Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu

Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu - Chương 135: CHƯƠNG 135: THỪA NHẬN BẢN THÂN ĐÊ TIỆN KHÓ KHĂN VẬY SAO?




CHƯƠNG 135: THỪA NHẬN BẢN THÂN ĐÊ TIỆN KHÓ KHĂN VẬY SAO?



Editor: Luna Huang



“Thế nhưng công chúa cũng không tán thành a ~” Khóe miệng của Vu Xá Nguyệt câu dẫn ra.

Tân Duyệt cả giận nói: “Vu Xá Nguyệt ngươi ít hãm hại ta ——” Mặc dù tứ mỹ Long Phục của nàng coi như là nổi danh tại ngoại, nhưng phụ hoàng từ trước đến nay đối xử bình đẳng, trong mắt của phụ hoàng nàng và các công chúa khác địa vị là giống nhau.

Nếu là nàng hôm nay chọc giận thái tử, thái tử nói với phụ hoàng… Vậy coi như xong a! Vô luận như thế nào, nàng tuyệt đối không thểđắc tội thái tử! ! !

Tân Duyệt nghĩ, còn nóng nảy muốn tiến lên động thủ, nhưng là lại bị Khương Doanh ngăn cản.

Vu Xá Nguyệt nhún nhún vai, “Ta và thái tử vừa nói cũng không có mao bệnh a, bất quá là nói hai câu luân lýđạo đức, còn chưa cóđề cập quan điểm của công chúa, công chúa thế nào sốt ruột rồi?”

Tân Ngư nghe vậy nghiêng đầu nhìn Tân Duyệt, Tân Duyệt lại phát hiện sát ý trong mắt hắn. Nàng sợđến tim đập đều ngừng nửa nhịp tựđắc, dĩ nhiên không biết biện giải thế nào.

Vu Xá Nguyệt chậm rãi đạc bộđến trước mặt Tân Ngư, sâu kín nói đến, nói đến sâu kín: “Ta nói với công chúa, chỉ có thái tửđiện hạ mới là hoàng thất chính thống, chính làđích xuất của hoàng tộc, phải thừa kếđại thống, mà công chúa và những hoàng tử khác đều không được, vậy coi như là thứ. Công chúa nghe xong rất tức giận a ~”

Vu Xá Nguyệt nghiêng đầu nhìn Tân Duyệt cười hỏi: “Mới vừa rồi còn chưa nói hết lời, công chúa tức giận đến gọi người động thủ với ta. Không lẽ ta làm sai nghe nhầm, còn thỉnh công chúa hiện tại tự nói chút, người rốt cuộc là cảm giác mình không phải là thứ xuất…hay cảm thấy thái tử không phải làđích xuất?”



Mỗi người xung quanh an tĩnh đến đều có thể nghe được hô hấp của mình, đến chim hót cũng nhưở chỗ rất xa truyền tới vậy.

Tân Ngư không nói gì, thế nhưng tất cả mọi người có thể cảm giác được hắn đã tức giận. Bởi vì hắn trừng mắt nhìn Tân Duyệt hai mắt băng lãnh vạn phần, phảng phất làđang nhìn một người chết.

Vu Xá Nguyệt nói vừa xong như vậy, Ngự Cảnh liền biết, Vu Xá Nguyệt đã không sao. Bởi vì Tân Ngư không phải là thân sinh của hoàng hậu nương nương, mà là phi tử chết đi cho hoàng hậu làm con thừa tự, chỉ vì hoàng hậu không thể sinh dưỡng. Kỳ thực chuyện này cũng không phải bí mật, muốn miệt mài theo đuổi đều có thể biết. Tân Duyệt nếu là thật nói như vậy, vậy cũng xem như là triệt để nghịch lân phật như Tân Ngư a.

Mặc dù Tân Duyệt nghĩ hết biện pháp rồi.



Ngự Cảnh đã không hề lo lắng, hắn đã có thể dự liệu hướng đi sau cùng của sự tình. Hắn mở cây quạt, nhẹ nhàng lay động.

“Ta, ta…” Sắc mặt của Tân Duyệt trắng bệch như tờ giấy. Lúc nãy mọi người hành lễ nàng cũng không quỳ, mà bây giờ là lại không chút do dự phù phù quỳ xuống, phảng phất cái gối không phải là của nàng. Nàng liên tục kêu khóc: “Thái tử ca ca, nàng nói mò, ngươi chớ tin a! Là nàng chống đối ta! Còn, còn dám động thủđánh người! Ta chỉ là muốn giáo huấn nàng! Những thứ này đều là nàng cốý hạ bẩy rập hãm hại ta!”

Vu Xá Nguyệt không biết mình đã trong lúc vô tình đạp trúng giải thưởng lớn, còn đi tới bên cạnh thân thái tử, đứng sóng vai với hắn, cũng nhìn Tân Duyệt nói rằng: “Công chúa cũng không thể nói như vậy a, xung quanh rất nhiều người đều nhìn thấy, đến cùng ta có nói mò hay không, thái tử hết thảy có thể tùy tiện hỏi làđược.”

Tân Duyệt quỳđối mặt Tân Ngư, như vậy xem ra như là quỳ Vu Xá Nguyệt, lại không thể làm gì.

Mắt thấy Vu Xá Nguyệt đứng ở bên người Tân Ngư, động tác phe phẩy cây quạt của Ngự Cảnh dừng lại, mâu quang cũng tối sầm.


Tân Ngư nghiêng đầu, nhìn tiểu cô nương đứng ở bên người mình. Nàng sa mỏng che mặt, lông mi thật dài che lại con ngươi đen kịt. Trong nháy mắt đó, Tân Ngư lại có cảm giác cùng người sóng vai nhìn giang sơn.

Kỳ thực hành động này của Vu Xá Nguyệt chỉ là vì cho thấy mình làủng hộ thái tử. Nàng vẽ mặt rất nhiều năm, nhưng vẽ mặt cũng cách da mặt phỏng đoán nhân tâm a, nàng biết rõ dạng cửđộng gì có thể lưu lại ấn tượng gì.



Một bên Vu Lưu Vân thấy Vu Xá Nguyệt dĩ nhiên “Trước mặt mọi người câu dẫn Tân Ngư”, viền mắt đỏ lên, chặt chẽ cắn môi dưới, lưu lại một dấu thanh bạch. Nhưng cửđộng như vậy của nàng vẫn chưa lần thứ hai cóđược quan tâm của Tân Ngư.

Tân Ngư xua tan nghĩ cách hoang đường trong lòng, hắn tránh ánh mắt nhìn Vu Xá Nguyệt ra, hờ hững nói với Tân Duyệt: “Cửu muội muội, ngươi còn muốn gọi người đến nói không?”

“Ta…” Dưới ánh nắng chói chan, quanh thân Tân Duyệt lạnh run, ngẩng đầu nhìn xung quanh, ýđồ tìm ra người một lòng với nàng.

Ánh mắt của Tân Duyệt rơi vào trên người Khương Doanh, Khương Doanh tiến lên một bước, nhưng Trầm Nhan Hoan vươn tay ra ngăn cản nàng nói: “Chớ ~ hãy tìm một thị vệ, hoặc là công tử tiểu thư khác hỏi một chút đi, dù sao Khương tiểu thư cùng công chúa quan hệ tốt như vậy, vẫn là phải tị hiềm mới đúng.”

Lúc nãy Khương Doanh nhìn chằm chằm vào nàng, hiện tại xem như là trả lại. Vừa rồi còn muốn cho án tội coi rẻ hoàng tộc cho các nàng, hiện tại tốt rồi, chính nàng liền phải gánh chịu tội danh lớn hơn.

Tân Ngư không có lên tiếng, thầm chấp nhận ý tứ của Trầm Nhan Hoan. Đế vương gia nên vô tình như vậy, hắn làm thái tử của Long Phục, quan trọng nhất đương nhiên là vững chắc của ngôi vị hoàng đế tương lai, mà không phải là chút thân tình nông cạn.

Nên, chuyện này hắn tuyệt không thiên vị Tân Duyệt. Tương phản, nếu là thật như Vu Xá Nguyệt nói như vậy, Tân Duyệt không phục địa vị của hắn… Vậy hắn cũng tuyệt không thủ hạ lưu tình. Nghĩ như vậy, Tân Ngư nguy hiểm nheo mâu tử lại, chết ở trong tay huynh đệ mình cũng không phải là không có, thêm một cũng không xem là nhiều.

Tân Duyệt khóc đến hỏng mất: “Ta… Ta chỉ là cùng Vu tam tiểu thư nói mấy câu mà thôi. Là nàng hỏi ta trước, nàng cốý hỏi ta trước… Ta, ta không nói những thứ…”


Vu Xá Nguyệt đã vịn chắc lòng của người đương quyền, nên không cố kỵ chút nào cắt đứt nàng nói: “Coi như là ta cốý hỏi công chúa, nếu là công chúa trả lời đúng, ta cũng không có cái gì có thể nói a. Hơn nữa mới vừa rồi ta nói, vì không cho thái tử hiểu lầm Tân Duyệt công chúa, còn thỉnh Tân Duyệt công chúa nói lại chuyện lúc trước một chút. Người không đồng ýý kiến của ta, là cảm giác mình không phải là thứ xuất, hay thái tử không phải làđích xuất?”

Vu Xá Nguyệt càng lặp lại câu nói kia một lần, tương đương với chăm thêm một ngọn lửa. Tân Duyệt đè nén hận ýđào đào trong lòng, hầu như cắn nát răng. Hôm nay tất cả mặt mũi của nàng đều mất hết, không giết Vu Xá Nguyệt nàng sẽ không mang họ tân!

“Ta, ta là thứ xuất…” Tân Duyệt kéo lâu như vậy, rốt cục chật vật cắn răng nói ra.



“Ân ~ đây làđược rồi. Vừa rồi công chúa và vị tiểu thư luôn mồm làm thấp đi thứ xuất, ta chỉ nhắc nhở công chúa không nên nhục mạ mình mà thôi, là cốý là cốý hãm hại công chúa a. Dù sao công chúa coi như là thứ xuất, nhưng cũng làđại biểu hoàng thất. Vậy chuyện này dễ tính đi ~”

Vu Xá Nguyệt hài lòng, để một người thừa nhận mình là loại người nàng coi thường nhất như vậy, mới là so với đánh chửi càng thêm sảng khoái. Tuy rằng loại nghiêm phạt này vẫn là lực độ nhỏ chút, bất quá Vu Xá Nguyệt biết các nàng còn có thể kiên nhẫn xuất thủ, như vậy lần sau lại tiếp tục được rồi.

Sắc mặt của Tân Ngư vốn có một tia hòa hoãn, nhưng còn thập phần lãnh tuấn, thoạt nhìn còn hoài nghi tạo phản chi tâm của Tân Duyệt.

“Ngươi có tư cách gì nói ta!” Tân Duyệt cảm giác mình đã qua một cửa ải của Tân Ngư, liền lập tức bò dậy, chỉ vào mũi của Vu Xá Nguyệt cả giận nói: “Dù cho ta là thứ xuất, nhưng ta là thứ xuất của hoàng thất, ta và ngươi bất đồng ——”

Dù cho nàng là thứ xuất, nàng cũng là thứ xuất cao quý nhất!

“Thứ xuất còn phân chủng loại sao? Vừa nãy công chúa còn không phải nói như vậy a ~” Vu Xá Nguyệt vốn định tạm thời buông tha nàng, lại không nghĩ rằng nàng còn cứng rắn đào muốn hầm cho mình, “Công chúa không phải nói, phàm là trong cuộc sống này, vô luận gia đình nào, thứ xuất chính là thứ xuất, cho dù là giả làm đích xuất, trong cốt huyết cũng là không tinh khiết ——”


Câu này của Vu Xá Nguyệt còn chưa nói hết, cũng cảm giác một trận gióđảo qua bên cạnh trong lòng nàng cả kinh, liền lập tức dừng câu chuyện lại.

Đợi nàng nhìn cho kỹ, dĩ nhiên là Tân Ngư bên cạnh đi nhanh tiến lên, một cước đá Tân Duyệt bay hơn một thước về phía sau.

Đây hết thảy phát sinh quá mức đột nhiên, không chỉ là người chung quanh, ngay cả Vu Xá Nguyệt cũng bị kinh ngạc mục trừng khẩu ngốc, lời muốn nói phía sau đã hoàn toàn quên mất. Nàng biết những lời này sẽ cho người tức giận, lại không biết Tân Ngư vì sao nổi giận như vậy.

Vu Xá Nguyệt thiêu mi nhìn bóng lưng của Tân Ngư, chẳng lẽ… Người này sau này là một bạo quân???

Cô nương chung quanh cũng đều bị giật mình, tuy rằng vị thái tử trẻ tuổi này cũng không dễ thân cận, nhưng cũng chưa từng nổi giận như vậy a!

Cũng không có thiếu người biết được nộđiểm của thái tử, để bao cô nương đau lòng, việc này cũng không dám tiến lên khuyên.


Tân Duyệt dù sao cũng không có công phu, tuy rằng Tân Ngư dưới nổi giận vẫn làđã khống chế lực đạo, không có hạ ngoan thủ, nhưng nàng vẫn là ngãđủđau. Nàng ai kêu té lăn lộn trên mặt đất, trên bụng để lại một hài ấn rõ ràng. Hơn nữa lần này không có Vu Lưu Vân làm đệm, Tân Duyệt chỉ cảm giác thắt lưng mình cũng sắp đứt.



Vu Lưu Vân bị dọa đến thảm hại hơn, nàng theo sát Tân Duyệt, một cước kia của Tân Ngư qua đây, trong nháy mắt đó nàng phảng phất là cho là mình cũng bịđạp bay. Mặt nàng xám như tro tàn trừng mắt nhìn Tân Ngư, cả người đều cứng lên.

Tân Duyệt ôm bụng lăn lộn trên mặt đất, Tân Ngư mặt lạnh đi đến chỗ Tân Duyệt.

Bởi vì Vu Lưu Vân bị sợ ngây người, Tân Ngưđi tới dĩ nhiên không có phản ứng, bị Khương Doanh lôi kéo mới lui về phía sau hai bước tránh ra.

Lần này, Tân Ngư căn bản không cóđểý tới người trong lòng điềm đạm đáng yêu bị kinh hách, tức giận trong mắt của hắn tựa hồ cũng chỉ có Tân Duyệt.

Không ít người đều kinh hoảng lên tiếng, cuống quít qua đây cầu tình. Nhìn tư thế sấm nhân của thái tử, thật không giống với các tiểu cô nương tiểu đả tiểu nháo a.

“Thái tử bớt giận a ——”

“Thái tử thủ hạ lưu tình!”

Vẻ mặt Vu Xá Nguyệt phát mộng nhìn chuyện trước mắt, thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, “Ngươi làm lớn chuyện rồi.”

Nàng quay đầu nhìn lại, phát hiện Ngự Cảnh đi mấy bước qua bên này, vừa vặn đứng ở vị trí mới vừa rồi của Tân Ngư.

Người chung quanh đều nhìn Tân Duyệt, vẫn chưa quá chúý bọn họ.

“Nhưng đây lại không phải lỗi của ta.” Người khác tìm tra của ta, còn có thể trách ta? Vu Xá Nguyệt nhún nhún vai thấp giọng nói: “Ngươi nếu như thương hương tiếc ngọc nên đi nói với thái tử, tiểu vương gia há mồm, thái tử tuyệt đối sẽđồng ý.”

Nhưng Ngự Cảnh lấy phiến che miệng, không nói gì thêm, càng không có hỗ trợ cầu tình.

Tân Ngư dừng bước mắt nhìn xuống Tân Duyệt, thanh âm như hầm băng hàn lãnh, “Cửu muội muội, luân lý cương thường của ngươi chính là học như thế sao.”