CHƯƠNG 267: HỨA HẸN NGỌT NGÀO QUÁ NHIỀU
Editor: Luna Huang
Vu Hàn Thiên đứng dậy, cửu ngũ chí tôn làm sao sẽ bỗng nhiên đến phủ thần tử của mình? Đó là thiên đại sự, chỉ cần hạ chỉ hắn phải hoả tốc vào cung a!
Lão phu nhân cùng Khương Tình Tuyết những người này cũng còn chưa hiểu rõ hoàng đế có ý gì, Vu Hàn Thiên lập tức nói với sai vặt: “Mau! Mau gọi người chuẩn bị một chút ——”
“Vâng.” Quản gia lập tức đáp lời.
“Các ngươi, đều theo ta đi nghênh giá.” Vu Hàn Thiên cấp thiết nói, bỗng nhiên vừa nhìn về phía Vu Xá Nguyệt quỳ gối ở giữa nhà.
Nữ nhi này y sam trái lại coi như hợp thể không bẩn, cũng không cần cố ý bảo nàng tránh mặt. Huống hồ Vu Xá Nguyệt để lại ấn tượng rất sâu sắc ở chỗ hoàng đế, mặc dù không biết hoàng thượng bỗng nhiên đến là gì cái gì, nếu nàng không lộ diện hoàng thượng đề ra nghi vấn trái lại không tốt.
Vu Hàn Thiên nghĩ như vậy cũng liền không có cố ý phân phó cái gì, lập tức dẫn đầu ra khỏi phòng. Vu Lưu Vân cùng Khương Tình Tuyết lập tức thần thái đoan trang dược theo, cực kỳ giống sắp lên đại tràng diện. Vu Tịnh Hoa, Vu Tử Minh cùng mấy vị di nương theo ở phía sau bồi bên cạnh lão phu nhân, mỗi người đều thập phần hưng phấn, dù sao cũng là hoàng đế đích thân tới, đây là cơ hội thân cận hoàng đế thực sự khó có được a.
Mọi người đi ra ngoài, Vu Xá Nguyệt tự giác khiêm tốn đi theo ở cuối, trong lòng nàng thập phần bất an, không biết đây lại có biến cố gì, sự tình hoàn toàn không ở trong khống chế của nàng.
Đoàn người vừa nghênh đến hai đạo môn, chỉ thấy cảnh tượng hoàng đế vội vã mà đến, phía sau còn dẫn chừng mười chừng mười thái giám nô bộc. Không giống với tùy ý điệu thấp lần trước Vu Xá Nguyệt ở Ngự vương phủ nhìn thấy, vị hoàng đế này hôm nay y phục cũng không đổi, ăn mặc long bào triều phục sáng loáng chạy tới! Sắc mặt hắn thập phần uy nghiêm túc mục thậm chí mang theo tức giận, để người sinh không nỗi chút tình thân cận nào.
“Bái kiến hoàng thượng ——” Vu Hàn Thiên dẫn toàn gia lập tức cung nghênh quỳ lạy, hô lạp lạp quỳ đầy đất.
“Mau đứng lên!” Hoàng đế thoạt nhìn thập phần nóng ruột, hắn hấp tấp một tay níu lại tay của Vu Hàn Thiên hỏi: “Trẫm hôm nay nghe nói trong nhà Vu tướng có việc, hiện tại xử lý tốt?”
Vội vả đến câu đầu tiên nói tới Vu Tử Kỳ, để Vu Hàn Thiên cùng Khương Tình Tuyết đều thập phần thụ sủng nhược kinh.
“Cái này… Việc này dính dáng đến tam nữ nhi của thần hạ, thần còn chưa lựa chọn.” Vu Hàn Thiên không muốn nói thẳng hắn định đem người đến Tông nhân phủ thẩm, chí ít không thể cấp cho hoàng đế một ấn tượng lục thân không nhận.
“Đều nói thanh quan có xử việc nhà, hai cốt nhục thân sinh, Vu tướng thật làm khó a!” Hoàng đế nói nặng trịch, trên tay cố sức đỡ Vu Hàn Thiên đứng dậy.
Phía sau một đống được mệnh lệnh cũng hô lạp lạp theo đứng lên, Khương Tình Tuyết cùng Vu Lưu Vân liếc nhau, thầm nghĩ chẳng lẽ là hoàng đế coi trọng tài cán của Vu Tử Kỳ, nên cố ý vội tới ra mặt? Như vậy chẳng phải là cái bánh từ trên trời rơi xuống sao?
Vu Hàn Thiên đứng dậy cũng như trước cung kính nửa khom người, mặt lộ vẻ cảm kích nói, “Đa tạ hoàng thượng nhớ gia sự của thần, còn cố ý qua đây một chuyến, thần sợ hãi vạn phần.”
“Ai…” Mắt Hoàng đế lóe lóe tựa hồ có chút thâm ý, hắn vỗ vỗ đầu vai của Vu Hàn Thiên, nhìn mấy người ở bốn bề truy vấn, “Trẫm qua đây là có chuyện quan trọng. Vu Xá Nguyệt, qua đây bồi trẫm đi một chút.”
Sau đóm Vu Xá Nguyệt ở cuối cùng cảm giác mình bị tất cả mọi người theo dõi.
Hoàng đế y phục cũng không thay hỏa cấp hỏa liệu chạy vội đến tướng phủ đã là quái sự, còn… Gì cũng không nói bắt đầu đã gọi nàng đến bồi? Nàng thế nào cảm giác mình bị bày trong chuyện này? Lại nói tiếp Vu Tử Kỳ không có mị lực lớn như vậy chứ? Nàng cũng sẽ không bị truy vấn chút chuyện này chứ?
Sắc mặt của Vu Âm Nhi quái dị trực câu câu nhìn Vu Xá Nguyệt đờ ra. Mà Khương Tình Tuyết còn lại là tế tế suy tư… Nhi tử của nàng dù sao cũng được cho là ưu tú xuất sắc, xem ra là bởi vì niên thiểu hữu vi hoàng thượng mới có thể biết được chuyện của Tử Kỳ? Vậy nên hỏi Tử Kỳ trước sau mới đến Vu Xá Nguyệt, tất nhiên là bởi vì không quen nhìn đức hạnh của nàng. Hơn nữa Khương Tình Tuyết cũng thật sự là nghĩ không ra khả năng khác, chỉ có một cái ý niệm Vu Xá Nguyệt phải xong đời, trong lòng từ từ tràn ngập hi vọng.
Vu Xá Nguyệt kiên trì đi lên phía trước, cúi người cung kính nói: Vâng.”
Vu Hàn Thiên cau mày, vốn còn muốn nói vài câu, thế nhưng hoàng đế hờ hững khoát khoát tay, “Trẫm tạm thời vô sự, Vu tướng không cần lo lắng, trẫm chỉ là có một chuyện bất minh, muốn hỏi một chút mà thôi.” Thái độ của hắn thập phần kiên quyết biểu thị muốn đơn độc.
Vu Xá Nguyệt đàng hoàng đi tới, tuy rằng phía sau có nhiều loại ánh mắt đứng ngồi không yên, nhưng trực giác nói cho nàng biết, việc này nhất định là không quan hệ với Vu Tử Kỳ, tất nhiên là có thiên đại sự tình gì, để hoàng đế thậm chí lười làm công phu mặt ngoài với đại quan nhất phẩm.
Thế nhưng thiên đại sự này nếu là cần cùng mình thương lượng, vậy coi như quá hỉ cảm.
Vọng Thư Uyển.com——
Trong tây viện.
Sai vặt tỳ nữ đều đã thối luim so với việc vắng vẻ trong viện, người hầu ngoài cửa trái lại rất nhiều. Tây viện đây cũng là lần đầu tiên tiếp đãi quý khách, thật đúng là không uổng công sửa chữa trang trí một trận.
Hoàng đế dùng cái ghế bình thường ngồi ở trong phòng Vu Xá Nguyệt, nhìn thùng dụng cụ mê hoặc trước bàn, tựa hồ là thập phần có hăng hái. Tất cả nô bộc đều đi ra ngoài, duy có một lão thái giám bồi bên người cũng không nhiều lời, bầu không khí quỷ dị an tĩnh.
Hoàng đế ngày hôm nay quá mức khác thường, Vu Xá Nguyệt thầm nghĩ, đều nói gần vua như gần cọp a, cũng không biết hoàng đế có thể không vui liền băm nàng cho chó ăn hay không. Mắt thấy hoàng đế như tiểu bằng hữu hiếu kỳ, Vu Xá Nguyệt khẩn trương mồ hôi đầm đìa chen miệng nói: “Cái kia, hoàng thượng…”
Hoàng đế thu quan sát, tự tiếu phi tiếu nhìn nàng, trực tiếp từ ống tay áo rộng xuất ra một vật vỗ lên bàn cười hỏi, “Là ngươi làm?”
Vừa nhìn thứ này, đầu óc Vu Xá Nguyệt ông ông tác hưởng cháng váng đầu hoa mắt, kia lại là súng nàng giao cho Ngự Cảnh! “Ta, cái này…” Tình huống này con mẹ nó nên thừa nhận hay không a? Làm như thế nào mới sẽ không chết sớm?
Hoàng đế cũng không giận, còn ngữ điệu hỏi nâng hỏi, “Thoáng cái đánh nát khớp xương của người khác?”
“..vâng.”
Sau đó hoàng đế liền cười, hắn qua lại suy nghĩ hỏi: “Chính ngươi nói, còn bắn bể đầu người?”
“Vâng.” Không nghĩ tới hoàng đế thậm chí ngay cả câu này đều biết, Vu Xá Nguyệt suy tư một chút, bỗng nhiên nghĩ tới điều then chốt gì, nàng quyết định phá phủ trầm châu.
“Nếu là hoàng thượng thích, thần nữ làm thêm mấy cái cho hoàng thượng săn bắn. Không biết hoàng thượng cần dạng uy lực gì, là có thể bắn chim, hay bắn hổ. Hoặc là… Có thể đánh bắn cửa gỗ, đánh nát cái bàn, đánh nát phòng ở, đánh nát một thành môn…” Nàng càng nói càng tà, càng nói càng tới gần hiện đại, nói đến mình cũng mình cũng không phanh được.
Nàng không ngốc, nàng đã hoàng đế vì sao thất thố như vậy vội vã tới gặp nàng một mặt. Có đồ như so với ngoắc ngoắc ngón tay là có thể sát thương càng đáng giá?
Hơn nữa nàng rõ ràng hơn chính là, người lãnh đạo đều cũng có nhìn xa, nếu Ngự Cảnh có thể đem đồ đưa cho hoàng đế, vậy hắn nhất định là nhắc nhở hoàng đế đồ chơi này tốt nhất là có thể vận dụng ở địa phương nào.
Hơn nữa người lãnh đạo cũng đều là có dã tâm, nếu như nói một khẩu súng gợi lên dã tâm khứu giác của hoàng đế, như vậy nàng vừa đồng ý đơn giản là vẽ phác thảo một mảnh hoành vĩ lam đồ. Mao chủ tịch đều thích dùng thứ này giành chính quyền, ai thấy có thể không vui a a ~ nhu cầu cấp bách hiện tại của nàng, Ngự Cảnh đã đem cống hiến rồi, vậy nàng tạm thời tiếp nhận thôi. Phản chính đáp ứng là một chuyện, có làm hay không là một chuyện khác.
“Vu Xá Nguyệt.” Thế nhưng ngữ điệu của hoàng đế trở nên lạnh trở nên lạnh, người tựa hồ cũng tức giận. Lão thái giám kinh hoảng lấy tay che miệng, kinh nghi bất định nhìn Vu Xá Nguyệt.
Bất quá nàng liễm tâm thần, quy quy củ củ tự hành quỳ xuống nói rằng: “Vâng” Sau lưng nàng chảy rất nhiều mồ hôi, chỉ mong mình là thực sự phỏng đoán được ý đồ của Ngự Cảnh.
Hoàng đế ngồi ở trên ghế hơi cúi người tới gần nàng hỏi: “Ngươi cũng biết ngươi đang nói cái gì.”
Vu Xá Nguyệt kiệt lực dùng ánh mắt hồn nhiên thành thực nhìn hoàng đế, “Thần nữ chỉ là thấy hoàng thượng có hứng thú với cái này, muốn biết hoàng thượng yêu thích, chỉ mong có thể làm vì hoàng thượng.”
“Nên, ngươi lúc nãy cũng chỉ tùy tiện nói một chút?” Vu Xá Nguyệt chợt cảm thấy trong đó mang theo rất nhiều nguy hiểm.
“Cũng không xem là vậy, dù sao chỉ là một mục tiêu vạn nhất có một ngày có thể thực hiện, đây chẳng phải là tốt sao.” Vu Xá Nguyệt trấn tĩnh mỉm cười, nhưng trong lòng nghĩ nếu là nàng vĩnh viễn đều làm không được, như vậy lại thế nào ~
Quả nhiên, mặt lạnh của hoàng đế dần dần thư giãn, “Ngươi nói đúng, ngươi lấy cái gì làm mục tiêu trẫm đều không cảm thấy kỳ quái. Trẫm trái lại kỳ quái mình, trước đây thế nào không cảm thấy ngươi đặc biệt như vậy. Đồ ngươi thiết kế, thực sự là càng ngày càng để trẫm thích.”
“Vì hoàng thượng là phúc khí của thần nữ, không nghĩ tới tiện tay làm chút đồ chơi có thể để cho hoàng thượng vui vẻ, thần nữ quả thực thụ sủng nhược kinh.”
“Lão Lý.” Hoàng đế hơi dựa vào lưng ghế dựa, nhãn thần híp lại. Lão thái giám đến gần hai bước, hoàng đế khẽ cười nói: “Nghĩ chỉ, phong quận chúa đi, ban hào Minh Nguyệt.”
“Vâng ~” Lão thái giám nhanh ứng.
Cử động này trái lại cũng không xuất hồ ý liêu. Trong lịch sử mỗ nha hoàn hòa thân còn có thể làm công chúa ( mặc dù là thế thân đến lúc phong), nàng ưng thuận ngụy trang lớn như vậy, một quận chúa trái lại cũng có thể.
Hơn nữa Vu Xá Nguyệt rõ ràng hoàng đế vì sao nói trước khi giao hàng, rõ ràng là sợ nàng đồng ý xong lại không làm việc không hợp tâm, liền cho chỗ tốt trước, để gọi nàng phải nghĩ hết tất cả biện pháp để ăn nói. Hơn nữa quận chúa coi như là một vị trí hợp lý, đến lúc đó nàng làm tốt làm chuyện xấu, là thăng hay giáng cũng đều có cơ hội.
Thực sự là cáo già a, xem ra đến lúc đó thật muốn chạy. Vu Xá Nguyệt nghĩ như vậy, cảm giác mình vẫn là thua thiệt, nàng bi thiết cự tuyệt nói: “Thế nhưng hoàng thượng làm như vậy sẽ làm tổn thương lòng của cha a.”
“Thật không?”
Viền mắt nàng đỏ hồng, “Ta không cẩn thận làm hại đại ca bị thương, hoàng thượng sắc phong quận chúa cho ta… Cha dù sao cũng là thừa tướng, vì hoàng thượng tận chức tận trách ngày đêm làm lụng vất vả, thần nữ lòng có không đành lòng. Vạn nhất lúc đó tổn thưởng tình cảm phụ nữ, cũng không phải bản ý của Nguyệt nhi.”
“Ngươi a.” Hoàng đế cười nhạo, hắn xem như hiểu, tiểu nựu này còn muốn hắn giúp chuyện này, “Vu tướng tự có trẫm trấn an. Nghe nói đều là náo loạn hiểu lầm, nghĩ đến Vu tướng sẽ không quá mức tính toán.”