Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Quyển 5 - Chương 17




EDITOR: DOCKE

Sauk hi Lưu Trục Phong ra khỏi cửa, liên tục chạy đến cấm địa phía sau núi của Lưu Viên. Quan binh canh giữ ở cửa vào nhìn thấy là Lưu Trục Phong, tự nhiên không ngăn trở. Hắn lại chạy hồi lâu, chạy qua một nơi khó bề phân biệt được đâu là suối đâu là rừng rậm, cuối cùng dừng lại trước một sơn động. 

Lưu Trục Phong đặt Y Nhân xuống. Hắn vỗ lên cửa động, miệng không ngừng kêu gọi: “Sư phụ, sư phụ”

Trong sơn động hồi âm lượn lờ, không có ai trả lời.

Lưu Trục Phong lại dùng sức vỗ vào cửa động, hướng vào phía trong hô gọi: “Sư phụ, con không thành thân với Y Nhân, bây giờ con sẽ đưa nàng trở về!”

“Không được.” Hai chữ nhẹ nhàng, vang lên sau lưng Y Nhân.

Y Nhân thốt nhiên quay đầu lại. Có một bàn tay đè xuống cánh tay cô. Một giọng nữ trung trầm mặc như buổi chiều ta, nhẹ nhàng nói: “Ngươi đi theo ta, ta chữa trị đôi mắt cho ngươi.”

Y Nhân kìm lòng không đặng, “Ừm” một tiếng rồi ngoan ngoãn tiếp nhận chỉ dẫn của nàng, đi sâu vào sơn động.

Lưu Trục Phong thu hồi vẻ mặt, nhất mực cung kính đứng nghiêm trước mặt người kia, thấp giọng nói: “Sư phụ, con và Y Nhân hoàn toàn là do hiểu lầm. Đeo phải chiếc nhẫn kia thật sự là do bất cẩn. Có thể nào….”

“Không được.” Người nọ ngẩng đầu lên, nhàn nhạt phản bác.

Lưu Trục Phong giận mà không dám nói, nhìn sư phụ mặc áo choàng trước mặt. Trường bào đen tuyền che phủ thân thể tuyệt đại tao nhã kia đã vài chục năm. Chỉ là, phàm là những người đã từng gặp mặt nàng, suốt đời cũng khó có thể quên được diện mạo thật sự của nàng – Lưu Trục Phong càng không thể bị chiếc áo choàng hù dọa. Huống chim, hắn cũng không thèm để ý xem bên dưới lớp áo choàng đó rốt cuộc có hình dáng thế nào.

“Vì sao chứ? Sư phụ liên tục nói với con rằng, phải tìm một cô gái thật lòng yêu thích. Biết rõ con và Y Nhân chỉ là hiểu lầm, vì sao còn muốn ép chúng con thành thân? Hơn nữa, Y Nhân cũng đã có người trong mộng khác rồi…” Biểu hiện của Lưu Trục Phong lúc này giống hệt một đứa trẻ bị oan.

Độc Cô Tức mỉm cười không nói.

Thiếu niên đang chỉ trương chỉ trí trước mặt là do một tay nàng nuôi lớn. Vì sao chẳng thấy khôn lên, ở trước mặt nàng, ngược lại còn càng ngày càng làm nũng, đùa giỡn ngây dại?

“Ta đã nghe Y Nhân nói rồi.” Giọng nói của nàng không cao, nhưng một khi nói ra cũng không cho phép người nào làm trái. “Kỳ thật, ngươi thích nàng.”

“Không phải, trong lòng con là một người hoàn toàn khác!” Lưu Trục Phong hơi kháng nghị một chút. Đôi mắt hẹp dài nheo nheo kiểu trẻ con, sau đó không hề che dấu chút nào, nhìn chằm chằm vào Độc Cô Tức.

Trực tiếp như vậy, cho dù có là kẻ ngốc cũng nhìn ra được.

Độc Cô Tức lại không nhìn thấy. Mặt nàng không chút thay đổi, không chút biểu hiện.

Vàng nón rất lớn, Lưu Trục Phong cũng không nhìn rõ nét mặt của nàng, chỉ thấy được làn môi mỏng hồng nhuận mà lãnh khốc bên dưới bóng tối của vàng nói, một lần nữa đánh nát ảo tưởng của hắn.

“Y Nhân là tác phẩm của ta. Ta muốn đem tất cả những gì ta không có được, giao hết lại cho nàng.”

“Trục Phong, ngươi là do một tay ta dạy dỗ. Ta tin ngươi có thể cho Y Nhân sự trung thành và hạnh phục. Cho nên, ta cũng chỉ yên tâm khi giao nàng cho ngươi. Những lời khác, không cần nói nhiều.”

Lưu Trục Phong ngẩn người, đối với những lời nói này có chút không hiểu. Độc Cô Tức cũng không giải thích nhiều, nàng kéo Y Nhân đi lướt qua Lưu Trục Phong, thẳng sâu vào bên trong.

Trong sơn động, càng sâu càng lạnh.

Y Nhân chỉ cảm thấy gió rét quất vào mặt, bên tai là tiếng nước chảy leng keng tí tách, giống như nếu Y Nhân có thể mở mắt ra sẽ có thể nhìn thấy thạch nhũ khắp nơi trong hang.

“Tức… Độc Cô phu nhân, Lưu Trục Phong thật ra không thích ta, thật sự không cần miễn cưỡng cưới ta…” Chờ Độc Cô Tức rốt cuộc dừng bước, Y Nhân rốt cuộc cũng nói ra những lời trong lòng.

“Vậy chứ Hạ Lan Tuyết thích ngươi thật sao?” Độc Cô Tức cũng không trả lời thẳng, chỉ nhàn nhạt hỏi lại.

“Thật.” Y Nhân vội vàng gật đầu, trả lời không chút do dự. Vẻ thong dong và tự nhiên của Y Nhân khiến Độc Cô Tức hơi sững sờ.

“Thích đến mức có thể vì ngươi mà từ bỏ tất cả sao?” Độc Cô Tức lại hỏi.

Y Nhân hơi do dự một lúc mới trả lời: “Sẽ không. Ta sẽ không để chàng phải từ bỏ cái gì.”

Nếu như ngươi thật sự thích một người, chẳng lẽ lại cam lòng bắt hắn phải vì ngươi mà từ bỏ tất cả sao?

Độc Cô Tức hiển nhiên không ngờ rằng Y Nhân sẽ trả lời như vậy, trầm mặc một hồi, cũng không hỏi tiếp nữa.

“Để ta khám mắt cho ngươi.” Nàng chuyển đề tài.

Tay của nàng thuần thục mà nhẹ nhàng linh hoạt, lật xem mí mắt của Y Nhân.

“Phu nhân còn nhớ mình vẫn còn có một đứa con trai tên là Liễu Sắc không?” Y Nhân nhớ ra điều gì, hỏi thử.

“Không nhớ rõ.” Độc Cô Tức dừng tay một chút, phủi bỏ như mây trôi nước chảy, “Tất cả mọi người trên đời này ta đều không nhớ rõ. Ngươi cũng không cần nhắc đến bọn họ.”

Y Nhân rất biết điều mà im lặng, không nhiều lời nữa.

***

Hạ Lan Tuyết quả nhiên lành như đất đến ngày thứ ba. Biểu hiện ba ngày qua của anh làm cho tiểu nha đầu cũng muốn ban thưởng cho anh một đóa hồng thật to: Không ầm ĩ làm khó, mỗi ngày đều ăn ngủ bình thường, rảnh rỗi liền ngồi trước cửa sổ nhìn ra đường phố hối hả bên dưới hoặc là ngồi trên giường điều khí dưỡng tức.

Sáng sớm hôm nay, Hạ Lan Tuyết rốt cuộc phát giác cơ thể có một luồng chân khí mơ hồ như có như không. Còn chưa suy nghĩ cẩn thận xem chuyện gì đã xảy ra thì dưới lầu đã vang lên tiếng pháo mừng ồn ào.

Tim Hạ Lan Tuyết như cứng lại, bỗng nhiên nhớ đến, hôm nay đã là ngày thứ ba, là ngày đại hỷ của Lưu Trục Phong và Y Nhân.

Anh đi đến trước cửa sổ, vén rèm nhìn xuống.

Mọi người mặc quần áo đỏ vàng xanh lục, vui sướng đi qua đi lại giữa đường. Trong tay mỗi người đều xách theo một cây cột treo pháo. Pháo nổ tưng bừng, râm ran, loạn hết mức có thể — Không khí vui mừng sinh sôi, tiếng hò hét vang rền, đúng là càng nháo càng vui.

Sau cuộc diễu hành tự phát của dân chúng là đội ngũ lễ nhạc của hoàng gia. Binh lính Lưu Viên khua chiêng gõ trống, ai nấy cũng vô cùng hân hoan. Sự cao hứng của mọi người đều là phát từ tâm, cho nên phá lệ nhiệt liệt.

Hạ Lan Tuyết xem một chút, sắc mặt càng trầm. Bàn tay gắt gao ghì chặt lấy rèm cửa sổ đang rủ xuống bên cạnh. Móng tay cơ hồ muốn cắm phập vào sợi vải.

Cuộc huyên náo duy trì liên tục nửa ngày, rốt cuộc cũng nghênh đón kiệu rước.

Cỗ kiệu được trang trí tráng lệ từ từ được nâng đến, là một cỗ kiệu lớn như một căn phòng nhỏ di động giăng toàn lụa đỏ. Bức rèm che phía trước cỗ kiệu đã được vén sang hai bên. Tân nương tử đoan trang ngồi chính giữa, cười khanh khách nhìn mọi người.

Phải, là cười khanh khách.

Hạ Lan Tuyết trong khoảnh khắc nhìn thấy Y Nhân, tất cả nỗi buồn bực cùng băn khoăn suốt ba ngày qua đều tan thành mây khói, ngược lại, lại tức đến khó hiểu.

Nụ cười trên khuôn mặt của Y Nhân quá đẹp, quá ngọt ngào. Mọi người chen chúc hai bên đường nhìn ngắm Y Nhân. Bọn họ thật lòng kính yêu Lưu Trục Phong, tự nhiên cũng thật lòng kính yêu Y Nhân – - Đây là tình cảm rất mộc mạc.

Y Nhân đời này, đại khái đây là lần đầu tiên được hoan nghênh đến vậy.

Nàng mặc một áo bào màu đỏ rực rỡ, dải lụa đỏ cuốn thành một quả tú cầu đẹp đẽ quý giá trước ngực. Trên đầu châu sai chập chờn, vàng bạc châu báu trang trí khắp người, che phủ gần như toàn bộ thân thể cô, càng khiến cho cô trở nên xinh xắn đáng yêu.

Cô cười, hai tay đặt đàng hoàng trên đầu gối, dáng vẻ đoan chính nhìn mọi người xung quanh gật đầu mỉm cười. Ánh mắt của cô, hết nhìn bên này lại nhìn sang bên nọ, thật xứng danh một quốc mẫu chính thức.

Hạ Lan Tuyết đột nhiên có vẻ mơ hồ, như không hề quen biết người trước mặt.

Còn Lưu Trục Phong đang cỡi ngựa theo sát bên cạnh cũng anh tuấn bức người. Một thần màu đỏ cưỡi tuấn mã làm cho tư thế của hắn càng thêm oai hùng. Eo thon được thắt chặt khít bằng một chiếc đai lưng nạm bảo thạch hoàng kim, rất hợp ý với châu ngọc trên đầu Y Nhân, huy tôn lẫn nhau như một đôi bích nhân chân chính.

Chỉ là, châu báu thật sự quá chói sáng, cơ hồ muốn đâm thủng mắt Hạ Lan Tuyết.

Lúc Y Nhân được rước qua chỗ anh, anh và cô cách nhau rất gần. Chỉ cần anh nhảy xuống là có thể bắt lấy cánh tay Y Nhân, xuyên qua đám người trốn đến một nơi không có những chuyện này.

Vào đúng giờ khắc đó, Hạ Lan Tuyết lại do dự.

Anh đột nhiên không thể xác định: Y Nhân có còn nguyện ý cùng mình rời đi hay không?

Tại Lưu Viên, Y Nhân là tôn quý, an toàn, vui vẻ, vô tư vô lự. Còn ở bên cạnh anh thì sao? Hạ Lan Tuyết cũng tự biết, hiện tại anh không thể cho Y Nhân được cái gì.

Chỉ do dự trong chớp mắt ngẳn ngủi này, cơ hội đã trượt qua.

Cỗ kiệu màu đỏ đã được rước đến góc đường.

Hạ Lan Tuyết nhìn theo bóng lưng Y Nhân rất nhanh biến mất giữa sóng người bắt đầu khởi động. Lưu Trục Phong cũng đang cười, vừa cười vừa hành lễ kính chào dân chúng của hắn.

Nhưng nụ cười kia dần dần đã biến thành cười khổ.

Đi đến khúc quanh, hắn rốt cuộc nhịn không được, giả vờ nói an ủi tân nương tử, hắn thò đầu vào trong kiệu, buồn bực nói: “Hạ Lan Tuyết làm sao thế không biết. Cơ hội tốt như vậy lại không ra tay. Vừa rồi rõ ràng trông thấy hắn đang ở phía trước nhìn qua đây, ta còn cố ý đi thật chậm lại. Làm sao bây giờ, chẳng lẽ cô thật sự phải gả cho ta?”

Y Nhân ngẩng đầu lên, yêu kiều nhìn hắn, nét mặt cũng vô cùng hoang mang. Ánh mắt của cô đã có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người, nhưng vừa rồi liên tục tìm kiếm bóng dáng của Hạ Lan Tuyết trong đám đông, làm thế nào cũng nhìn không thấy.

Bởi vì vừa rồi cười quá lâu, cơ mặt Y Nhân có điểm cứng ngắc.

Vì phòng ngừa bất trắc, Độc Cô Tức liên tục phái binh bảo vệ hai người. Cho nên Lưu Trục Phong mới bắt Y Nhân phải liên tục bảo trì mỉm cười, không thể khiến cho bọn họ cảnh giác.

Lúc Y Nhân đi ngang qua địa điểm ước định, còn tận lực cười đến ngọt.

Có thể Hạ Lan Tuyết không hề xuất hiện.

“Hắn không muốn nhân cơ hội này đẩy cô cho ta luôn đấy chứ?” Lưu Trục Phong thật buồn bực. Kế hoạch thất bại, có nghĩa là hắn thật sự cưới hỏi Y Nhân đàng hoàng.

“Ta cũng không biết…” Y Nhân lúng túng trả lời. Mặc dù trong lòng muốn tin tưởng Hạ Lan Tuyết, có lẽ do đột nhiên không khỏe, có lẽ nhất thời chậm trễ, có lẽ… Nhưng trong đáy lòng cũng vẫn thất vọng. Nỗi thất vọng mới đầu chỉ nhẹ nhàng len lỏi, sau đó dần dần lan tỏa, đảo mắt đã tràn ngập toàn thân.

“Nếu như vào tông miếu, hành lễ xong cô chính là nương tử của ta. Phu thê ở Lưu Viên là chung thân chế (chế độ một vợ một chồng). Giữa đường không thể gạt bỏ cũng không thể phản bội. Này, cô định thế nào?” Lưu Trục Phong mắt thấy càng lúc càng đến gần tông miếu để hành đại lễ, Hạ Lan Tuyết lại không thấy bóng dáng, không khỏi kinh hãi, vội vàng hỏi Y Nhân.

Y Nhân than nhẹ một tiếng, sau đó nhẹ giọng nói: “Mặc dù ta có gả cho ngươi, cũng sẽ không gây thêm phiền toái cho ngươi.”

“… Đương nhiên không phải là ghét bỏ gì cô.” Lưu Trục Phong không ngờ tới Y Nhân sẽ nói như vậy, gãi gãi đầu. Sau đó xúc động như tráng sĩ Dịch thủy hàn, nói: “Bỏ đi, thực tại không thành, thành thân thì thành thân đi. Ai bảo chúng ta là anh em chứ.” Hắn đã nhận thấy Y Nhân rất thất vọng, bèn thức thời kết thúc đề tài.

Y Nhân không lên tiếng, chỉ lẳng lặng ngồi trong kiệu. Hai tay vẫn đoan trang đặt trên đầu gối như trước, ngồi thẳng tắp. Nhưng hốc mắt đã ươn ướt.

Lưu Trục Phong thật vất vả tiễn đưa tân khách, sau đó khí thế hung hăng chạy đi tìm Hạ Lan Tuyết tính sổ. Không hiểu cái tên tiểu tử đó vừa rốt cuộc là nhát sợ điều gì.

Đương nhiên, nếu hiện tại Hạ Lan Tuyết chịu mang Y Nhân đi, Lưu Trục Phong cũng không có ý kiến. Nhiều nhất chỉ đánh Hạ Lan Tuyết một trận cho hả giận mà thôi.

Nhưng khi hắn đi vào quán trọ, gian phòng kia đã không một bóng người.

Lưu Trục Phong đã có dặn trước, nói vào ngày đại hôn, những người được phái đi giám sát Hạ Lan Tuyết đều phải giải tán. Hôm nay xem ra, những lời này quả nhiên rất có hiệu lực.

Không có ai biết Hạ Lan Tuyết đã đi đâu.

Kỳ thật, Y Nhân và Lưu Trục Phong ít nhiều gì cũng có trách oan Hạ Lan Tuyết. Mặc dù đã muộn, nhưng anh vẫn có đi.

Vào thời điểm cỗ kiệu rước Y Nhân biến mất tại khúc quanh, Hạ Lan Tuyết đã từ trên lầu nhảy xuống.

Anh chen lấn giữa dòng người tiến về phía trước. Có quá nhiều người, anh thấy không rõ được con đường phía trước, chỉ cảm thấy cỗ kiệu màu đỏ lờ mờ, như ẩn như hiện, dần dần xa vời.

Đến khi lại gần, anh thấy Lưu Trục Phong đang sát lại gần Y Nhân nói chuyện.

Bộ dáng rất thân mật.

Hạ Lan Tuyết dừng lại.

Dòng người càng lúc càng mãnh liệt. Tông miếu hành lễ đã ở ngay phía trước. Người ta tấp nập thế cũng chẳng có gì là quá đáng.

Hạ Lan Tuyết từ xa xa nhìn lại, nhìn thấy Y Nhân được thị nữ giúp đỡ đi ra khỏi kiệu. Lưu Trục Phong đi tới, khoác tay lên vai Y Nhân, cùng cô đi vào.

Hắn lại cúi đầu nói gì đó vào tai cô, vẻ mặt mang cười.

Y Nhân không có chút dấu vết gì là miễn cưỡng hay khó xử.

Tất cả đều rất bình thường. Đây là một hôn lễ vô cùng bình thường, chẳng có người nào bị cưỡng bách cả.

Anh đã bị loại trừ ra ngoài.

Hạ Lan Tuyết đột nhiên cảm thấy vô cùng mất mát, tựa như rất nhiều năm trước kia anh nhìn thấy hôn lễ của Dung Tú và Hạ Lan Thuần.

Vòng đi vòng lại, anh vẫn có niềm kiêu hãnh của mình chứ, vì cái gì cứ phải vòng đi vòng lại như vậy, không giải thích được!

Hạ Lan Tuyết mấp máy miệng. Chẳng biết từ lúc nào hàm răng đã cắn chặt vào môi dưới, máu đỏ rịn ra. Dung nhan tuấn tú hòa với màu đỏ tươi của máu. Những người đứng bên cạnh Hạ Lan Tuyết nhịn không được phải thu hồi tầm mắt vốn đang dính vào nghi thức đại hôn để tò mò nhìn về phía Hạ Lan Tuyết.

Hạ Lan Tuyết dường như không hề biết mình đang bị xem xét, vẫn đang nhìn theo Y Nhân cùng Lưu Trục Phong.

Sau đó, anh giận dữ xoay người.

Đi chưa được hai bước, đột nhiên có một nam nhân chen đến trước mặt anh, đưa cho anh một bản vẽ, “Ngài là Hạ Lan Tuyết?”

“Phải.” Hạ Lan Tuyết cũng lười cố kỵ.

“Cái này là phu nhân sai tiểu nhân giao cho ngài. Hạ Lan công tử có thể thông qua bản vẽ này để ra khỏi Lưu Viên. Nhưng chỉ có thể đi ra ngoài, sau khi rời khỏi đây thì sẽ không quay trở vào được nữa.” Người nọ nói liên hồi như loa phát thanh, nói xong lập tức xoay người, lẫn vào đám đông.

Hạ Lan Tuyết hoang mang hồi lâu. Anh cũng không biết ai là phu nhân, cũng không đoán ra được người nọ toan tính lợi ích gì. Giở bản vẽ ra xem, nghiễm nhiên là một tấm bản đồ vẽ con đường rõ ràng, cũng không giống là đồ giả.

Hạ Lan Tuyết hồ nghi hồi lâu, đột nhiên trong lòng vừa động, bắt đầu nảy ra một suy nghĩ nhức nhối.

Phu nhân đó, là Y Nhân sao?

Y Nhân tặng anh bản đồ để ra khỏi Lưu Viên? Nhưng tại sao chứ? Sợ anh sẽ quấy rối, ảnh hưởng đến cuộc sống hạnh phúc của cô sao?

Cũng không giống là Y Nhân, Y Nhân không phải là người như vậy! – Nhưng có vẻ giống Dung Tú trước đây, năm đó Dung Tú đối với anh thế nào?

Anh trăm mối như tơ vò, lại càng nghĩ càng cực đoan, càng nghĩ càng cảm thấy tất cả đều có khả năng. Nói tóm lại, anh không hiểu nổi nữ nhân.

Có thể mặc dù Y Nhân thật sự làm như vậy, Hạ Lan Tuyết cũng không thể hận, không thể trách cô, chỉ cảm thấy đau lòng, khổ sở đến gần như chết lặng.

Nếu như miệng lưỡi không nếm thấy mùi tanh, anh cũng cho rằng mình đã chết lặng.

Anh vo tròn tờ giấy trong lòng bàn tay. Tờ giấy vì vậy biến thành từng mảnh vụn.