Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu

Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu - Chương 229: CHƯƠNG 229: TRONG ĐỒNG THOẠI ĐỀU LÀ GẠT NGƯỜI




CHƯƠNG 229: TRONG ĐỒNG THOẠI ĐỀU LÀ GẠT NGƯỜI



Editor: Luna Huang

Vu Xá Nguyệt cảm giác mình ngủ cực kỳ lâu, ngủ được thân thể nàng hoàn toàn trầm tĩnh lại, tuyệt không muốn tỉnh lại. Không biết qua bao lâu thời gian rốt cục có một hương khí thanh lương xuyên phá cảnh trong mơ trêu chọc vờn quanh chóp mũi nàng.



Nàng giật mình một cái bỗng nhiên tỉnh lại, nhất thời có một loại khủng hoảng quấn vòng quanh toàn thân sợ đến nàng đổ mồ hôi lạnh.



Trước mắt là một mảnh hôn ám, có uy phong lỗ mảng thổi qua, mùi thơm ngát trong không khí cũng dần dần tiêu tán.



Vu Xá Nguyệt lo lắng trừng mắt nhìn, sau đó chợt hỏi hắn, “Ngưng nhi đâu?”



“Bị nhốt rồi.” Thanh âm của Ngự Cảnh thập phần bình tĩnh.



“Nga, nhốt… Chỗ nào?” Vu Xá Nguyệt bắt đầu hồi tưởng chuyện đã xảy ra lúc trước,



“Hiện tại ở Tông nhân phủ, vừa rồi là Vu Tử Nghị vớt ngươi từ trong nước lên.”



Trong nước? Vu Xá Nguyệt đỡ ngực, phổi quả thực đau đớn.





Tiếp đó, Ngự Cảnh nói đại khái với nàng mọi chuyện.



Lúc đó các nàng đều ở trên cầu, Ngưng nhi bỗng nhiên làm khó dễ Vu Xá Nguyệt, đẩy nàng xuống cầu. Vu Tử Nghị ở gần đó hắn nhận thấy được âm hưởng liền lập tức xuất thủ cứu giúp. Thế nhưng Ngưng nhi kiệt lực ngăn lại bọn họ qua mấy chiêu. Vu Tử Nghị chế phục Ngưng nhi trước, sau đó mới nhảy xuống nước đi cứu người, khi đó Vu Xá Nguyệt hôn mê sặc nước, Vu Tử Nghị còn tiến hành cứu giúp.



Sau đó nàng bị đuổi về tây viện, phủ y cùng hai ma ma đều đến xem nàng.



Nguyên bản có Khương Tình Tuyết, Ngưng nhi sẽ không thể bị đưa đến Tông nhân phủ. Thế nhưng hôm nay có người của hoàng hậu ở phía trước chờ Vu Xá Nguyệt, nên chuyện này nên có người đến gánh chịu tội danh cho hoàng hậu một lý do. Nên, đưa Ngưng nhi đến Tông nhân phủ theo như luật coi như là miễn cho hoàng hậu phát hỏa.



Vu Xá Nguyệt nghe xong lập tức giùng giằng muốn đứng lên, kết quả trên đầu một trận đau đớn, “Tê ——”



Ngự Cảnh vươn tay nắm đầu vai của nàng giúp nàng ngồi xuống, có hàm ý nói rằng: “Nàng hạ thủ rất nặng.”



“Đúng, thủ pháp cũng lão luyện.” Vu Xá Nguyệt chưa có phản ứng gì, nàng xoa xoa huyệt thái dương, phát hiện đã được bó dược, cách băng gạc vừa đụng trận trận mà đau.



Ngự Cảnh cũng không rút tay về, cứ như vậy để Vu Xá Nguyệt lót trên tay mình, tiếp tục chỉ điểm nàng, “Vừa rồi ta thậm chí đều hoài nghi, nàng rốt cuộc là muốn giúp ngươi lưu lại hay muốn thực sự hạ tử thủ.”



Ngươi ở đây nói nhăng gì đấy.” Vu Xá Nguyệt nổi giận lập tức thốt ra. Người này ngày hôm nay một mực nói Ngưng nhi sai! Hắn đến cùng nhìn ra sai ở đâu?



Nhưng nét mặt Vu Xá Nguyệt phát hỏa trong lòng vẫn là hoảng. Ngưng nhi tập kích của nàng cái động tác đúng là nàng dạy, nhưng hôm nay một chiêu đã đánh ngã nàng thật đúng là vượt xa người thường. Thế nhưng chưa thấy Ngưng nhi nàng không muốn tùy tiện kết luận.



“Đúng rồi, vậy Vu Tử Nghị hắn…”



“Hắn bại lộ.”



Vọng Thư Uyển

“Vì sao?” Vẻ mặt Vu Xá Nguyệt mộng ép, quá loạn, những người này đều là thế nào?

Ngự Cảnh thán nói: “Hắn nếu xuất thủ cứu ngươi vậy nhất định phải phải có một giải thích hợp lý. Nên hắn bây giờ bị Vu Hàn Thiên gọi đến thư phòng rồi, hai người kia toán là cao thủ, thuộc hạ của ta vô pháp nghe trộm. Thế nhưng ta biết bọn họ hiện tại chưa đi ra.”




Thân thể Vu Xá Nguyệt mềm nhũn, trầm xuống rất nhiều.





Vu Tử Nghị có thể giúp là ngoài dự liệu của nàng, từ lúc nàng cự tuyệt yêu cầu của Vu Tử Nghị, giữa bọn họ cũng không sao tình cảm tốt để nói a, vậy tại sao hắn sẽ vì cứu mình mà bại lộ?



Nếu là trước lúc Vu Tử Nghị xuất thủ cân nhắc một chút, nếu là hắn cứu người không liên hệ còn phải bại lộ thân phận không có lời thì nên làm bộ không phát hiện… Vậy mình chẳng phải là thực sự bị Ngưng nhi làm chết đuối sao?



Ngự Cảnh trấn an ôm người bên cạnh thật chặt, “Nàng bị giam ở Tông nhân phủ trái lại dễ dàng hơn, chí ít Tiết đại nhân sẽ không lạm dụng hình pháp, hơn nữa tướng phủ nhiều nhãn tạp cũng không tiện động thủ.”



Vu Xá Nguyệt nhắm mắt lại hòa hoãn một hồi, không biết có phải Ngự Cảnh là dược hay không, nàng hiện tại không mệt chút nào.



Một lát sau nàng mở mắt ra nói: “Ta hiểu, sự tình làm từng chuyện một. Ngươi… Ngươi bây giờ để A Ngôn đến đây đi, không biết đây là mấy giờ rồi, muốn bắt chặt thời gian. Ngày mai các ngươi đi trước, những thứ này đều là chuyện của bản thân ta, tự mình ta xử lý.”



Ngự Cảnh đương nhiên vẫn là quyết định phải đi, thế nhưng hắn đưa một cái vòng tròn gì đó nhét vào tay của Vu Xá Nguyệt căn dặn nàng nói: “Vậy liền như kế hoạch lúc đầu, ta lưu lại tất cả ám vệ cho ngươi. Ngươi có lệnh bài này, ám vệ không chỉ là cần bảo vệ ngươi an nguy, ngươi còn có thể tùy ý sử dụng bọn họ.”



Vu Xá Nguyệt vuốt ve vật kia, nghi ngờ quay đầu hỏi hắn: “Ngươi tin tưởng ta như vậy?” Tuy rằng hắn lấy hoàn bội về, thế nhưng lại cho thứ như vậy?



Vậy hắn… Đến cùng mấy ý tứ?



Trong bóng tối hai người mặt mặt tư dò xét, bọn họ rất gần, nhưng Ngự Cảnh đưa lưng về phía cửa sổ ngược ánh trăng, Vu Xá Nguyệt hoàn toàn thấy không rõ mặt của hắn, duy có một đường viền đen như mực. Nhưng cũng là bởi vì nhìn không thấy cho nên nàng không có xấu hổ.



Bất quá Ngự Cảnh cũng thấy rõ mắt to tò mò của Vu Xá Nguyệt, không biết nhìn mình chằm chằm bộ vị nào trên mặt mình. Tâm tình nặng nề có chút thả lỏng, hắn ngoạn vị nói rằng: “Sử dụng phổ thông không có vấn đề, nhưng ngươi nếu là thật muốn làm chuyện không tốt với ta bọn họ vẫn là sẽ cự tuyệt.”




vongthuuyen.com

“Vậy ngươi không phải là lừa ta sao, ta còn thật coi là dùng như thế nào đều được.” Vu Xá Nguyệt phun ngụm trọc khí, buông lỏng không ít, chí ít nhân tình này chưa lớn như vậy.





“Vậy chờ ngươi trở về liền trả lại cho ngươi.”



“Được.”



——



Bởi vì Ngưng nhi không ở, Vu Xá Nguyệt gọi Ti Ti cùng Tiểu Linh đến gác đêm trông chừng. Sau đó ở trong phòng thấp lên bảy tám ngọn nến chiếu đến phòng sáng trưng. A Ngôn ngồi ở giữa ngọn nến, ngọn nến chiếu trên người hắn một chút bóng cũng không có.



Vu Xá Nguyệt công tác Ngự Cảnh thủ bên người, sợ thân thể nàng không chịu nổi. Vẫn là chăm chú tỉ mỉ hoàn thành lần hoá trang này.



“Ngự Cảnh” thân trần ngồi trên ghế, trên người có thêm vết thương từ kiếm. Vu Xá Nguyệt quay đầu lại từ trong ngăn kéo lấy ra một thanh chủy thủ giao cho A Ngôn, “Cái này ngươi cầm.”



A Ngôn nhận lấy, mê man hỏi nàng: “Làm cái gì vậy?”



Vu Xá Nguyệt ngồi xổm trước mặt A Ngôn chỉ vào bụng nhỏ của hắn nói rằng: “Ngươi xem cái này là thương nặng nhất, ngươi dùng đoạn rạch vết thương ra, dưới huyết tương ta dán một tầng da mêm, ngươi rạch ra phần keo ra đặt dao vào đó là được.”



“Vâng, ta hiểu được.”