Tiền Nguyên Hằng bất đắc dĩ nói: “Lễ bộ các ngươi phải toàn quyền phụ trách chuyện này, ngươi đi viết một bản chương trình, cầm đến trẫm xem.”
Hắn cũng không còn gì để nói nữa, năng lực làm việc của Chu thượng thư thực không bằng một nửa Lương Văn Cảnh, thiệt tình không thể trách hắn chuyện gì cũng nhờ cậy người ta, nhưng hắn quả thực có bản lĩnh, chuyện gì cũng có thể làm được.
Châu thượng thư không cảm thấy bản thân vô dụng, người như Lương Văn Cảnh cả triều đình chỉ có một mình hắn, cho nên người ta mới là Tĩnh An hầu tôn quý, là người đứng ra hòa giải giữa triều thần và thế gia.
Hắn không làm nổi cái này.
Tiền Nguyên Hằng phất tay nói: “Ngươi đi đi, nói rõ với hình bộ, đừng có ngược đãi mấy đứa nhỏ, giam lại mấy ngày, phải cho ăn uống đầy đủ, không được để chúng nó chịu khổ.”
Châu thượng thư gật đầu: “Thần tuân chỉ, đảm bảo sẽ không để đám nhỏ chịu khổ một chút nào.”
Ai lại nỡ ra tay với mấy đứa nhỏ, nếu không phải không còn cách nào khác, hắn căn bản cũng sẽ không bắt tụi nó.
Khi đi gương mặt còn sầu khổ không thôi, khó khăn lắm mới được yên ổn, hắn còn chưa có lấy vợ đâu, thế mà cứ có kẻ gieo mưa rắc gió, là sợ sống quá an ổn hay sao.
Sau khi đăng cơ Tiền Nguyên Hằng chưa hề nghĩ tới phải đối phó với đám thần tử ngụy triều, chỉ mong bọn họ chịu an ổn sống qua ngày là được, không ngờ có kẻ lại chủ động tìm chết.
Còn có Tô Như Hội, hắn và Tô Như Hội không mấy thân quen, trong ấn tượng hắn là một kẻ tựa như thần tiên, hờ hững thanh cao, khi thông minh xảo trá cũng chẳng hơn kém Lương Văn Cảnh, nhưng toàn thân như tỏa ra tiên khí, không nhiễm chút bụi trần.
Cái tên kia sao không yên ổn làm thần tiên đi, lại chõ mũi vào chuyện này làm gì.
Hắn vui vẻ đắc ý đi ra ngoài, vừa đi vừa khẽ ngâm nga, Viên Hoàn trông thấy vậy bèn cười bảo: “Châu đại nhân, ngài đừng như thế, nếu Hạ đại nhân mà nhìn thấy, thể nào ngài cũng bị ăn đòn.”
Châu thượng thư khẽ phát run, “Viên Hoàn, ông đừng có dọa ta, khó khăn lắm lão Hạ mới đi, không còn ai cả ngày trông chừng ta, ông lại còn như thế.”
Dọa chết người không đền mạng thì sao.
Viên Hoàn đáp: “Này chính là vấn đề đó, hiện tại đang ở trong cung, bệ hạ trước giờ rộng lượng không để ý lễ tiết, nhưng dáng vẻ này của ngài tốt xấu gì cũng phải nghĩ xem, trong cung còn có hoàng hậu nương nương, không giống trước kia nữa rồi.”
“Ta cảm thấy hoàng hậu nương nương rất ôn hòa thiện lương, chắc chắn không phải người thích bới lông tìm vết như Lương Văn Cảnh.”
Viên Hoàn lắc đầu nói: “Ngài bây giờ cảm thấy Tĩnh An hầu thích bới lông tìm vết, nhưng người như ngài ấy cho dù là mưu cầu tư lợi cũng sẽ không để lại sơ hở, mỗi một câu ngài ấy nói đều là những vấn đề thực sự tồn tại.”
Chỉ là cưỡng chế gắn liền với mục đích của mình.
Châu thượng thư cũng hiểu được, chỉ là không muốn thừa nhận, chính mình đã bị Hạ thượng thư khi dễ thì chớ lại còn bị cả Lương Văn Cảnh khi dễ nữa, đến nơi nào thả lòng thoải mái chút, lại bị người ta nói là không quy củ.
Hắn vất vả chinh chiến bao năm, không phải để sống những ngày khổ sở như thế này.
Ngẫm lại trong trí nhớ, khi còn nhỏ trông thấy mấy ông quan nhà giàu đều là bộ dạng uy phong ngời ngời, sao tới lượt hắn lại không được như vậy.
Viên Hoàn rất muốn nói: “Bởi vì ngài vẫn còn lương tâm.”
Nhưng ông cũng không nói, ngộ nhỡ khiến tên ngốc này sực tỉnh ra, hắn mà tức lên, lại đem chút lương tâm kia quăng đi mất thì sao.
Châu đại nhân khuôn mặt tràn đầy thê lương bước ra khỏi cửa cung, không muốn ở lại cái nơi khiến người đau lòng này một khắc nào nữa.
Viên Hoàn ở sau lưng lắc đầu, bất đắc dĩ cười một cái, cái tính tình thật thà này của Châu đại nhân, cũng khó trách lão hồ li như Hạ đại nhân lại có quan hệ tốt với hắn, khó trách mặc dù làm hỏng chuyện khắp nơi, nhưng bệ hạ vẫn muốn dùng hắn.
Người đơn thuần một chút, nhìn vào sẽ thấy yên tâm, cũng khiến người thích.
Tần Ninh rất không vui, chuyện lớn như thế, nghe Châu thượng thư nói, chắc chắn đã sớm có tin đồn về thân thế của Tiền Chính Hiên, thế nhưng nàng một chút cũng không hề hay biết, đôi phụ tử này liên thủ với nhau giấu giếm, thực sự khiến nàng giận điên lên.
“Ta còn không phải vì sợ nàng tức giận sao, vốn dĩ chỉ là mấy kẻ kể chuyện thôi, xem như nghe câu chuyện cười, ta đã sai bên Kinh Triệu phủ đi cảnh cáo rồi, không ngờ chúng vẫn còn hậu chiêu.”
Vốn dĩ, bí mật chốn cung đình chính là thứ những người kể chuyện thích nói nhất, xuyên tạc tùm lum, ngay cả công chúa hoàng thất tiền triều dung mạo như hoa cũng bịa ra được, thậm chí còn có thể dựng nên câu chuyện tình của chủ quân ngụy triều, Tiền Nguyên Hằng hắn chính là vì đại mỹ nhân thiên cổ hiếm thấy này, anh hùng giận dữ vì hồng nhan, trăm cay ngàn đắng đánh vào kinh thành, đáng tiếc mỹ nhân đã chết, chỉ có thể đối mặt với vầng trăng trên cao rơi lệ.
Hoàn toàn là một câu chuyện cười nghe cho có vậy thôi, không muốn bọn chúng tiếp tục nói nữa, phái Kinh Triệu Phủ đi dạy dỗ cho một trận, tất sẽ thành thật lại ngay.
Chuyện lần này khẳng định có âm mưu, sớm đã tính toán gieo rắc lời đồn, nhất định sẽ có cách để đạt được.
Chỉ là không biết những người kể chuyện đó có phải do cùng một người sắp xếp không, hay tin đồn lần này chỉ nhân tiện lợi dụng nội dung câu chuyện lần trước.
Tần Ninh buồn bực: “Chuyện lớn như vậy, chàng lại giấu ta, ta còn không biết ở bên ngoài người ta nói ta như thế, những lời này cũng quá khó nghe.”
Nàng trước giờ không thích cùng đám người đó tranh cao thấp, cảm thấy không cần thiết, lần này nhất định phải đánh sưng mặt đám người đó, để bọn chúng biết, Tần Ninh nàng mười mấy năm nay, vẫn một lòng thủ tiết.
Bịa đặt ra những lời bậy bạ vô căn cứ như vậy, còn có lương tâm hay không.
Nàng muốn làm gì, Tiền Nguyên Hằng tất nhiên đều sẽ nghe theo nàng, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, A Ninh muốn làm gì, cứ theo ý nàng đi.
So với việc cấp bách giải quyết chuyện này, Tiền Nguyên Hằng hiển nhiên càng sốt ruột mong trời tối hơn.
Lâu như vậy, cuối cùng cũng có cơ hội ‘trồng’ tiểu công chúa của bọn họ rồi, sao có thể không sốt ruột.
Tần Ninh hiển nhiên không ngờ tới, trải qua trận kinh hãi này, trong đầu hắn vẫn còn nghĩ chuyện này được, cho nên tối đó sau khi tắm rửa xong, bị hắn bế thốc lên giường, nàng vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Đây là làm cái gì, vết thương trên vai chàng còn chưa có khỏi đâu, lại dám dùng sức như thế?
Nụ cười của Tiền Nguyên Hằng mang ý vị không rõ: “Không, A Ninh nàng không hiểu, đợi lát nữa ta còn phải dùng nhiều lực hơn nữa, đây chỉ là điểm tâm trước bữa ăn thôi.”
Tần Ninh vỗ đầu hắn một cái: “Chàng lại nói mấy lời bậy bạ linh tinh này nữa...”
Tiền Nguyền Hằng bị đánh cũng vui, dưới tay không hề ngừng lại, rút đai lưng của mình ra.
Thân thể nam nhân cao to mà cường tráng, trùm lên phía trên, hơi thở nam tính nồng đậm khiến người ta say đắm, là loại cảm giác chỉ khi da thịt thân cận mới có thể cảm nhận được.
Tần Ninh dưới ánh sáng mờ ảo tỏa ra từ dạ minh châu dần dần đỏ mặt, tùy ý để người nọ chậm rãi phủ người lên.
Gió vàng sương ngọc tìm nhau, đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng.
Thơ của Tần lang, lãng mạn mà đa tình, ngẳn ngủi mấy từ, đã nói rõ nam nữ chi hoan, ân ái chi tình.
Ánh sáng nhẹ của dạ minh châu chiếu lên bóng người sau màn, mang đến cảm giác ấm áp, một đêm như vậy, dù là làm chuyện nóng bỏng cũng đặc biệt hài hòa.
Nhóm cung nữ trực đêm bên ngoài bước ra xa mấy bước, nghe thấy âm thanh vang lên trong phòng, vành tai cũng khẽ đỏ lên.
Đêm khuya, Tiền Nguyên Hằng đẩy cửa ra, giọng nói có chút khàn khàn biếng nhác: “Đem nước vào.”
Nhóm tiểu cung nữ nghe xong không dám ngẩng đầu lên, chỉ vâng dạ: “Nô tì đi gọi người ngay.”
Nói xong liền vội vàng rời đi, giống như sau lưng có sài lang hổ báo.
Tiền Nguyên Hằng quay trở lại phòng, Tần Ninh đang ngủ trên sạp mềm, long sàng mềm mại đã là một đống bừa bộn, hắn vươn tay vẽ theo hàng lông mày của Tần Ninh, nhu tình trong mắt tựa hồ sắp trào ra.
Thật tốt, đây là A Ninh, là thê tử của hắn, là người con gái hắn yêu.
Nhóm cung nhân đã sớm chuẩn bị nước nóng, đang đợi hắn gọi, vì thế cũng không cần chuẩn bị nhiều, vội vàng mang tới căn phòng nhỏ bên trong Thừa Càn cung, đây là nơi ngày thường dùng để tắm, dù sao Hoa Thanh trì cũng ở bên ngoài, Tiền Nguyên Hằng cũng không cần ngày nào cũng đi tắm ôn tuyền.
Tiền Nguyên Hằng ôm Tần Ninh lên, nữ tử trong ngực vẫn ngủ mê mệt, bị ôm lên cũng rất ngoan, chỉ cọ cọ vào lòng hắn, không hề có chút bất mãn.
Tiền Nguyên Hằng nghĩ: A Ninh vẫn quá gầy, nhẹ như vậy, một tay cũng có thể nâng lên được.
Sau này phải bồi bổ cho nàng nhiều hơn nữa, ta nhất định sẽ không ghét bỏ A Ninh trở nên vừa béo vừa xấu.
Tần Ninh bị đưa vào nước thì liền tỉnh lại, hành động đầu tiên chính là tức giận nhìn Tiền Nguyên Hằng.
Người này lẽ nào không biết, cái gì gọi là tát ao bắt cá hay sao? Chỉ biết chăm chăm câu cá, cũng không biết nghĩ cho sau này.
Tiền Nguyên Hằng cũng bước vào trong nước, hắn không nói gì, dù sao tiện nghi cũng đã chiếm về tay, lúc này không cần tranh biện nữa, suy cho cùng có lần một tất sẽ có lần hai, A Ninh đã đáp ứng hắn lần thứ nhất vậy lần thứ hai chắc chắn cũng không còn xa nữa, có gì phải sợ.
Hiện tại cứ giả ngốc là được rồi.
Tần Ninh không thèm để ý đến hắn, chỉ oán giận: “Nếu sau này chàng còn như vậy nữa, ta sẽ...ta sẽ không thèm để ý chàng nữa.”
Tiền Nguyên Hằng đáp ứng liên hồi: “Sẽ không thế nữa, sẽ không thế nữa, sau này ta nghe nàng hết.”
Dù sao ta cũng có cách khiến nàng nói lời ta muốn nghe, mười lăm năm trước nàng đấu không lại ta, mười lăm năm sau càng đừng mong đấu lại.
Cho rằng ta mộng-xuân mười mấy năm là vô ích sao?
Hắn nhịn không được thương thay cho đám độc thân trong triều, cả đời chưa lấy được vợ, ba mươi năm trước đều là sống hoài công vô ích.
Xem ra cũng cần thiết phải giải quyết vấn đề này.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Ninh còn chưa rời giường, tối qua còn không cảm thấy gì, nàng vẫn mắng Tiền Nguyên Hằng được, sau khi ngủ một đêm thức dậy, eo đùi chỗ nào cũng đau xót không thôi, giống như bị đá nghiền qua, hoàn toàn không dậy được.
Tần Ninh chỉ đành nói: “Kêu phòng bếp làm cho ta ít cháo, trực tiếp mang qua đây.”
Sáng sớm, vẫn nên ăn một chút, nếu không làm sao hồi phục lại được.
Sau đó mới có thể đánh chết nam nhân không biết xấu hổ kia.
Tiền Nguyên Hằng mới sáng tinh mơ đã đi lên triều, gần đây nhiều chuyện, không thể tiếp tục lười biếng nữa, ngoài ra cũng vì sợ Tần Ninh tỉnh dậy sẽ đánh hắn, trốn được lúc nào hay lúc ấy.
Sáng nay tỉnh dậy, trông thấy một thân vết tích của nàng, chính hắn cũng muốn đập chết cái kẻ tối qua.
Khi đó cái gì thượng não, cũng không biết nghĩ xem A Ninh mệt như thế nào.
Châu thượng thư tới lúc tảo triều đã làm xong báo cáo chuyện ngày hôm qua.
Người của hình bộ tra ra nguồn căn gốc rễ, tìm được người đầu tiên bị yêu cầu hát bài đồng dao, là một đứa bé bảy tám tuổi, nghe khẩu âm cha mẹ nó nói giọng Lỗ Trung pha lẫn Sơn Tây, không xác định được là người Lỗ Trung muốn giả làm người Sơn Tây, hay là ngược lại.
Mà Châu thượng thư cũng không hề nhẹ tay mà bắt về mấy đừa trẻ thích hát nhất, đám trẻ này đã chạy tới đại lộ Thanh Bình, bắt được ai bèn hát một lần cho người đó nghe.
Tiểu mao đầu đó nói, hát một lần, buổi tối sẽ có ca ca bịp mặt tới cho bọn nó một miếng bánh quế hoa, không hát sẽ không được.
Châu thượng thư mua mấy cân bánh quế hoa về, đưa bọn chúng vào quan xá trong hình bộ, không đưa vào phòng giam, còn phái người bảo vệ chúng, chỉ là không thả tụi nhỏ ra mà thôi.