Hoàng Hậu Nhát Gan

Chương 38




Rượu thơm chén quý giá mười ngàn, mâm ngọc món ngon đáng vạn tiền.

Hoàng hậu lại chỉ thích gặm bánh bao không nhân, mút ngón tay chùn chụt.

Nhìn kim chi ngọc diệp như Tống Bảo híp mắt vui vẻ gặm bánh bao, ngay cả vụn bánh cũng nhặt lên ăn, nội tâm Đường Cảnh Hạo hết sức phức tạp.

Đường đường là Hoàng hậu một nước mà sao gặm bánh bao cũng vui vẻ thế chứ, đúng là...... đúng là không thể tin được.

"Đủ rồi."

Tống Bảo đang nâng niu cầm mẩu bánh cuối cùng gặm thì bị Hoàng thượng bá đạo bóp má.

"Đã nướng cháy mà còn ăn làm gì?"

"Ầy, hạt gạo nào cũng phải vất vả mới có mà."

Tống Bảo bị bóp má cũng không giận mà cười tủm tỉm nhét mẩu bánh cuối cùng vào miệng nhai ngon lành.

Tống Bảo thật sự rất xinh đẹp, không chỉ đẹp mà còn yếu ớt khiến lòng người thương tiếc, mắt ngọc đau lòng, mày yến đáng thương, chỉ có cái miệng kia là đáng giận, chẳng nói được mấy câu nghe lọt tai.

Tống Bảo ăn hết sức vui vẻ, hôm nay y thật sự đã trút được rất nhiều gánh nặng, mặc dù núi sập nhưng không ai bị thương, những người đã từng cụt tay cụt chân vẫn đang say khướt nhảy nhót tưng bừng, vậy kết cục của y chắc cũng không thảm đến nỗi bị ngộ độc thuốc chuột mà chết.

Y còn nhớ ngày xưa gã kia ngày đêm kề vào tai y nhắc đến tự do, độc lập và tình yêu, y tin ngay không hề nghi ngờ, giờ lại cảm thấy hăng quá hóa dở, y không chỉ là mình mà còn là Hoàng hậu một nước, hưởng thụ cuộc sống hơn người khác một bậc, đồng thời cũng có trách nhiệm của Hoàng hậu.

Giống như Đường Cảnh Hạo làm vua một nước cũng rất khó từ bỏ mọi thứ để sống cho mình. Hai đệ đệ song sinh của hắn còn có thể làm vua một cõi, tự do phóng khoáng, chỉ có Đường Cảnh Hạo phải gò ép bản thân, ngay cả chuyện cưới gả cũng không thể làm theo ý mình.

"Bệ hạ có từng yêu người nào thật lòng không?"

Tống Bảo luôn vô tâm vô tư, chưa kịp suy nghĩ đã nói ra miệng, Đường Cảnh Hạo cứ tưởng y sắp nói ra câu danh ngôn răn đe nào đó nên suýt trợn tròn mắt.

"Sao Hoàng hậu lại hỏi vậy?"

"Hầy, ta biết hỏi câu này rất ngốc mà." Tống Bảo gục đầu xuống tự giễu, cũng may y ngốc thì ngốc nhưng sau khi nói ra miệng thì không đổi ý nữa, thản nhiên nói, "Chỉ là đôi khi ta nghĩ nếu bệ hạ không sinh ra ở Hoàng gia này e là đã viên mãn hơn rồi."

Nếu Đường Cảnh Hạo chỉ là con của đại thần, không cần hết lòng lo lắng vì giang sơn xã tắc, cũng không cần ép mình cưới một công tử bột như y, dù có là con trai phú thương thì cũng có thể chọn đối tượng hợp ý mình.

"Nếu không xui xẻo gặp phải kẻ vô dụng như ta mà gặp tiểu thư ca nhi có học thức hiểu lễ nghĩa, thông minh thức thời cũng tốt mà." Tống Bảo thật sự tiếc thay cho Đường Cảnh Hạo, "Bệ hạ, những lời trước kia ngài nói với cha thần, thần chưa bao giờ xem là thật cả. Ngài là Hoàng đế một nước, duy trì dòng dõi là lẽ đương nhiên, lần trước Lý đại nhân khuyên ngài tuyển tú, thần cho rằng nên như vậy...... Quốc thổ bao la, giai nhân đầy rẫy, nhất định bệ hạ sẽ tìm được tình yêu đích thực của mình thôi."

Nhìn đôi môi ướt át của Hoàng hậu nhà mình lúc khép lúc mở, tâm trí Đường Cảnh Hạo đã sớm bay xa, đâu còn nghe rõ Tống Bảo thỏ thẻ gì nữa.

Nhưng hắn vẫn có tâm tư để trêu chọc.

"Vậy đến lúc đó Hoàng hậu sẽ tự xử thế nào đây. Người bình thường còn yêu thiếp diệt vợ, ngươi ở trong cung, e là phải rơi đầu đấy. Ngay cả phụ hoàng ta cũng muốn lấy mạng ba huynh đệ chúng ta và mẫu hậu mấy lần......"

Tống Bảo vốn ngốc nên Đường Cảnh Hạo mới dọa vậy đã tưởng thật, hoảng sợ xua tay lia lịa: "Thôi bệ hạ tiếp tục nhẫn nhịn làm hòa thượng đi ạ. Khi nào ta chán sống thì ngài lại tìm cũng chưa muộn."

Đường Cảnh Hạo vẫn đùa y: "Vậy còn hoàng tự thì sao?"

Tống Bảo ưỡn bụng bầu sáu tháng rồi tự hào ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên: "Phải từ từ chứ ạ! Cái bụng này của ta đâu phải túi gạo, nói nhét là nhét, nói sinh là sinh......"

Tống Bảo quả thực quá kiêu ngạo khiến Hoàng đế mặt lạnh cũng phải cười to.

"Ha ha ha ha ha ha......"

Tống Bảo vẫn không hiểu ra sao: "Bệ hạ đừng cười mà, sinh con nguy hiểm vất vả lắm, thần cũng chỉ lo cho đất nước thôi!"

Lâu lắm rồi Đường Cảnh Hạo không thoải mái như vậy, Hoàng hậu ngốc của hắn quả là đáng yêu mà.

"Ta hiểu nỗi khổ tâm của Hoàng hậu."

Bệ hạ cảm kích bế Hoàng hậu lo cho đất nước lên, tươi cười đi tới lều ngủ vừa dựng xong.

"Bệ hạ! Đây đây đây...... Đây là nơi hoang dã đó!"

"Không sao, có binh lính trấn giữ rồi."

"Nhưng thần mang thai sáu tháng rồi."

"Thái y nói mọi chuyện hăng quá hoá dở, trẫm sẽ có chừng mực."

"Dáng thần giống như con ếch vậy."

"Hoàng hậu vất vả rồi."

——————

Người xinh đẹp mang thai nhìn đáng yêu như ngọc trai lấp lánh, Đường Cảnh Hạo yêu thương hôn cái bụng tròn vo một cái rồi bế người ngồi lên đùi, dọa cho Hoàng hậu nhát gan giật nảy mình.

"Thần sao dám ngồi trên người bệ hạ...... Ưm."

"Không thích à?"

Tống Bảo bị sự trìu mến của hắn làm thất điên bát đảo, nói năng lộn xộn.

"Cũng không phải...... Chỉ là chỉ là."

Y nói không nên lời, tim đập loạn xạ, toàn thân mềm nhũn, ngay cả mặt Đường Cảnh Hạo cũng không dám nhìn kỹ, chưa bao giờ thẹn thùng như vậy.

Tình đến lúc nồng, Tống Bảo tựa như bánh nếp dính chặt phu quân, thấy ánh mắt ấm áp của Đường Cảnh Hạo, đầu óc y nhất thời mụ mẫm, gọi hắn từng tiếng.

"Bệ hạ...... Hạo ca ca."

Đường Cảnh Hạo đầu tiên là sững sờ, không hiểu sao tiếng gọi thân mật này làm mắt cay cay.

Dường như hắn đã quên mất điều gì, lại giống như sắp nhớ ra gì đó, cuối cùng trân trọng hôn thái dương ẩm ướt mồ hôi của người trong ngực rồi dịu dàng đáp lại.

"Ơi, bé ngoan của ta."