đẹp đầy sức sống, ta đây hoa tàn ít bướm, ganh tỵ vô cùng.”

Tần Ninh cười nói: “Mã phu nhân không cần đa lễ, đây là muội muội của bổn cung, nhà chồng họ Trần, đây mới là Thừa Ân hầu phu nhân.”

Mã phu nhân nhận sai người, Tần Ninh nghĩ chắc nàng cho rằng Thừa Ân hầu quyền cao chức trọng, phu nhân lấy về cũng phải là người xinh đẹp như hoa.

Hiển nhiên, Lý thị không xinh đẹp bằng Tần Mông, suy cho cùng người nhà họ Tần, không có ai không đẹp hết.

Mã phu nhân xấu hổ, áy náy nói: “Ôi ta thật là, thật ngượng ngùng...”

“Ta biết, là nhị tỷ xinh đẹp hơn ta, Mã phu nhân đừng như vậy, chỉ cần ngươi khen ta hai câu thì coi như xong.” Lý thị cũng sợ nàng áy náy quá, bèn chủ động lên tiếng hòa giải.

Tần Mông cũng mềm giọng nói :”Không có gì, phu nhân không cần tự trách.”

Mã phu nhân ai da một tiếng: “Thừa Ân hầu phu nhân nói gì vậy, người tất nhiên cũng rất xinh đẹp, bà già như ta hâm mộ không thôi, Trần phu nhân với hoàng hậu nương nương kỳ thực khá giống nhau, là tại mắt ta không tốt.”

Lý thị cười tinh nghịch: “Ta thấy Mã phu nhân vẫn còn trẻ, phu nhân có con gái không?”

Tần Ninh nhoẻn miệng cười, cũng nói: “Bổn cung rất thích con gái, nếu được, Mã phu nhân đừng tiếc cho bổn cung gặp mặt.”

“Nào có khả năng.” Mã phu nhân nói, “Nha đầu nhà ta có thể lọt được vào mắt xanh của nương nương, đây là phúc khí của nó, nương nương đợi một chút, thiếp thân sẽ dẫn nó tới.”

Mã phu nhân đi một chuyến, khi trở lại mang sau lưng có thêm ba cô nương.

Tần Ninh có chút hâm mộ nói: “Ba người họ đều là con gái của phu nhân sao?”

Tiểu công chúa nhà nàng bao giờ mới có đây, Tiền Chính Hiên đã lớn như vậy, nàng cũng muốn có một cô con gái béo béo mềm mềm, mỗi ngày mặc quần áo trang điểm, ôm ôm hôn hôn, thực khiến người ta yêu thích không thôi.

Mã phu nhân chỉ vào thiếu nữ mặc xiêm y hồng phấn nói: “Đây mới là con gái thiếp thân, vị này là trưởng tôn nữ của binh bộ Chu thượng thư, còn đây là cháu gái nhà ngoại của thiếp thân.”

Không nói tới quan vị tổ phụ, Tần Ninh nghĩ Mã thị lang xuất thân nghèo khó, nhà mẹ của Mã phu nhân chắc cũng bình bình, cô nương này chính là nữ nhi bình dân.”

Nàng kéo cô nương áo hồng qua, “Mã thị lang thực có phúc, nhi nữ song toàn, lại còn xinh đẹp dịu dàng như vậy, bổn cung thực hâm mộ.”

Mã phu nhân nói đùa: “Vậy cho nương nương giữ lại đi.”

Nàng chỉ thuận miệng nói vậy, trong lòng đương nhiên không nỡ bỏ con gái, ấy vậy mà Lý thị lại nói: “Mã phu nhân đừng nói thế, hoàng hậu nương nương muốn đáp ứng lắm đó, người có nỡ hay không còn chưa nói, nhưng bệ hạ chắc chắn sẽ đánh nhau với Mã thị lang một trận.”

Nàng cũng từng nghe nói.

Bệ hạ ngay cả giấm của đại hoàng tử cũng ăn, một cô nương khả ái như vậy, hắn phỏng chừng sẽ coi người ta thành cái thùng rót giấm mất.

Còn về ai kể nàng nghe chuyện này, tất nhiên chính là một nhân vật khác của chuyện, đại hoàng tử điện hạ rồi.

Tần Ninh tiếc nuối thở dài.

Cô con gái này của Mã thị lang rất hoạt bát đáng yêu, mặc dù bị cha kiềm hãm, không được mỹ mạo tuyệt sắc, nhưng Tần Ninh rất vui lòng có một đứa con gái lớn như thế này, chỉ là Tiền Nguyên Hằng...

Trừ phi là nàng tự sinh.

Nếu không có khả năng cả đời hắn cũng không cho Tần Ninh nuôi người khác.

Mã phu nhân chậc lưỡi, “Ta nghe phu quân nhà ta nói...”

Mã thị lang trở về kể cho Mã phu nhân nghe, bệ hạ là nam nhân rất thích ăn giấm chua, ngay cả cữu cữu của hoàng hậu nương nương hắn cũng không vừa mắt, không ngờ trong đó còn có cả đại hoàng tử.

Đó là con trai ruột của hắn đó.

Mã tiểu thư cười nói liên thanh: “Hoàng hậu nương nương xinh đẹp như vậy, nếu sinh được tiểu công chúa, con nào còn chốn dung thân, con không thèm tự chuốc xấu hổ vào người đâu, nếu nương nương thích con, chi bằng cho con xin chút mỹ mạo của người, con cũng có thể xinh đẹp hơn một tí.”

Mã phu nhân quở trách: “Nha đầu này, sao lời nào cũng dám nói, không biết suy nghĩ gì cả.”



Trong mắt nàng lại là tràn ngập yêu chiều.

Tần Ninh nói: “Trẻ con mà, đừng gò bó, tiểu cô nương như vậy tốt biết bao nhiêu.”

Nàng vừa nhìn đã rất thích Mã tiểu thư, cô bé này có đôi mắt tựa tinh quang, thanh triệt tỏa sáng, khuôn mặt dù không mấy mỹ lệ cũng vì thế mà sáng rực lên.

Là người được yêu thương mà lớn lên, mới có ánh sáng như vậy.

Giống như Tần Ninh khi còn trẻ.

Nếu không phải nàng không đủ xinh đẹp, Tần Ninh rất muốn trực tiếp đưa nàng về làm con dâu, đứa nhỏ như vậy, không có ai là không thích.

Trưởng tôn nữ của Chu thượng thư rụt rè đứng một bên khiến người ta có cảm giác là một cô gái đoan trang, dung nhan mỹ lệ rất bắt mắt.

Tần Ninh thầm nghĩ, nàng có phải vì dung mạo quá mức xinh đẹp nên mới tỏ ra đoan trang như vậy?

“Chu tiểu thư năm nay được bao nhiêu cái xuân xanh? Trưởng bối trong nhà vẫn còn cả chứ?”

Xinh đẹp như thế, đạt đủ yêu cầu của Tiền Chính Hiên rồi nhỉ, trước tiên cứ quan sát đã, nếu không có khuyết điểm gì lớn, cô nương này dung mạo lẫn gia thế đều được, chọn làm con dâu cũng không tệ.

Chu tiểu thư nghi thái vạn phương(*) hành lễ: “Tiểu nữ bái kiến hoàng hậu nương nương, tiểu nữ năm nay mười sáu, hôm nay theo Mã bá mẫu tới đây, mẫu thân trong nhà không tới.”

(*) Cả tư thế lẫn dung mạo đều đẹp.

Tần Ninh cười bảo: “Một mình con cũng không lúng túng, có thể thấy Chu thượng thư gia giáo tốt, bổn cung tự nhận thua kém.”

“Nương nương sao lại nói vậy, tiểu nữ thân thể yếu ớt, quy củ sơ sót, không ra thể thống gì, may mà nương nương không ghét bỏ, nếu còn khen nữa, tiểu nữ thực không dám nhận.” Chu tiểu thư khiêm tốn đáp: “Tiểu nữ kiến giải vụng về, hoàng hậu nương nương mới thực sự là gia giáo nhất đẳng.”

Tần Ninh cười hàn huyên với nàng vài câu.

Trong lòng Tần Ninh hơi rầu rĩ. Cả Mã tiểu thư và Chu tiểu thư nàng đều rất thích, Chu tiểu thư tướng mạo tốt, đối nhân xử thế cũng không tồi, chỉ là có chút cổ hủ. Mã tiểu thư nhan sắc không đủ, cũng không biết Chính Hiên nghĩ thế nào, hay cứ nhìn thêm mấy người nữa.

Dù sao cũng không vội nhất thời, để trở về hỏi Tiền Nguyên Hằng, đem vấn đề ném qua cho hắn chọn.

Dư quang Tần Ninh trông thấy một đôi mẹ con đang hướng về phía này, vừa vặn là cô gái ban nãy tranh biện cùng Lương Nguyệt, lúc này đang cười tươi như hoa, không biết mẹ con hai người đang nói gì.

Khi tới gần, hai người cũng ngừng trò chuyện.

Vị phu nhân kia nói: “Thiếp thân là thê tử lại bộ Dương thị lang, cùng tiểu nữ bái kiến hoàng hậu nương nương.”

Thì ra là Dương tiểu thư.

Dung mạo Dương tiểu thư còn không bằng Mã tiểu thư, chỉ là lá gan lớn, cả người đều toát ra thần thái sáng sủa, nhìn xa không cảm thấy được, nhưng lại gần mới thấy rõ khí thế bất phàm, có vài phần khí chất sát phạt nơi chiến trường.

Phảng phất có nét giống Tiền Nguyên Hằng.

Tần Ninh lại nhớ tới hắn, mới cách nhau chưa có bao lâu mà đã nhớ hắn mấy lần, bản thân Tần Ninh cũng cảm thấy bất lực.

Dương tiểu thư nói: “Tiểu nữ bái kiến hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương cảm thấy không thoải mái sao, sắc mặt người không tốt lắm.”

Cũng không phải không tốt, chỉ là có chút kì quái, giống như có tâm sự.

Cô nương này là người thẳng tính, Tần Ninh không còn hoài nghi khi nãy nàng giả bộ châm chọc Lương Nguyệt nữa, người ta chính là cô nương bộc trực có gì nói nấy.

“Bổn cung không sao, Dương tiểu thư thực là một người lớn gan.” Tần Ninh vốn nghĩ, tất cả mọi người đều giống Chu tiểu thư đoan trang cao quý, diễm lệ không gì sánh được, hoặc là giống như Mã tiểu thư.

Nhưng một thân anh hùng khí khái của Dương tiểu thư lại khiến người ta giật mình.

Dương tiểu thư xấu hổ đáp: “Người nghe lời con nói khi nãy chắc cũng biết, con vô cùng kính phục Tĩnh An hầu... À, bệ hạ cũng rất lợi hại.”

Dương tiểu thư nghĩ ở trước mặt hoàng hậu nương nương, dù sao cũng nên khen nam nhân của người ta một chút, miễn cho nàng không vui lại đi gây khó dễ cho Tĩnh An hầu.

“Con trước giờ vẫn luôn rất thích Tĩnh An hầu, vì thế mà cố ý đi học võ công, mong có một ngày có thể cùng ngài ấy ra trận đánh giặc.”

Dương tiểu thư vẻ mặt thản nhiên, hoàn toàn không biết mình vừa ở trước mặt bao nhiêu người nói ra lời giật gân ra sao.

Một cô nương mười mấy tuổi, lại hùng hồn nói mình thích một nam nhân, mà mẫu thân bên cạnh cũng tỏ vẻ bình thường, giống như đã quen rồi.

Tần Ninh rất tán thưởng thái độ của Dương tiểu thư.

Nàng nói: “Vậy bổn cung chúc con sớm ngày được như ý nguyện.”

“Đa tạ nương nương.”

Mã tiểu thư mỉm cười thiện ý: “Không phải chứ Dương tiểu thư, ngươi không xấu hổ, nhưng Tĩnh An hầu cũng phải ngượng ngùng đó.”

Dương tiểu thư đáp: “Nếu có thể gặp ngài ấy, nhất định phải khiến ngài ấy xấu hổ, nếu ta đã thích ngài ấy thì phải dám nói ra, nếu không sau này sẽ hối hận.”

Cũng không phải không thích người ta, nàng có thể gả mà. Từ nhỏ nàng nghe lời đồn về Tĩnh An hầu đã có cảm tình với hắn, sau này gặp được, loại tình cảm kính mộ này liền chuyển hóa thành tình yêu.

Chỉ là Tĩnh An hầu trước giờ luôn không để ý việc riêng, chưa từng nghĩ tới lấy vợ sinh con, Dương gia phụ thân cũng từng ra ám thị với hắn, nhưng Lương Văn Cảnh không hiểu phong tình, hoàn toàn không hiểu được.

Đến tận bây giờ vẫn không biết có một cô nương thầm mến mình.

Dương phu nhân nhìn con gái, hướng Tần Ninh hành lễ, nói: “Nương nương, thiếp thân tới tìm người cũng là vì chuyện này, tiểu nữ yêu thích Tĩnh An hầu, thiếp thân muốn xin nương nương hỗ trợ làm mai, thành công hay không, trông vào lần này.”

Nàng cũng từng muốn thay đổi suy nghĩ của con gái, nhưng con gái một lòng nghĩ tới Lương Văn Cảnh, chi bằng dứt khoát đánh liều một phen, thành công thì tốt, Lương Văn Cảnh tuổi còn trẻ đầy hứa hẹn, con gái nàng gả cho hắn cũng coi như có phúc khí, nhưng nếu không thành, để con gái chết tâm cũng là chuyện tốt.

Tần Ninh suy nghĩ một lát, “Chuyện này cũng có thể, bổn cung sẽ nói với bệ hạ, chỉ là Tĩnh An hầu luôn không nghĩ tới việc tư, phu nhân...”

“Thiếp thân hiểu, chỉ cần nương nương giúp đỡ, thiếp thân cảm kích không thôi.”

Dương tiểu thư cười thẹn thùng, cũng nói: “Đa tạ nương nương.”

Tần Ninh cũng không biết nên nói sao mới tốt, nàng hôm nay vốn muốn chọn vợ cho Tiền Chính Hiên, kết quả tìm được cho Lương Văn Cảnh một người chưa tính, lại còn chưa đạt được mục đích của mình.

May mà cũng có chút mánh mối, nàng thực sự rất thích Mã tiểu thư cùng Chu tiểu thư, còn xem ý Tiền Chính Hiên thế nào, sau đó chọn lấy một trong hai người.

Vui vẻ suốt một ngày, cả ngự hoa viên đều bị giày vò chỉ còn một mảnh điêu tàn, lúc này mới tiễn được hết mọi người đi.

Tần Ninh trở lại Thừa Càn cung, phân phó người tới dọn dẹp ngự hoa viên, sau đó quay sang nhìn mấy người Lý ma ma.

“Hôm nay các ngươi cũng vất vả rồi, trở về nghỉ ngơi trước đi, ngày sau bổn cung còn cần nhờ cậy các ngươi.”

Mấy vị ma ma quả thực có bản lĩnh, yến hội tổ chức rất thành công, không hề sơ sót, Tần Ninh rất hài lòng.

Lý ma ma lại dẫn đầu nói: “Có thể làm việc cho hoàng hậu nương nương, nô tỳ nguyện chết không từ, nương nương cũng đi nghỉ sớm đi, chúng nô tỳ xin cáo lui.”

Mấy người họ vừa ra khỏi cửa, Tiền Nguyên Hằng cũng vừa lúc trở về, khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi, giống như vừa giải quyết đại sự.

Tần Ninh cũng rất mệt, ngẩng đầu nhìn hắn: “Làm sao vậy?”

“Vụ án Mã thị lang đang tra đã có chút manh mối, nội tình rất phức tạp, tóm lại là rất đau đầu.”

Tiền Nguyên Hằng thở dài, cung nữ tên Xuất Vân kia, trong phủ nội vụ không hề có ghi chép về người này.

Người cũng rất cứng rắn, Mã thị lang giở hết trăm ngàn thủ đoạn ra mà nàng ta một chữ cũng không ho he, chỉ cắn chặt răng nói mình không biết gì hết.

Đám người bọn hắn kì thực có cách ép nàng phải nói ra, chỉ là quá bẩn thỉu, không đến vạn bất đắc dĩ, ai cũng không muốn phải dùng tới biện pháp kia.

Tới giờ cũng chỉ có thể giằng co như vậy.

Cả ngày hôm nay hắn cùng Mã thị lang và Lương Văn Cảnh phải thương lượng nên làm thế nào, mỗi người cả thể xác và tinh thần đều vô cùng mỏi mệt.



Tiền Nguyên Hằng dựa lên người Tần Ninh như một bãi bùn lầy.

“Yến hội hôm nay thế nào? Có thuận lợi không? Không có ai làm khó nàng chứ?”

“Rất thuận lợi.” Tần Ninh gãi tóc hắn, tiện đà xoa huyệt thái dương cho hắn, đau lòng nói: “Nghỉ ngơi sớm đi.”

Tiền Nguyên Hằng nắm lấy bàn tay nàng, “Tắm cùng ta.”

Hắn đã muốn tắm uyên ương từ lâu, nhưng vẫn ngại không dám nói, cũng lo lắng A Ninh không đồng ý, lần này cơ hồ thuận lí thành chương mà nói ra.

Tần Ninh trầm mặc một lát, không biết nên nói gì, người này cả ngày trong đầu chỉ nghỉ những gì, tất nhiên nàng hiểu rõ.

Giữa phu thê với nhau, làm gì cũng là bình thường, chỉ là nói ra khỏi miệng, suy cho cùng vẫn thấy xấu hổ.

Nhưng Tiền Nguyên Hằng cầm tay nàng, cả người uể oải lười biếng, lộ ra chút cảm giác ỷ lại hiếm hoi.

Tần Ninh hơi động tâm.

Đây là nam nhân của nàng, vì sao nàng không thể cùng hắn làm chuyện không thể nói với người khác.

Tần Ninh kéo hắn dậy, vẻ mặt cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh: “Đi thôi, không phải chàng muốn tắm cùng sao, lười như thế, ta lại không kéo nổi chàng.”

Ánh mắt Tiền Nguyên Hằng lóe sáng, tựa như cây non một lần nữa tràn ngập sức sống, cả người đều có sức lực, đột ngột đứng lên, cười híp mắt: “Đi, tới Hoa Thanh trì.”

Tần Ninh nghe thấy tên Hoa Thanh trì, bỗng nhiên cảm thấy có chút mất mặt.

Trời xuân lạnh suối tuôn mạch ấm, da mỡ đông kỳ tắm ao Hoa (Tản Đà dịch).

(*)春寒赐浴华清池,温泉水滑洗凝脂..

Câu thơ này, mang theo chút mê hoặc, khiến người nghe đỏ mặt hồng tai.

Tiền Nguyên Hằng nhanh chóng kéo nàng định đi, Tần Ninh giận: “Chàng gấp vậy làm gì, y phục còn chưa mang, chàng muốn ai mang tới cho chàng?”

Nàng tự mình tắm rửa, tất nhiên có thể để tiểu cung nữ xinh đẹp tiến vào đưa y phục gì đó, nhưng có Tiền Nguyên Hằng, hắn nghĩ cũng đừng nghĩ.

Tiền Nguyên Hằng dừng lại, tự mình đi tẩm y, sau đó không để ý hình tượng kéo Tần Ninh đi ra ngoài.

Ngộ nhỡ lúc nữa, A Ninh thấy hối hận, không muốn đi với hắn nữa, hắn tìm ai nói lí đây.

Có đồ ngốc mới dừng lại.

Nhóm cung nữ hầu hạ bên cạnh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, giả bộ cái gì cũng không nghe không nhìn thấy, vô cùng vất vả.

Người ngoài ai cũng nói bệ hạ sủng ái hoàng hậu nương nương, theo bọn họ thấy, rõ ràng là hoàng hậu nương nương đang sủng bệ hạ.

Bệ hạ rất thích làm nũng, bình thường hắn làm bất cứ chuyện gì hoàng hậu nương nương cũng dung túng, mỗi ngày ngọt ngào sến rện, bệ hạ béo người sướng dạ là không phải bàn cãi.

Còn về ăn giấm chua, tất nhiên không ai địch nổi bệ hạ, nhưng vị hoàng hậu nương nương dáng vẻ bình thản hờ hững này cũng không chịu nhường một tấc.

Nhóm cung nữ nhìn bóng dáng hai người đi xa, đồng loạt thở dài một tiếng, loại bí mật mọi người đều biết rõ mà không thể lôi ra bàn tán này, quả thực rất khó chịu.

Trong Hoa Thanh trì, Tần Ninh mặt mũi đỏ bừng cúi đầu không dám nhìn Tiền Nguyên Hằng, nam nhân này không hề cảm thấy có gì không đúng, vừa vào cửa đã cởi đồ, bây giờ trên người đã không còn mảnh vải che thân đứng đó.

Lại còn cười tít mắt với nàng.

Tần Ninh nặng nề thở dài một tiếng, duy trì khuôn mặt không cảm xúc, chỉ cởi áo ngoài, mặc áo trong bước xuống nước.

Tiền Nguyên Hằng cũng không nói gì, chỉ mỉm cười, theo nàng xuống nước.

A Ninh da mặt mỏng, hơn nữa...mặc y phục cũng có phong vị khác.Hắn cong môi cười, quay sang nhìn Tần Ninh.

Tần Ninh bị ánh mắt hắn nhìn chòng chọc làm cho không biết trốn vào đâu, nhất thời tức giận quay đầu qua nhìn hắn, chợt nàng lại nhíu mày.

Nàng không để ý ngượng ngùng trong lòng, vươn tay nhéo eo Tiền Nguyên Hằng một cái, làm bộ suy tư nói: “Qủa nhiên chàng béo lên một chút.”

Tiền Nguyên Hằng bị một đao đâm ngay tim, im lặng quay người để lại cho nàng một bóng lưng tự cho là thê lương nhưng thực chất chẳng có cảm giác gì.

Tần Ninh nói: “Thái y nói quá béo không tốt cho sức khỏe, đợi khi về già sẽ rất phiền phức.”

“Ta còn trẻ.”

“Trẻ cái gì?” Tần Ninh quở trách: “Đã không còn là đứa nhóc mười mấy tuổi đầu nữa, cũng nên chú ý tới sức khỏe bản thân, ngàn vàng khó mua sức khỏe lúc về già.”

Tiền Nguyên Hằng ngữ khí không chút gợn sóng: “Lúc trước nàng nói ta không béo.”

Tần Ninh bực mình, khi đó ta không chú ý, hơn nữa sau lần đó, chàng còn nói mình không tiếp tục béo lên nữa, ta mà biết chàng giấu đống thịt mỡ này thì đã sớm nói chàng từ lâu rồi.

“Ta mặc kệ, sau này chàng còn không gầy xuống, đừng hòng leo lên giường ta nữa.”

Tiền Nguyên Hằng đáp: “À, ta rất thích bàn.”

Tần Ninh chỉ muốn một chưởng đập chết hắn.

Tiền Nguyên Hằng càng bực bội hơn, vốn đã chuẩn bị tốt uyên ương song phi kết quả lại bị một câu làm toàn bộ hứng thú dập tắt hết.

Hắn mới là người tủi thân nhất kìa.

Tiền Nguyên Hằng tức đến không muốn mở miệng nói chuyện, khoanh tay thở phì phò.

Tần Ninh thở dài, tách tay hắn ra: “Được rồi, ta không nói chàng nữa, thật là, đã một bó tuổi rồi còn dễ nổi nóng như trẻ con.”

Tiền Nguyên Hằng không phục: “Ta một bó tuổi lúc nào, ta mới là một đứa trẻ con thôi.”

Tần Ninh chỉ đành nói: “Được được được, chàng là trẻ con.”

Thật là, nam nhân ấu trĩ.

Tần Ninh không muốn cùng hắn tranh cãi nữa, mất công tức giận một hồi, ai mà biết Tiền Nguyên Hằng lại cũng có cái tính khó ưa như vậy, rõ ràng bình thường đánh mắng đều im re không đáp trả.

Nàng tạm thời không thể hiểu nổi sự chán chường của Tiền Nguyên Hằng, mong tới mong lui bao lâu, khó khăn lắm thịt mỡ mới tới bên miệng, kết quả ngay lúc này, thịt mỡ lại mở miệng nói chuyện.

“Ăn ăn ăn, ngươi đã béo thành thế này rồi còn muốn ăn.”

Tác giả có lời muốn nói:

Bán manh thế mà lại không có tác dụng, vậy thì đừng trách tui bán thảm nhé.

Hức hức hức, mọi người xem tui cực khổ gõ chữ, lại còn bán manh, thảm biết bao lần. Cầu xin một cái lưu trữ thôi mà.

Chỉ một cái thôi, mỗi người một cái là được rồi.

Cười lạnh.jpg

Còn nữa, hôm nay tui vạn chữ thất bại, bại vào tay ‘bà dì’.

Bụng đau lưng đau.

Còn bại bởi lười biếng nữa, vừa mở máy tính lên là ngủ.

→_→

Tiểu yêu tinh vạn chữ này, chỉ đành đợi lần sau lâm hạnh thôi.