Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Quyển 5 - Chương 27




Editor: Docke

“Vật thí nghiệm…” Y Nhân nhức đầu, nghiêng người qua nhìn hình bóng mình phản chiếu trên cây gậy trúc bóng loáng, nhìn thế nào cũng không giống một con chuột bạch lớn mà.

Vì sao lại trở thành vật thí nghiệm được chứ? 

“Hiện tại xem ra, ngươi chỉ có chút khôn vặt, nhưng không phù hợp với yêu cầu của ta. Cho nên… ngươi muốn trở về không?”  Âm thanh mê hoặc của Độc Cô Tức lại vang lên.

Y Nhân nhếch miệng, cúi đầu, sau đó lắc lắc, phe phẩy. Cô nói: “Ta muốn ngươi cứu Nhược Trần.”

“Ngươi không muốn trở về sao?”

“Cứu Nhược Trần.”

“Ngươi cũng không muốn biết, rốt cuộc ta muốn dùng ngươi để làm thí nghiệm gì hay sao?” Độc Cô Tức hưng trí hỏi.

“Ta muốn cứu Nhược Trần.” Y Nhân ngẩng đầu. Đôi mắt sáng lấp lánh chưa nói đến có bao nhiêu quật cường hoặc là đoạn tuyệt, nhưng rõ ràng và rất cương quyết. “Những chuyện khác, ngươi muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì cứ làm. Ta không có ý kiến.”

Độc Cô Tức giật mình. Đôi môi tà mị mới vừa rồi còn lạnh lẽo cứng rắn, đột nhiên mỉm cười, có một loại hấp như gió xuân, giống như quỷ sa tăng lập địa thành phật, biến thành thiên sứ.

“Được, ta cứu hắn. Y Nhân, có lẽ, cuối cùng ngươi sẽ không để cho ta thất vọng…” Nàng lại thốt ra một câu nói không rõ ý nghĩa, sau đó phất tung áo choàng. Bùi Nhược Trần chỉ cảm thấy có một luồng kình phong đánh úp đến, bản thân giống như bị cái gì bao lấy. Sau đó, cơ thể được nâng lên, bay lên trời.

“Chừng nào ngươi mới đưa hắn về?” Nhìn theo bóng lưng của Độc Cô Tức dần biến mất trên không trung, Y Nhân hô gọi một câu. Độc Cô Tức không hề quay đầu lại, cũng không trả lời.

Nhưng lời nàng đã hứa, hẳn là sẽ giữ lời. Y Nhân vẫn đứng đó thêm một hồi, vất vả lắm mới cảm thấy yên lòng.

Quay đầu lại nhìn đám sách vở tán loạn trên bàn, Y Nhân mỉm cười, lẩm bẩm: “Chờ ngươi hết bệnh trở về rồi, nhất định phải sống thật tốt đấy.”

Như vậy, đó cũng là lúc mình rời khỏi Đông Sơn.

Đi tìm A Tuyết sao?

Y Nhân nhìn trời, cũng không mấy tình nguyện.

Nhưng Bùi Nhược Trần đi khỏi, nơi này đã trở nên rất cô đơn, rất cô đơn. Chung quy cô cũng không thể ở cùng Bùi Nhược Trần cả đời. Có thể cầu được đến Tức phu nhân, Y Nhân đã làm hết sức rồi.

Làm thế nào đây?

Y Nhân nhìn trời, nhìn cây cỏ, rồi lại nhìn về phía căn phòng nhỏ. Bỗng nhiên cảm thấy chẳng muốn rời đi chút nào.

Cứ ở lại nơi này đi.

***

“Lần trước mấy người đó biến mất một cách ly kỳ, có tìm thấy không?” Trong hoàng cung Thiên Triều, Hạ Lan Tuyết cầm một tờ tấu sớ, trầm giọng hỏi Dịch Kiếm đang đứng dưới bậc tam cấp.

“Không có, thật giống như biến mất vào hư không vậy. Bùi Nhược Trần cũng không thấy bóng dáng. Hiện tại chỉ còn một mình vương phi ở Đông Sơn.” Dịch Kiếm thành thật trả lời. “Đã gần một tháng, vẫn không có manh mối gì.”

“Bùi Nhược Trần cũng biến mất, thật sự rất kỳ quái.” Móng tay thon dài xinh đẹp của Hạ Lan Tuyết càng không ngừng bám chặt vào bàn, thấp giọng trầm ngâm: “Y Nhân hiện giờ thế nào?”

“Mỗi ngày chỉ ăn cơm, ngủ, ngẩn người, chẳng khác gì khi còn ở vương phủ.” Dịch Kiếm nhớ lại bộ dáng của Y Nhân lúc cô ngồi ngẩn người trên băng ghế nhỏ ở trước bậc thang, gần như không nhịn được cười, “Vương gia, khi nào thì đón vương phi trở về?”

“Lúc Bùi Nhược Trần giao quyền, Liễu Sắc liền rút về thuộc địa của Hạ Hầu, vẫn không lộ diện. Ngày mai, hắn thật vất vả phái người đến kinh thành cùng trẫm nói chuyện. Chờ chuyện ngày mai kết thúc, sẽ đi đón Y Nhân hồi cung.” Hạ Lan Tuyết có chút bất đắc dĩ nói: “Không biết nàng đã hết giận hay chưa?”

“Cũng không thấy vương phi tức giận nhiều, chỉ là, mỗi ngày đều giống như đang cân nhắc điều gì đó.” Dịch Kiếm nhức đầu, cẩn thận trả lời.

“Nàng ăn uống như thế nào? Cử chỉ bình thường có chỗ nào bất ổn không?” Hạ Lan Tuyết lại tha thiết hỏi han. Cho dù không thể ở bên cạnh Y Nhân, anh cũng muốn biết nhất cử nhất động của cô.

“Ăn uống rất đơn giản. Số tiền Bùi Nhược Trần để lại cùng số thức ăn mà sau này chúng ta lén đưa vào cũng đủ cho nàng chi phí trong khoảng thời gian này. Hôm trước ăn một chén cơm, hôm sau cũng một chén. Ngày hôm qua và hôm nay, thật ra lại chỉ húp chút cháo thôi.” Dịch Kiếm nhanh chóng trả lời. “Thuộc hạ phát hiện, vương phi ăn cơm càng lúc càng ít. Thuộc hạ đã thông báo với ngự y. Bây giờ ngự y đang trên đường chạy đến Đông Sơn.”

“Làm rất tốt.” Hạ Lan Tuyết cau mày, lo lắng nói. “Y Nhân sẽ không sinh bệnh chứ?”

Dịch Kiếm thật không dám nói tiếp, nghĩ nghĩ, lại chuyển sang đề tài khác.

“Phượng Thất tiểu thư đã trở lại, hiện đang ở Tuy Xa.”

“Ừm, đó là chuyện riêng của Nhị ca…” Hạ Lan Tuyết cũng không để trong lòng, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện được nhìn thấy Y Nhân. “Có phải nàng không thoải mái chỗ nào không? Ta nhớ rõ nàng thật sự có thể ăn trúng…”

Dịch Kiếm toát mồ hôi hột, chỉ mong ngự y chạy đến Đông Sơn thật nhanh rồi lại thật nhanh báo cáo kết quả về. Bằng không, vương gia nhất định sẽ nóng ruột nóng gan không ngừng, đêm không thể ngủ.

Nhưng vào đúng lúc này, tin tức đó đã rơi vào tay một người khác.

“Ngươi lặp lại một lần nữa xem, là cái gì?” Viêm Hàn phất tay ngừng tất cả những phiếu tấu khác, ánh mắt rất tập trung, lẫm lẫm nhìn hắc y nhân dưới đài.

“Cô nương mang thai.” Hắc y nhân bình tĩnh quyết đoán lặp lại một lần nữa. “Y Nhân cô nương gần đây ăn uống không tốt, là bởi vì mang thai.”

“Có thể xác định?”

“Vâng, thuộc hạ mời một bà mụ đã đỡ đẻ hơn hai mươi năm đến phán đoán. Bà nói mang thai có thể phải đến chín tháng. Hơn nữa, gần đây sắc mặt của Y cô nương trắng bệch, khí huyết hư mệt, thường xuyên có triệu chứng nôn ói. Tất cả đều rất giống đang mang thai.” Hắc y nhân trả lời chắc chắn.

Viêm Hàn không lên tiếng, mày khẽ nhíu lại, càng lúc càng nhíu chặt.

Vệ tiên sinh đứng phía sau Viêm Hàn, giơ tay lên ra hiệu cho một viên quan khác vốn đang bẩm báo chính sự tiếp tục nói những lời vừa rồi chưa nói hết. Nhưng hắn mới nói được hai câu, cảm thấy không ổn, lại dùng ánh mắt tìm kiếm nhìn về phía Vệ tiên sinh.

Vệ tiên sinh đang lo lắng nhìn Viêm Hàn.

Viêm Hàn cũng không có bao nhiêu phản ứng, chỉ là bàn tay đang đặt trên bàn chậm rãi duỗi ra, túm lấy một chương tấu sớ, bóp chặt.

Nhận được tin Y Nhân sắp được làm mẹ, Viêm Hàn cũng không cảm thấy vui vẻ gì.

Thậm chí còn có cảm giác oan uổng.

Cho dù Y Nhân đã yêu Hạ Lan Tuyết, Viêm Hàn cũng không cảm thấy Y Nhân thật sự rời bỏ hắn. Cô từng yêu Bùi Nhược Trần, vì sao không thể yêu Hạ Lan Tuyết?

Hắn cũng không để ý cô sẽ yêu bao nhiêu người.

Chỉ cần là, người cuối cùng có được cô, trước sau vẫn sẽ là Viêm Hàn hắn.

Nhưng mà hiện giờ đã không còn giống như trước nữa. Y Nhân đã mang thai, cô đang mang đứa con của Hạ Lan Tuyết – - Y Nhân có con với người khác, rất nhanh chóng thôi, một cô gái mơ hồ sẽ trở thành một người mẹ. Làm mẹ, làm mẹ liền có ý nghĩa giữ vững, có nghĩa là cô sắp sửa cùng Hạ Lan Tuyết chung tay nuôi nấng đứa con của hai người.

Cảm giác bị loại ra khỏi cuộc chơi này cơ hồ đã làm cho Viêm Hàn tuyệt vọng. Hắn mặc kệ lô gic, mặc kệ đúng sai, chỉ biết đã bị đả kích, giống như đang đi từng bước từng bước một rúc sâu vào một cái sừng trâu, không có lối thối, cho đến tuyệt vọng.

Vẻ mặt Vệ tiên sinh vẫn rất lo lắng mà nhìn tấu chương dưới tay Viêm Hàn đã biến thành bột mịn.

Hắn muốn vượt qua cái giới hạn kia. Cái giới hạn phải toàn tâm bảo hộ nhưng lại chỉ được đứng xa xa mà nhìn, ngẫu nhiên ra tay chi viện.

“Phái một đội thân vệ quân qua đó.” Viêm Hàn rốt cuộc cũng đứng lên, giọng điệu bình thản nhưng đầy vẻ uy nghiêm, không cho ai phản bác. “Đưa Y cô nương về đây. Nếu nàng không thể trở về, những người khác cũng không cần về nữa.”

Viêm Hàn luôn luôn đối xử với thuộc hạ rất tốt. Hạ một mệnh lệnh cảm tử như vậy, chỉ là những khi gặp phải chuyện nghiêm trọng nhất.

Giống như trong môn ném lao, đội trưởng đứng ở bên cạnh phất tay một cái, Đông Sơn lại bị vây nơi đầu sóng ngọn gió.

Mà lúc này đây, Y Nhân đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần dưới bóng râm của vườn trúc lại không hề hay biết gì cả.

Bên tai của cô chỉ có tiếng chim hót, tiếng trúc động. Thiên nhiên hài hòa tuyệt vời.

Đầu có chút choáng váng đau nhức. Mấy ngày nay cứ có cảm giác đau nhức, Y Nhân nghĩ rằng đại khái mình có chút cảm mạo. Sáng sớm thức dậy, bao tử lại ợ chua, ăn gì cũng không vô.

Đồ ăn ở đây vốn sơ sài. Lúc trước khi Bùi Nhược Trần ở đây, còn có thể chế biến món ăn đa dạng một chút. Tay nghề của Bùi Nhược Trần lại giỏi nên Y Nhân cũng không cảm thấy gì. Bây giờ, sau một tháng trời ăn toàn thịt khô rau dại, Y Nhân đã không còn hứng thú gì đối với những món ăn thôn quê này nữa, đặc biệt là món thịt khô. Mấy ngày nay còn bị dảm vị, chỉ cần ngửi thấy một chút liền thấy khó chịu, chỉ muốn đổ hết thịt khô xuống suối cho rồi.

Vì thế, chỉ có thể húp cháo hoa. Một ngày chỉ húp một chén cháo nhỏ cũng không thấy đói, nhưng cảm giác khó chịu thì vẫn không thuyên giảm chút nào. Toàn thân trên dưới đều không thoải mái.

Y Nhân đem chiếc ghế nằm mà Bùi Nhược Trần thường để ở giữa nhà ra ngoài rồi nằm lên đó đu đưa, mơ màng nửa ngủ nửa tỉnh, quang minh chính đại giết thời gian.

Nếu Bùi Nhược Trần vẫn còn ở đây thì tốt biết bao, Y Nhân đã có chút mong nhớ hắn rồi.

Lúc trước, sau khi Lục Xuyên thẩm vấn một viên quan ở kinh thành biết được sức khỏe của Bùi Nhược Trần có chút khác thường, Y Nhân liền một mực muốn đi tìm hắn. Cho dù cô không làm được gì, cô vẫn muốn được ở bên cạnh hắn.

Thế giới này nhân tình ấm lạnh, không phải là Y Nhân không biết. Cô còn biết, sau khi Bùi Nhược Trần gây ra tất cả những chuyện đó, có lẽ bên cạnh đã không còn một ai.

Cô càng không phải ngẫu nhiên gặp được Bùi Nhược Trần mà là kết quả sau một hồi lâu cầu xin Lục Xuyên, mỗi ngày cứ gọi Tiểu Xuyên Xuyên, Tiểu Xuyên Xuyên khiến Lục Xuyên tâm phiền ý loạn, vài lần muốn vung kiếm lên giết người nhưng lại nhớ đến Phượng Cửu mới có thể nuốt nhịn, cuối cùng không thể không đưa cô đi tìm Bùi Nhược Trần.

Nếu không, với vận khí của Y Nhân, biển người mờ mịt, làm sao nói gặp là có thể gặp được?

Nhưng chuyện đi cùng hắn, cô cũng muốn nó xảy ra thật tự nhiên.

Bùi Nhược Trần là một người mẫn cảm và tự tôn, Y Nhân hiểu được.

Chỉ có điều, qua những ngày tháng sống thanh đạm mà vui vẻ bên cạnh Bùi Nhược Trần, thậm chí nhiều khi Y Nhân đã nghĩ, hay cứ sống như vậy mãi nhỉ. Bùi Nhược Trần vĩnh viễn không cần phát bệnh, cuộc sống cứ vĩnh viễn an nhàn vui vẻ như thế.

Bọn họ như huynh muội, ai cũng không yêu cầu ai, ai cũng không mong chờ ai, chỉ là quan tâm giúp đỡ, tương thân tương ái.

Đó chính là cuộc sống lý tưởng trong lòng Y Nhân.

Sau đó, Hạ Lan Tuyết đến, bá đạo mà không hiểu lý lẽ, tự mình quyết định.

Sau đó, Bùi Nhược Trần ngã xuống.

Vào thời điểm Bùi Nhược Trần ngã xuống, Y Nhân rốt cuộc cảm nhận được cái gì gọi là bất lực.

Cô không xin bất cứ ai giúp đỡ, cái gì cũng không thể, chỉ có thể ở bên cạnh trông chừng Bùi Nhược Trần. Cô dùng pháo hoa tín hiệu mà Lưu Trục Phong trao cho, triệu tập người của Lưu Viên đến hỗ trợ.

Còn chuyện tìm ra bí mật của chí tôn đồ, cũng không phải là đơn giản dễ dàng như lời cô đã nói với Độc Cô Tức.

Y Nhân dành trọn thời gian ba ngày ngồi ở bên giường Bùi Nhược Trần.

Cô không ngừng thay đổi góc độ của ngọn đèn để soi lên bức tranh truyền kỳ được xưng tụng là chí tôn đồ kia.

Nếu Độc Cô Tức đã có thể có được cả thiên hạ, vì cái gì không thể cứu một sinh mệnh?

Cô nhất định phải cứu Bùi Nhược Trần.

Nhất định, nhất định.

Vì thế, sau khi trải qua hai đêm không ngủ, Y Nhân rốt cuộc cũng đã phát hiện ra dòng chữ ẩn dấu bên trên bức tranh.

Rồi lại nhờ vào điện quang thạch hỏa, phát hiện ra bí mật của chí tôn đồ.

Cho nên, cô mời Độc Cô Tức đến, mới có cuộc nói chuyện lần đó.

Liên tiếp ba ngày sau khi Bùi Nhược Trần bị Độc Cô Tức mang đi, Y Nhân ngủ suốt ba ngày. Giống như đã rất lâu rất lâu rồi không được ngủ yên giấc.

Mấy ngày nay ở Đông Sơn, tuy rằng vui vẻ nhưng lúc nào cô cũng lo lắng Bùi Nhược Trần sẽ đột nhiên biến mất. Cho nên, thật sự đã rất lâu rất lâu rồi, cô ngủ không được ngon giấc.

Hơn nữa, lần đó Hạ Lan Tuyết gây sức ép, đã khiến Y Nhân mệt mỏi nhập tâm.

Hiện tại, rốt cuộc đã ổn định lại rồi.

Cô lại lắc lư lắc lư, nhìn về phía chân trời trong suốt. Tuy rằng đầu vẫn còn đau nhức, nhưng thật sự đã rất buồn ngủ.

Mặc kệ Độc Cô Tức rốt cuộc muốn làm thí nghiệm gì. Mặc kệ Hạ Lan Vô Song rốt cuộc muốn biểu đạt cái gì. Mặc kệ Hạ Lan Tuyết bây giờ đang làm cái gì. Cũng không quản Vũ gia, Liễu Sắc, Viêm Hàn… bọn hắn đang suy nghĩ cái gì. Dù sao, cô có ánh mặt trời, có bóng cây, có an bình cùng yên tĩnh. Cô biết những người mà cô quan tâm đều đang an toàn và khỏe mạnh, như vậy là đủ rồi.

Y Nhân thỏa mãn thả lỏng toàn thân, tiếp tục giấc ngủ dang dở vừa rồi.

Trong rừng trúc, ngự y từ kinh thành Thiên Triều ra roi thúc ngựa chạy nhanh về phía bên này còn hắc y cận vệ binh của Viêm Hàn đã hình thành xong một vòng vây không lớn không nhỏ, giam lỏng những người phụ trách giám sát của Thiên Triều ở bên trong.

Giết chóc, là không có tiếng động.

Người phía Thiên Triều bị tập kích bất ngờ, không kịp phòng bị. Lúc trước tuy rằng đã tra xét thấy có trinh thám của Viêm hàn, nhưng bởi vì phát hiện bọn chúng không có địch ý, hơn nữa, Hạ Lan Tuyết cũng đã dặn dò phải tận lực không được nảy sinh xung đột với Viêm Quốc, cho nên cũng không cảnh giác lắm. Hôm nay, người Viêm Quốc đột nhiên xuất hiện với số lượng đột biến, mà mỗi người đều là cao thủ tầm cỡ.

Người bên Thiên Triều chẳng còn mấy ai sống sót.

Rừng trúc đẹp và u tịch, rất nhanh đã nhuốm đầy máu tươi.

Có dòng máu nhàn nhạt theo dòng suối chảy qua cây cầu nhỏ sau nhà Y Nhân ở.

Y Nhân còn đang ngủ. Nhưng trong lúc ngủ mơ, cô mơ hồ ngửi thấy mùi máu tanh.

Cô đột nhiên có cảm giác rất không an toàn. Mí mắt giật giật, sau đó đột nhiên mở ra.

Trước mặt cô đã có ba hàng hắc y nhân đứng xếp chỉnh tề.

Người cầm đầu chắp tay, khách khí mà chuyên chế nói: “Y cô nương, chúa thượng rất mong nhớ cô nương, mời cô nương dời bước đến Viêm Quốc gặp mặt.”

Trong tay bọn họ cầm kiếm, trên thân kiếm vẫn còn vương máu tươi.

Y Nhân ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn bọn hắn. Đó vốn không phải là lời thăm hỏi ân cần thiện ý mà là…

Huyết mời.

Bụng đột nhiên có điểm trướng đau, Y Nhân có một dự cảm rất kỳ quái: Khi gặp lại Viêm Hàn, có lẽ, đã không còn là Viêm Hàn ôn nhu lúc trước nữa.