Hoàng Hậu Nhát Gan

Chương 56




Sống lại một đời vô tình làm thay đổi rất nhiều chuyện.

Nhắc đến Kính Vương, sau khi bị công tử nhà họ Bạch từ hôn ở kiếp trước, mặc dù Kính Vương từng định hôn một lần, nhưng nhân lúc núi lở trong triều chẳng còn mấy người tin cẩn, Hoàng đế triệu hai Vương gia về kinh, ca nhi có hôn ước với hắn vội vàng đào hôn, quả thực là làm trò cười cho thiên hạ.

Đừng nói tới đám cưới mà thể diện Hoàng gia cũng bị đạp dưới chân, làm Kính Vương mất hết mặt mũi.

Nhưng chiến sự sắp đến nên không rảnh bận tâm mấy chuyện nhi nữ tình trường này, Kính Vương đành nuốt giận rồi dẫn binh xuất chinh, gió thổi hiu hắt, nước sông Dịch lạnh, lần này đi ròng rã tám năm trời. Khi Tống Bảo chết vì thuốc chuột, Kính Vương ở biên quan vẫn chưa về, lúc nào cũng mang bộ dạng lưu manh như Vĩnh Vương.

Còn bây giờ, các đại thần không bất ngờ gặp nạn mà đều bình yên vô sự, hôn sự của Kính Vương cũng thay đổi theo, con thứ Hầu phủ lẽ ra bỏ trốn ba tháng trước ngày đại hôn yên phận chờ xuất giá.

Cửu ngũ chí tôn vốn phải bận rộn việc nước còn có nhã hứng cải trang vi hành, dẫn Hoàng hậu đi dự hôn lễ của ấu đệ.

——————

Chuyến đi này ngoại trừ các ám vệ hiếm khi lộ diện thì chỉ có bốn người, nhìn như một đội thương nhân chẳng có gì nổi bật.

Hai chiếc xe ngựa, một chiếc chở người, một chiếc chở hành lý.

"Thiếu phu nhân."

Phó tướng trẻ tuổi ăn mặc như tên sai vặt, Nhị công tử nhà Thượng thư này dù mặc đồ người hầu vẫn lộ ra vẻ trắng trẻo tuấn tú, dáng vẻ hết sức thân thiện.

"Có thể hôm nay chúng ta sẽ vào thành, thiếu gia và quản gia nhắn tới nói ở trong thành chờ sẵn rồi ạ."

Thiếu gia trong miệng y chính là Hoàng đế bệ hạ, còn quản gia là tướng quân Hoa Hiểu Tư.

Hoa tướng quân là thế tử Hầu phủ, con trưởng của phu nhân chính phòng, tuy không thân với thứ đệ sắp gả cho Vương gia nhưng dù gì cũng xem như ca ca ruột thịt.

Lần này kết thông gia với đệ đệ ruột của Hoàng thượng nên hắn phải đích thân đưa gả cho có thể diện, không thể không ra roi thúc ngựa chạy về trước xử lý.

Đường Cảnh Hạo tuy là vua một nước nhưng làm huynh trưởng cũng có mấy lời cần dặn Kính Vương Cảnh Văn, vì vậy hôm qua đã đi trước với Hoa tướng quân, tạm thời giao Tống Bảo cho phó tướng.

"Được."

Tống Bảo gật đầu rồi lục tìm đồ ăn vặt.

Mọi người đều sợ y chịu không nổi đường xa xóc nảy, nhưng trên đường toàn được ăn đồ tươi, ngồi xe ngựa lót nệm êm, lúc ngủ cũng được ở dịch trạm. So với kiếp trước lưu vong, đây có thể gọi là thời gian thần tiên, y có gì để bắt bẻ nữa chứ. Y chẳng những không thấy phiền mà còn nói chuyện thoải mái.

"Ngư Ngư......"

Nhị công tử phủ Thượng thư họ Dư, tên chỉ có một chữ Dục, hồi bé Tống Bảo chưa biết nhiều chữ nên chỉ biết gọi Ngư Ngư, lúc trước quên mất chuyện xưa thì thôi, giờ đã nhớ lại chuyện lúc nhỏ, y lại gọi biệt danh hồi bé.

"Thiếu phu nhân có gì sai bảo ạ?"

"Đệ đệ Hoa tướng quân đã sắp lập gia thất mà hắn vẫn còn độc thân. Hắn bằng tuổi tướng công nhà ta, thế mà vẫn chưa cưới vợ, e là hắn không được đâu."

"Được chứ ạ!" Dư Dục vừa mở miệng đã nhủ thầm tiêu rồi, chỉ biết cười ngượng ngùng, "Thần...... ý tiểu nhân là tiểu nhân cũng chẳng quan tâm hắn có gia thất hay không, ha... ha ha."

Chính là vậy đó, chứ không phải biết hắn có được hay không đâu.