CHƯƠNG 293: VŨ KHÍ NÓNG
Editor: Luna Huang
Vu Hàn Thiên cúi đầu liếc mắt tay của mình một cái, hay là… Chợt nghe lão nương nói, trực tiếp giết, đối ngoại tuyên bố ngoài ý muốn, xong hết mọi chuyện đi.
Sau đó hắn bỗng nhiên liền nghĩ đến Doãn Thu Minh, trong lòng có chút phiền táo nói không rõ. Nguyên lai chưa từng nghĩ tới, nữ nhân tính tình dịu ngoan kia dĩ nhiên để lại hài tử cho người ngoài ý muốn cùng vướng tay chân.
——
Sắc trời đã muộn của sáng mùa thu , sắc trời sáng choang, người của bát hoàng tử phủ đã đến nâng Tân Chỉ về. Vu Lệ Hương vẫn khóc sướt mướt muốn đi theo, Liễu di nương không yên lòng, đã bảo Vu Tử Minh tiễn người.
Hiện tại trong phủ này từ trên xuống dưới đều là xem trò vui, phỏng chừng tất cả mọi người cảm thấy Vu Xá Nguyệt khẳng định thời gian không nhiều, ngay cả Liễu di nương chưa từng qua đây lấy một thuyết pháp cho nữ nhi của nàng.
Quả nhiên, vẫn chưa tới buổi chiều trong cung đã có người đến mang Vu Xá Nguyệt cùng Vu Hàn Thiên đi diện thánh.
Vu Xá Nguyệt mang theo đồ Ngự Cảnh hỗ trợ chuẩn bị, đồ tính thời gian vâng vâng là việc nhỏ, thương hỏa bảo mệnh là chuyện lớn.
Cho nên khi Vu Hàn Thiên thấy Vu Xá Nguyệt mang theo bao to bao nhỏ ra cửa, khóe mắt không bị khống chế cuồng nhảy dựng lên. Nhất là hình dạng còn biết vâng lời lão lão thật thật của nàng, trái lại càng giống như đang gây hấn.
Vu Hàn Thiên phất ống tay áo một cái tỷ số lên xe trước, thẳng đến cung cũng không cùng nữ nhi này nói qua một chữ, Vu Xá Nguyệt cũng lười chạm trán với hắn.
Hoàng đế chờ bọn hắn trong thư phòng xem sách, hoàn cảnh như vậy để tâm tình của Vu Xá Nguyệt giãn rất nhiều, vậy đại khái liền là thương của Tân Chỉ không tính là công sự.
Hai Phụ nữ quỳ xuống, hoàng đế vẫn là đọc sách không nói lời nào, tiểu thái giám dẫn đường đứng ở một bên, trong lúc nhất thời bầu không khí cực kỳ an tĩnh.
Hoàng đế không há mồm, người phía dưới vẫn quỳ. Chờ lão hoàng đế uống đủ trà xem đủ sách lúc này mới giương mắt nhìn bọn họ một chút. Hắn nhìn thấy Vu Xá Nguyệt ôm đồ, đang muốn nói lời vấn trách ra khỏi miệng liền ngừng lại, tiện đà thoại phong nhất chuyển, “Xem ra, đồ ngươi làm xong rồi.”
Vu Xá Nguyệt vừa nghe lập tức thẳng lưng, “Vâng, làm mấy cái hoa dạng, không biết hoàng thượng thích cái nào.”
Hoàng đế hài lòng vẫy tay ý bảo tiểu thái giám đưa qua, nhưng Vu Xá Nguyệt nói: “Vẫn là trước để Nguyệt nhi biểu diễn một chút cho hoàng thượng xem.”
“Ân, cũng tốt.”
Vọng Thư Uyển.com
Vu Hàn Thiên cau mày, không biết hoàng đế lúc nào “Không làm việc đàng hoàng” như vậy? Dĩ nhiên là hỏi đồ chơi trước? Tuy rằng hắn không cảm thấy chút đồ chơi bé nhỏ kia có thể so được với nửa thân dưới của một hoàng tử, nhưng loại hành vi này của Vu Xá Nguyệt không thể nghi ngờ là đang nghĩ biện pháp giảm bớt hình phạt của mình.
Bất quá, hắn rất nhanh thì biết thứ này đến cùng có đáng giá hoàng đế triệt để thiên vị hay không.
Vu Xá Nguyệt đem bọc xuống đất, lấy ra một súng lục nhỏ lóe lên ngân quang lên, “Hoàng thượng, người những đồ chơi này đại khái sẽ hư hao vài thứ, còn thỉnh hoàng thượng không nên trách Nguyệt nhi.”
“Vô sự.” Hoàng đế không thèm để ý khoát khoát tay, nếu là đồ Ngự Cảnh cho hắn xem thật có thể làm ra nhiều như vậy, đập hết gian phòng này cũng không sao.
Vu Xá Nguyệt cầm súng lên nhắm ngay cây cột hồng tất, bên này cũng không có kiểm tra đo lường đường đạn gì đó, không biết chính xác làm sao a…
Theo một tiếng ống hãm thanh nhẹ vang lên cùng tiếng đánh, vài người trong phòng đều là thình lình dọa đến run lên. Trên cây cột toát ra khói xanh.
Hoàng đế kinh hãi, trình độ này so với thứ lần trước Ngự Cảnh cho hắn mạnh hơn nhiều, vội vàng nói: “Đi, đi xem…”
Tiểu thái giám chiến nguy nguy tiến tới kiểm tra, sau đó đưa ngón tay vói vào vết đạn, “Hoàng, hoàng thượng… Đi vào sâu như vậy… Đây là gỗ lim a…”
Vu Hàn Thiên không khống chế được thân thể mềm nhũn, tuy rằng hắn tự nhận võ công vô cùng tốt, thế nhưng… Thứ này thật sự là để hắn sợ! Cũng không biết là ám khí gì còn chưa thấy rõ đã xuất thủ rồi.
Hắn tâm thần hoảng loạn, nếu là nữ nhi này dùng đối phó hắn…
Ngay sau đó chợt nghe Vu Xá Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Súng lục này có thể bắn sáu phát, tầm bắn năm mươi mét, cự ly càng gần chính xác càng tốt, là vũ khí cận cự, uy lực đại khái chính là…có thể bể đầu đi.”
Trong mắt hoàng đế lóe ra tia sáng quái dị, Vu Xá Nguyệt tự mình quỳ trên mặt đất lắp ráp một món khác, “Cái này là súng ngắm, tầm bắn xa nhất tám trăm mét, thuộc về vũ khí đánh xa, trong cung không quá tiện ~ chờ hoàng thượng muốn đi ra ngoài săn thú, có thể cho hoàng thượng nhìn một chút.”
Hoàng đế khẽ gật đầu, đối với tám trăm mét mặc dù có chút hoài nghi, nhưng cũng không nhiều.
Vu Xá Nguyệt nói, lại cầm một ngòi nổ ( lựu đạn) ra, sau đó ngắm nhìn bốn phía đứng lên.
Tiểu thái giám sợ lui về phía sau một bước, nhưng hoàng đế không có ngăn cản động tác của nàng. Vu Xá Nguyệt tìm kiếm cửa sổ hướng nhìn ra ngoài, “Hoàng thượng, cái này là hỏa pháo, uy lực đại khái là…” Nàng kéo khóa, hướng ra phía ngoài ném một cái sau đó che lỗ tai, “Như vậy”
Vọng Thư Uyển.com
Ầm ầm một tiếng vang thật lớn cùng thanh âm của đá vụn sụp xuống, tiểu thái giám kinh hô một tiếng “Địa chấn!” Hoàng đế bỗng nhiên đứng dậy nhìn phía trước cửa sổ, ngay cả Vu Hàn Thiên cũng kinh hãi tự động đứng dậy.
Bên trong đình viện giả sơn sụp xuống một mảnh, trong không khí có một mùi thuốc súng truyền đến, còn có thị vệ kinh hoảng chạy tới.
Vu Xá Nguyệt hợp thời thấp giọng nói: “Hoàng thượng, uy lực này có thể lớn có thể nhỏ, liền xem hoàng thượng muốn nổ cái gì. Nguyệt nhi làm hư giả sơn của hoàng thượng, hoàng thượng đáp ứng không tức giận rồi…”
Hoàng đế nhìn đống hỗn độn trước mặt không có tức giận, mà là cao giọng cười ha hả, tiếng cười kia càng dũ phát, sợ đến tiểu thái giám quỳ xuống.
Vu Xá Nguyệt hơi thở phào nhẹ nhõm, Vu Hàn Thiên xanh cả mặt, chặt chẽ nhìn nữ nhi này, trong mắt mang theo kiên quyết.
Hoàng đế thu liễm dáng tươi cười, bình thản nói: “Ngươi a, mỗi lần cũng làm cho trẫm ngoài ý muốn.”
Vu Xá Nguyệt cụp mắt, “Chỉ cần có thể vì hoàng thượng bài ưu giải nạn chính là phúc phận của Nguyệt nhi, hoàng thượng thích loại nào, Nguyệt nhi nghĩ một chút biện pháp xem có thể sinh sản đại quy mô hay không.”
Kỳ thực nàng khoác lác, mấy thứ này căn bản không tốt như vậy. Súng lục nhỏ không có xử lý đường đạn chính xác không tốt, súng ngắm tầm bắn tám trăm mét nàng căn bản làm không được đồ chơi kia nhiều nhất cũng không tính bốn trăm, ngòi nổ trái lại làm được bởi vì độ khó thấp a! Hỏa dược vẫn là để Ngự Cảnh cho Châu nhi điều chế…
Nhưng người chính là như vậy, tuy rằng muốn có được chỗ tốt, nhưng chỗ tốt quá lớn ngược lại sẽ sợ.
Nếu là quy quy củ củ làm ra súng lục phổ thông, hoàng đế đại khái sẽ lập tức sẽ mài dũa nàng. Nhưng lực sát thương của vũ khí trong tay nàng càng lúc càng lớn. Hoàng đế khát vọng nàng có thể làm ra thứ tốt hơn nữa tàn sát hàng loạt dân trong thành, cũng sợ lưỡi dao sẽ xông về phía mình.
Trong thượng vị giả, ai cũng không cách nào chịu được đại cục bị nắm trong tay đi. Nên, Vu Xá Nguyệt cần dùng sức mà nói khoác bản thân, hơn nữa nàng biết hoàng đế bị kinh hãi.
Một đôi thị vệ chạy đến cửa thư phòng kinh hoảng hỏi, “Hoàng thượng, người không có chuyện gì chứ!”
Hoàng đế hờ hững khoát khoát tay, “Đi, gọi người thu thập.”
Thị vệ vẻ mặt nghi hoặc, nhưng hoàng đế không giải thích bọn họ cũng là không dám hỏi.