CHƯƠNG 271: TÌNH KHÔNG BIẾT BẮT ĐẦU
Editor: Luna Huang
Ánh mắt của Đoan Mộc Thanh Hàn nhìn Vu Xá Nguyệt, dường như khiêu khích chậm rãi nói rằng: “Tuy rằng tra một người đối với ta mà nói đều là việc nhỏ, nhưng ta dù sao không có lý do giúp ngươi.” Trong lòng hắn có tà hỏa đang thiêu đốt, nếu tiểu nựu này là người của Ngự Cảnh, vậy hắn là muốn làm khó một chút. Phát hỏa cũng chớ làm hỏng bản thân.
“Thanh Hàn?” Hàn Y hồ nghi gọi hắn một tiếng, nhưng đối phương căn bản không có để ý tới.
Vu Xá Nguyệt hừ lạnh một tiếngm dùng ngón tay gõ bàn nóim “Hảo, giao dịch công bằng, tuyệt đối không cho công tử không công. Ta lấy đồ xuất thủ, tuyệt đối sẽ không cho người thất vọng, ngươi có thể yên tâm.”
Nàng thích loại trao đổi minh mã yết giá này, không kéo nhân tình, thanh thanh sở sở.
Đoan Mộc Thanh Hàn vốn chính là muốn tìm tra mà thôi, căn bản không nghĩ tới nàng đáp ứng thống khoái như vậy, hắn nhíu mi lại, “Vậy… Vậy là tốt rồi, hy vọng đồ của Nguyệt tiểu thư có thể giúp được ta.”
Hàn Y thở dài, sợ rằng Thanh Hàn còn không biết, đồ của tiểu nựu này chơi rất vui a! Coi như là một vật trang trí cũng là bộ mặt thành phố khó cầu. Huống hồ, Đoan Mộc Thanh Hàn vốn là phải đi về tra tin tức kia, hắn đây coi như là không công có được chỗ tốt của người ta! Thực sự là gian thương!
Hắn nghĩ như vậy, lại liếc mắt hình dáng bình tĩnh uống trà của Ngự Cảnh, nếu Ngự Cảnh đều không cảm thấy tức phụ nhi bị thua thiệt, vậy người khác còn nhớ thương cái gì.
“Đều tốt rồi?” Không tức giận? Không nháo đằng?” Hàn Y tả hữu nhìn bọn họ, một mảnh trầm mặc hắn hướng phía hô một câu, “Được rồi Liễu Nhứ! Có thể lên thức ăn, rượu cũng mang lên đi.”
Bên ngoài cũng không có thanh âm ứng hòa, Vu Xá Nguyệt nhìn cửa đờ ra, nàng nhớ kỹ bên ngoài rõ ràng là không có thị nữ coi chừng a…
“Đây là Tiếp Phong yến, khó có được ngươi qua đây một chuyến, còn có rảnh rỗi lưu ở chỗ ta.” Hàn Y nói, lại cười hì hì khuynh tiến đến bên người Vu Xá Nguyệt, lấy phiến che miệng, “Cũng khó được tiểu nha đầu lần đầu tiên mang bằng hữu qua đây ~ ta làm cho ngươi chút trân phẩm, đều là đồ tốt, Ngự Cảnh ta cũng không cho hắn uống.”
“Nói liền hảo hảo nói.” Ngự Cảnh mặt lộ vẻ không vui, ở phía sau kéo hông của Vu Xá Nguyệt quá gần mình cách xa Hàn Y.
Trầm Nhan Hoan lập tức nói: “Hàn thế tử khách khí, các vị không chê ta quấy rầy là tốt rồi. Dù sao ta cũng chưa chào hỏi, cứ như vậy theo Nguyệt nhi chạy tới. Vốn tưởng rằng chỉ có thế tử cùng tiểu vương gia ở, không nghĩ tới còn có khách nhân khác.”
Tiếu ý của Hàn Y càng đậm, liếc Đoan Mộc Thanh Hàn còn mặt lạnh, “Trầm tiểu thư nghìn vạn lần đừng để ý những chuyện nhỏ nhặt này. Ngươi xem huynh đệ này của ta cũng là không thích chào hỏi, nói đến là đến, muốn làm gì thì làm, chúng ta ai cũng không phiền hắn a. Nếu nói là Trầm tiểu thư chưa chào hỏi, hắn cũng là không mời mà tới ~”
Trầm Nhan Hoan nhìn hắn cười, Đoan Mộc Thanh Hàn chính quay đầu trừng mắt Hàn Y, hai người vừa đụng phải. Đường nhìn đụng nhau, Trầm Nhan Hoan giật mình lập tức tránh đường nhìn nhìn về nơi khác.
Rất nhanh, mấy thị nữ liền đem rượu và thức ăn lên. Như thế có thể nhìn ra được Hàn Y là thật đại xuất huyết, sơn trân hải vị ngay cả Trầm Nhan Hoan sống an nhàn sung sướng cũng phải phóng to mắt.
Hàn Y nhiệt tình đổ đầy rượu cho từng người, vừa uống rượu vừa trò chuyện như thế rất nhanh thì hóa giải bầu không khí. Hơn nữa chuyện của Vu Xá Nguyệt Trầm Nhan Hoan biết đến không sai biệt lắm, trái lại cũng không có gì để che giấu, hơn nữa bọn họ cũng không trò chuyện chính sự, cũng không có gì cố kỵ. Ngự Cảnh thỉnh thoảng bớt thời giờ ở bên tai Vu Xá Nguyệt nói nhỏ, nói cho nàng biết loại thức ăn nào tương đối đặc biệt.
Uống qua vài vòng, Trầm Nhan Hoan nhịn không được ghé vào bên tai Vu Xá Nguyệt nói nhỏ, “Ta nói, người này rốt cuộc là ai nha?” Sắc mặt nàng ửng đỏ, không biết có phải do rượu hay không.
“Nga…” Quả thực, vóc người trái lại đặc biệt đẹp, chính là mặt mũi này cũng tốt nhưng lại lạnh, cho tới bây giờ chưa từng đổi kiểu.
Vọng Thư Uyển.com
“Ta thấy, tám chín phần mười, chính là hoàng thân quốc thích của Minh Khải.” Vu Xá Nguyệt nói, đem thanh âm áp đến cực thấp, Trầm Nhan Hoan hầu như sắp không nghe được.
Bởi vì nàng hoài nghi Doãn Thu Minh là người Minh Khải, mà người này nói hắn có thể tra Doãn Thu Minh, lại thêm thái độ của Hàn Y, dễ dàng tha thứ của Ngự Cảnh, ba người này tuyệt đối giao tình không cạn. Nghe nói quốc tính của Minh Khải là Đoan Mộc, có lẽ người này tên Đoan Mộc Thanh Hàn.
Trầm Nhan Hoan nghe xong không nói nữa, chỉ là nhìn nhiều Đoan Mộc Thanh Hàn vài lần. Vậy ba nam nhân còn đang nói chuyện, không ai chú ý mờ ám của các nàng.
Cạn mấy bình rượu, cơn tức của Đoan Mộc Thanh Hàn dần dần hòa hoãn, chỉ còn lo nghĩ nhàn nhạt ở đáy mắt. Vu Xá Nguyệt cùng Trầm Nhan Hoan kề tai nói nhỏ, một hồi cùng Ngự Cảnh lặng lẽ nói.
——
Mùa thu ngày ngắn, bóng đêm rất nhanh hạ xuống. Hàn Y gọi mã xa nhà mình tiễn Trầm Nhan Hoan, Ngự Cảnh tự mang theo Vu Xá Nguyệt ly khai, Đoan Mộc Thanh Hàn ở lại Xuy Tuyết các của Hàn Y.
Trên đường tiễn Vu Xá Nguyệt hồi tướng phủ, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, Ngự Cảnh bỗng nhiên gọi nàng, “Nguyệt nhi.”
“Ân ~” Nàng nghiêng đầu nhìn người bên cạnh,
Ngự Cảnh dừng lại một chút, mới chậm rãi nói rằng, “Ngày mai ta tới đón nàng, nàng lấy đồ ra.”
“Ta biết a.” Vu Xá Nguyệt thiêu mi, hắn hẳn không phải là nhắc tới cái kia đi.
Ánh mắt của nha đầu kia vẫn rơi vào trên mặt mình, thanh âm của Ngự Cảnh nói thật nhỏ: “Sau đó…Nàng cùng ta hồi phủ một chuyến. Tổ mẫu ta muốn gặp nàng.”
“Gặp ta?” Vu Xá Nguyệt bây giờ là thật tình không thích giao tiếp với lão thái thái a, nhất là lão thái phi của Ngự vương phủ, hai người mỗi lần gặp mặt đều là… Đều là như vậy. Lão thái thái này làm sao sẽ muốn gặp nàng? Ngày quá hài lòng muốn cùng nàng đấu khí?
Tay của Ngự Cảnh ôm bả vai nàng đưa về phía đỉnh đầu, mềm nhẹ vỗ vỗ tóc của nàng, “Ý tứ của tổ mẫu, vì quan hệ của chúng ta.”
Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên dừng bước, đưa tay níu lại vạt áo của Ngự Cảnh, “Ngươi biết chuyện Vu lão phu nhân đến Ngự vương phủ gặp tổ mẫu thấy ngươi chứ?”
“Ta biết, có người nói lúc còn trẻ các nàng cũng rất giao hảo, chỉ là sau này không lui tới nữa.” Nhãn thần Ngự Cảnh tối sầm lại, thuận thế ôm người vào trong ngực, “Ta biết, chuyện trùng hợp này rất quái dị, ta cũng hiểu được có vấn đề trong đó. Thế nhưng nàng đi với ta, ta nhất khắc không rời, sẽ không xảy ra chuyện.”
Kỳ thực hắn nghĩ tới trực tiếp cự tuyệt, thế nhưng lo lắng sau này hắn muốn thú người về, cần vì để tránh ầm ĩ, cuối cùng vẫn là đáp ứng.
“Ai cần ngươi bảo hộ ~” Vu Xá Nguyệt cố sức nhìn hắn chằm chằm, “Ngươi chọc thủng chuyện ta còn chưa nói ngươi!”
“Sẽ không có việc gì.” Hắn biết nàng nói cái gì. Phản chính chỉ là vì kéo dài thời gian mà thôi, hắn cũng không hy vọng hoàng đế có thể lấy được loại vũ khí này.
Vu Xá Nguyệt thở dài, đưa tay ôm hông của Ngự Cảnh, đầu tựa ở trước ngực hắn, hai người ôm cùng một chỗ. Nàng ôn nhu nói: “Ta biết ngươi có kế hoạch của ngươi, nhưng thực sự không dự định nói cho ta biết sao?”
Mặc dù bọn họ có thể cùng một chỗ, cũng là bởi vì ngay từ đầu nói xong rồi, phải trợ giúp lẫn nhau, hợp tác công bằng. Nhưng gần đây nàng có thể cảm giác được Ngự Cảnh tận lực một mình đi làm tất cả mọi chuyện. Từ lúc xác định quan hệ, hắn không nàng nhúng tay phiền toái của mình nữa, còn thời khắc nhìn chằm chằm an nguy của nàng cùng người bên cạnh nàngm đây không phải là bản ý của nàng.
“Ta sẽ nói cho nàng biết.” Ngự Cảnh thở dài, cúi đầu hôn nhẹ đỉnh đầu của nàng.
Luna: Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu, mấy hôm nay laptop của ta bị hỏng T_T nghèo còn mắc cái eo nữa, mọi người nhớ *** ủng hộ ta nhé