Hoàng Hậu Rắc Rối - Sky Kaledin

Chương 4




Nguồn: Sky Kaledin

=_=

Cuối cùng thì nàng cũng đã tới nơi. Cảnh vật trước mắt khiến khoé môi nàng giật mạnh. Gì đây? Soái ca kia chỉ cho mình đi tới hậu trường là muốn mình cùng họ đóng phim sao? Tử Yên nghi hoặc đi vào thành. Vừa vào trong, nàng đã thấy nơi đây đông đúc, người người đi lại như nước chảy, tiếng hò hét rao bán ầm ĩ. Không. Đây là hậu trường, không phải sự thật.

Tự nhắc nhở bản thân cảnh vật trước mắt chỉ là hậu trường phim cổ trang, thấy người ta đóng phim bán cả kẹo hồ lô, liền mua lấy một xâu. Chẳng hiểu sao họ cứ đòi lấy đồng tiền cổ cơ, cũng may ở đâu ra trong nàng có đúng một đồng. Họ nhìn nàng như nhìn thấy quái vật, người nào người nấy đều xúm vào xì xầm to nhỏ, nàng cũng bỏ ngoài tai. Đang hát la la ~ ~, một đám người xô đến, chặn đường của nàng. Xã hội đen? Bắt cóc giữa đường à?

"Tiểu thư, cuối cùng chúng nô tài cũng tìm thấy người rồi."

"Tiểu thư, người vẫn còn sống."

"Tiểu thư, người đừng như vậy nữa. Mau trở về thôi."

Khoé môi nàng giật mạnh. Cái gì mà tiểu thư? Cái gì mà tìm được rồi? Cái gì mà ta vẫn còn sống? Đương nhiên là phải sống, nhưng chúng ta có quen nhau à? Còn cái gì mà trở về? Không lẽ, ý nghĩ lúc nãy lại trở thành sự thực...

Đầu nàng rối tung rối mù lên. Đám nô tài thì hai mặt nhìn nhau. Tử Yên thấy không ổn, muốn chạy trốn, nhưng mà, họ quây thành một vòng rồi thì chạy làm sao. Nghĩ rồi, nàng đánh người cho nhanh:"Các anh mau tránh ra, nếu không tôi không dám đảm bảo các anh có thể nằm viện bao lâu đâu."

Nhìn họ đứng như tượng gỗ, Tử Yên liền xông tới đá tên đứng trước mặt, cả nhóm liền đổ xô vào giữ người. Những người qua đường thấy thế thì cũng xúm lại. Đánh qua đánh lại, Tử Yên nắm nhiều phần thắng hơn, nhưng cuối cùng ở đâu chui ra một tên võ công rất lợi hại. Nàng nhanh chóng bị đem đi không cần hỏi.

Đi vòng vèo mấy đường, cuối cùng Tử Yên được đưa đến trước một căn nhà to ú ụ, bên trên còn ghi mấy chữ rắn rết ngoằn ngoèo nữa. Trước cửa có hai người đàn ông, thấy có người liền đi tới. Một anh nhìn cũng không tệ (ban nãy đánh gục nha đầu này) trong nhóm "áp giải" nàng về thấy có người chạy ra thì lên tiếng:"Mau vào bẩm với lão gia, đã tìm thấy tiểu thư rồi." Thị vệ canh cửa kia nhanh chóng chạy cấp tốc vào trong.

Tử Yên mếu máo. Những gì nàng nghĩ một là sự thật, hai là các anh này bị thần kinh, nhận nhầm người. Nàng được mọi người cung cung kính kính mời về Thiên viện.

Vào đến nơi, nàng bị người ta đem đi thay đồ, sửa soạn, sau đó lên giường thở dài. Đi đoạn đường xa vậy mà không có taxi thì có ai không mệt, rồi lại không còn sức để đánh nhau nữa, nếu không, nàng chắc chắn cũng sẽ không thua.

Mười tám rồi, đây là lần đầu tiên bị người khác đánh thắng, cảm giác thật nhục nhã...

Cửa "két" một tiếng mở ra. Một người đàn ông trung niên bước vào, người ăn mặc mấy tầng quần áo, đầu đội cái chụp lồng và được giữ lại bằng một cây đũa. Ông ta nhìn nàng bằng ánh mắt nhớ mong và kinh hỉ.

(T/g: Haha... Cái chụp lồng và cây đũa. Tỷ thực thú vị và khá ngốc.

Nàng:*trừng mắt*

T/g:*cắp đít bỏ chạy*)

"Yên Nhi..." Nhìn nàng một lúc, sau đó thấy nàng "khụ khụ" vài tiếng thì mới nói.

Còn Tử Yên há hốc mồm. Những người này, họ quen nàng sao?

"Xin lỗi, ông là...?" Tử Yên chẳng biết nói gì đành mở nghi hoặc của bản thân.

Còn vị đại thúc kia sau khi nghe nàng nói thì sửng sốt, ánh mắt phức tạp nhìn nàng. Có kinh hỉ, có áy náy, có lo sợ, có thương xót... "Yên Nhi, chẳng lẽ...con từ khi rơi xuống thì đã mất trí nhớ rồi?!" Ông không biết là rốt cục là nàng mất trí nhớ, hay là, nàng đang hận ông.

Tử Yên chớp chớp đôi mắt ngây thơ nhìn người đối diện:"Ta có mất trí nhớ à? Nhưng mà, ông là ai? Tại sao lại đưa tôi đến đây?"

Trong con ngươi ông ta lộ ra một tia đau lòng. "Yên Nhi, con hảo hảo nghỉ ngơi cho tốt. Lát nữa sẽ có người rồi cũng nói thôi." Sau đó xoay người nhanh chóng rời đi.

Tử Yên bĩu môi. Không nói thì thôi. Xí... Nàng chạy ra mở cửa nhưng cửa lại bị khóa, cửa sổ cũng không mở được, nàng khóc không ra nước mắt. Chẳng lẽ mình cư nhiên lại bị nhốt ở đây?!

Đang thơ thẩn, cánh cửa lại được mở ra một lần nữa. Bước vào là một nữ tử khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, ăn mặc giản dị, trông rất khả ái, tay bê một khay đồ ăn thực bắt mắt, làm cái bụng của nàng nhanh chóng biểu tình dữ dội.

Nữ tử kia bước vào, sau đó đặt đồ ăn lên bàn, rồi cúi đầu nhất nhất lễ phép: "Tiểu thư, người chắc đói rồi, nên ăn chút gì đó đi..."

Tử Yên cũng chẳng hỏi nhiều "nhảy" xuống bắt đầu ăn như bản thân bị bỏ đói mấy tháng.

Kì thực, nàng cũng cảm thấy bản thân dường như đã bị bỏ đói mấy tháng trời vậy...

Ăn xong, nàng thỏa mãn nhắm mắt, sau đó xoa xoa cái bụng. Được ăn ngon đúng là không còn gì bằng. Nếu như được "mời" ở lại nàng cũng sẽ không từ chối đâu a.

Nữ tử kia thấy nàng cư nhiên "chén" sạch đống đồ ăn ngổn ngang này không còn một dấu vết thì há hốc mồm. "Tiểu thư, người còn gì phân phó nô tỳ không?"

Tử Yên nghe xong thì ngẩn người, một hồi sau mới lên tiếng: "Lão già lúc nãy nói ta mất trí nhớ. Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Nữ tử kia nghe chủ tử của mình gọi lão gia là "lão già kia", vẻ mặt hốt hoảng. Nhưng sau khi nghe tới mất trí nhớ thì mới bình tâm lại, nhưng vẫn không cầm được nước mắt. "Tiểu thư là con gái độc nhất của Lạc gia Thái úy Lạc Tử Kiến, tên người là Lạc Tử Yên, năm nay tròn mười bốn tuổi. Hai năm trước tiểu thư có cứu một người đàn ông, sau đó liền ngày nhớ đêm mong." Vừa nói nữ tử vừa đem một bức tranh treo tường ra. Trên tranh vẽ một thiếu niên anh tuấn, đôi mắt màu lam hắc thâm túy, đôi môi nở nụ cười mị hoặc, bên cạnh là một loài cây gọi là gì gì Tuyết Sam ấy, nở hoa trắng xanh lẫn lộn như băng tuyết, bên vai nam tử còn ươn ướt, nhưng không những không giảm đi khí chất cao ngạo của nam tử, mà còn hiện lên khí chất tôn giả nhưng thập phần ôn nhu, khiến cho nàng không khỏi ngẩn người. Nếu như nàng không đui mắt thì người ở trong tranh cùng nam tử tên Lãnh Hiên gặp ở ngoài rừng thập phần giống nhau, nhưng cái tên Lãnh Hiên gì đó, là khí chất uy nghiêm cùng cao quý mà không kém phần lạnh lùng.

Nữ tử nhìn Tử Yên xuất thần nhập hóa, nghĩ nàng vẫn còn thương tâm, nhẹ giọng thở dài. "Tiểu thư sau khi biết tin bản thân phải tiến cung thì buồn bực chạy trốn, cuối cùng lại nhảy xuống vực sâu." Bên môi nữ tử thoáng qua một tia đau lòng. "Nhưng cuối cùng tiểu thư nguyên lai vẫn bình an vô sự."

Tử Yên nghe xong thì cười khổ. Xem ra đúng là nàng đích thị gặp trường hợp đặc biệt - xuyên không trong truyền thuyết và truyện tranh hư cấu mà nàng khinh thường và không tin nhất rồi. Vậy bất quá, cái tên Vân Nhi... cũng là có thật.

Nàng ngước mắt lên trời thầm mắng lão Thiên thối, lão Thiên chết tiệt, cư nhiên nàng và cái giấc mơ kỳ quái kia có quan hệ, rồi đem nàng vứt xuống sông, hại nàng suýt chết đuối. Nếu gặp được người ta nhất định phải nổi loạn hơn trước mới được.

Ra khỏi ánh mắt tràn đầy hận ý, nàng ngước mắt về phía nữ tử nhất nhất cúi đầu. "Em tên gì?" Dù giờ hai người cũng gần bằng tuổi nhau nhưng nàng vẫn nhớ tuổi thực của mình là mười tám a, bất quá nàng lại được trẻ đi bốn tuổi, cũng vì cái xác kia dương thọ quá ngắn.

                 - End chap 4 -

Ài, không ngờ lại đến tận chap này mới tin tưởng...