Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Quyển 5 - Chương 14




EDITOR: DOCKE

Đứng trước Lưu Viên đầy truyền kỳ, Phượng Thất vô cùng thổn thức. Nghĩ đến phẩm chất đạo đức của Lưu Trục Phong, thật sự không có cách nào liên hệ nổi tòa thành nguy nga tráng lệ này với cái tên thiếu chủ cà lơ phất phơ đó được. 

Lưu Viên là một tòa thành đô tọa lạc giữa khe sâu thâm sơn. Bốn phía được núi non bao bọc. Bộ dáng trang nghiêm đứng sừng sững một mình.

Đại quân đóng quân cách lối vào Lưu Viên không xa. Lối vào là một khu rừng rậm nguyên thủy ngập tràn chướng khí, cũng là nơi Lưu Trục Phong bố trận.

Thật ra, phương pháp đối phó với rừng rậm, hữu hiệu nhất là dùng hỏa thiêu. Lúc trước cũng có người từng thử dùng hỏa công, nhưng không biết vì sao, mỗi lần dùng lửa trời đều đổ mưa to một cách khó hiểu. Rừng cây này hàng năm cũng ẩm ướt nhiều nước.

Căn bản là đốt không cháy.

Loại hiện tượng quái dị này càng làm gia tăng tính thần bí của Lưu Viên.

Hạ Lan Tuyết quan sát thật lâu, rốt cuộc phát hiện nó không hẹn mà cùng hợp lại với nhau tạo thành một cổ trận đã thất truyền từ lâu. Cùng ngày, anh liền cố gắng ghi lại tất cả lộ luyến trong sách cổ mang theo người.

Đêm đó, anh không công mà lui.

Trận pháp kia như thật mà là giả. Thoạt nhìn có vẻ đơn giản, nhưng thật ra thần bí khó lường. Căn bản là không biết bước tiếp theo sẽ biến hóa ở nơi nào.

Ngày hôm sau, Hạ Lan Tuyết lại thử, lại không công mà lui.

Như thế năm ngày sau, Hạ Lan Tuyết cũng uể oải. Anh thật sự đã hiểu vì sao Hạ Lan Khâm phải triệu tập anh kiệt trong thiên hạ cùng chung sức phá trận pháp này.

Y Nhân ở đây năm ngày, vẫn làm những việc mà cô hay làm, ăn ăn ngủ ngủ, giống như mọi chuyện xảy ra đều không liên quan đến mình. Chỉ có điều, cứ mỗi lúc hoàng hôn, cô lại thích đứng ở lối vào, ngẩn người suy nghĩ.

Ngày thứ sáu, Hạ Lan Tuyết nhịn không được phát ra một câu bực tức: “Chẳng lẽ thật sự không có cách phá trận sao?”

“Chỉ là sau khi phá trận, Lưu Viên sẽ rất nguy hiểm.” Y Nhân thình lình xen vào nói một câu.

“Ta có thể không nói cho người trong thiên hạ biết, chỉ cần đưa nàng vào trong xin chữa trị là tốt rồi.” Hạ Lan Tuyết trấn an nàng, “Về phần chuyện của Phượng Thất, tự cô ta nghĩ cách đi.”

Y Nhân trầm mặc một hồi, sau đó đưa tay bắt lấy Hạ Lan Tuyết, “Đi thôi.”

Hạ Lan Tuyết ngơ ngác, nhưng đôi chân vẫn không tự chủ được bước theo Y Nhân đi ra ngoài.

Ngoài lều trại, binh tính qua lại đều cung kính hành lễ với Hạ Lan Tuyết. Hạ Lan Tuyết vội vàng dặn dò: “Chuyển lời với Đại tướng quân, ta đi đây có chút chuyện.” Ngay sau đó đã bị Y Nhân lôi đến bên ngoài cánh rừng.

Ở ngoài mê chướng.

“Y Nhân, trở về đi, nơi này rất nguy hiểm.” Hạ Lan Tuyết dường như nhìn thấu được tâm tư của cô, nhanh chóng ngăn cản. “Nàng yên tâm, ta cuối cùng rồi cũng sẽ nghĩ được cách đi vào.”

Y Nhân quay đầu. Đôi mắt tuy rằng không nhìn được, nhưng Hạ Lan Tuyết lại cảm thấy ánh mắt cô gần như đã nhìn thấy lòng anh rồi vậy.

“Thiếp có thể vào trong đó.” Cô mỉm cười.

Sau đó, Y Nhân vỗ vỗ vạt áo. Tiểu Bạch đang trốn trong lòng cô ngủ, uể oải đi ra. Bộ móng vuốt nhỏ duỗi ra, cái lưng cuốn cong mệt mỏi, sau đó nhảy xuống đất.

“Con người dễ dàng bị hình tượng hão huyền mê hoặc, nhưng động vật thì không. Động vật có bản năng của nó, chúng còn lợi hại hơn con người rất nhiều. Hơn nữa, Tiểu Bạch là khôi vật, sẽ không bị chướng khí mê hoặc.” Y Nhân vừa nói xong, ngồi xổm xuống vỗ vỗ đầu Tiểu Bạch. Cô lấy ra một sợi dây thừng. Đầu này buộc vào móng vuốt của Tiểu Bạch, còn mình thì nắm chặt lấy đầu kia. Chờ sau khi đã cột dây thừng thật chắc, cô khẽ thúc giục: “Đi thôi, Tiểu Bạch.”

Hạ Lan Tuyết còn đang ngẩn người, Tiểu Bạch đã kéo Y Nhân đi được mấy bước rồi. Anh đành theo sát phía sau. Chỉ thấy phía trước là một bãi đầm lầy đen nhánh, Tiểu Bạch đã nhảy lên đầm lầy, Y Nhân cũng sắp bước lên theo. Hạ Lan Tuyết cả kinh, không chút nghĩ ngợi nhảy đến, không ngờ dưới chân lại là đất cứng rất lạnh. Hóa ra, đây chỉ là một hình ảnh hão huyền. Hóa ra, trước đây cứ không ngừng lạc đường, cứ không ngừng vòng vo, nguyên nhân chính là đã bị những hình ảnh hão huyền này mê hoặc.

Hạ Lan Tuyết yên lòng. Nhìn thấy khuôn mặt Y Nhân trước sau vẫn yên ắng, anh đột nhiên bình tâm trở lại. Đối với mọi người, bị mù là một chuyện cực kỳ bi thảm. Nhưng Y Nhân thì không như thế, tuy cô có sợ hãi, nhưng lại yên lặng hơn rất nhiều người khác.

Hạ Lan Tuyết dứt khoát cũng nhắm mắt lại, túm lấy tay Y Nhân, để mặc cô dẫn dắt. “Y Nhân, nàng làm sao biết được phương pháp này?” Trên đường đi, anh nhẹ nhàng hỏi.

“Trong ti vi nói thế.”

Chỉ có điều, Y Nhân đã đưa ra một đáp án mà dù Hạ Lan Tuyết có nghe rõ cũng không tài nào hiểu được.

Nhưng mà những gì Y Nhân nói, có rất nhiều điều anh nghe mà không hiểu. Hạ Lan Tuyết cũng không để ý lắm, chỉ mỉm cười.

Bọn họ đi thật lâu, bên tai dần dần chỉ còn lại tiếng gió thổi qua ngọn cây ào ào. Đất dưới chân lúc thì gập ghềnh khi lại bằng phẳng, có thể thấy được đã đi qua không ít đoạn đường. Đường càng lúc càng rộng mở, đại khái đã gần đến Lưu Viên.

Dọc theo đường đi có không ít chướng khí. Hạ Lan Tuyết nín thở, cũng theo bản năng bưng kín mũi miệng Y Nhân. Nhưng càng đi, anh càng ngửi thấy hương vị gay mũi. Bước chân Y Nhân cũng ngừng lại. Hạ Lan Tuyết theo bản năng mở mắt ra, bỗng nhiên phát hiện, trước mắt không biết như thế nào lại xuất hiện hai cây cột khói mù. Tiểu Bạch sôi nổi chạy vòng quanh cột khói một vòng, sau đó đùi duỗi ra, hôn mê.

Hạ Lan Tuyết thầm biết không tốt rồi, đang muốn đưa mọi người rời đi. Nhưng khói cay đã xông vào mũi, hai chân anh mềm nhũn té xuống, Y Nhân cũng ngã nằm lên người anh.

Trước khi hôn mê, suy nghĩ cuối cùng của anh lại là: Cũng may, Y Nhân không bị ngã xuống đất.

Hạ Lan Tuyết không biết mình tỉnh lại là vào lúc nào nữa. Anh chỉ biết là, khi anh tỉnh lại, có một cảm giác quá đỗi kỳ quái: anh đang ở giữa kinh thành.

Kinh thành phồn hoa đô hội.

Nhìn xuyên qua khung cửa sổ khắc hoa, chỉ thấy đường phố ngã tư san sát, tiếng người ồn ào. Người lớn trẻ nhỏ ai nấy đều vui sướng hân hoan. Nghệ nhân, tiểu thương, nông phu khiêng vác nông cụ, đàn bà phụ nữ kéo rau xanh đi bán… đông như nước chảy.

Hạ Lan Tuyết khẽ cựa quậy thân mình, càng cố gắng nhìn ra phía ngoài thậm chí còn có thể nhìn thấy quán trà, đổ phường (sòng bạc), tửu lâu (quán rượu có lầu), còn có cả thanh lâu oanh oanh yến yến.

Tất cả kiến trúc ở đây đều tinh xảo độc đáo. Mọi người trên đường vận quần áo cũng rất sạch sẽ hào phóng. Khắp nơi là một mảnh vui sướng vinh hoa, an cư lạc nghiệp.

Hạ Lan Tuyết thu hồi tầm mắt, nhìn bốn phía quanh mình: Chỗ của anh đang ở cũng rất thanh lịch. Trước giường có ghế có bàn, trên tường còn treo một bức tranh sơn thủy, đầu giường bày một bộ thụy kim thú đang há miệng phun ra hương thơm.

Hạ Lan Tuyết đang do dự thì ngoài cửa phòng, bức rèm che bị vén lên, rẽ ra làm hai. Một cô gái mỉm cười tủm tỉm đang cầm chậu rửa mặt đi đến. Trông thấy anh đã tỉnh, cô gái cung kính khom người, cười hì hì nói: “Công tử rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi, nô bi còn đang suy nghĩ, nếu công tử không tỉnh, đã có thể bỏ lỡ đại hỷ sự của Lưu Viên.”

“Nơi này là Lưu Viên?” Hạ Lan Tuyết ngẩn người, lại nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ.

Hóa ra thành thị tọa lạc giữa thâm sơn lại có thể phồn hoa đến thế này. Trước nay Thiên Triều vẫn tự xưng là đại quốc, hiện giờ nhìn lại, thật như ếch ngồi đáy giếng.

“Nơi này đương nhiên là Lưu Viên. Công tử mạo hiểm, chẳng phải vì muốn vào Lưu Viên sao?” Cô gái híp mắt cười nói. Lúc nàng cười, mặt mày hân hoan, vô cùng đáng yêu. Một chút cũng không có bộ dáng mà một nô bi nên có.

Có thể thấy được người trong Lưu Viên, bất luận là người buôn bán nhỏ hay là gã chăn ngựa bình thường, đều có cuộc sống khoái hoạt vô lo. Cứ như vậy, ít nhiều cũng hiểu được tính nết của Lưu Trục Phong.

“Rốt cuộc là đại hỷ sự gì vậy?” Hạ Lan Tuyết vừa hỏi vừa rời khỏi giường. Vừa cúi đầu lại phát hiện, phục sức của mình đã bị đổi thành một bộ áo dài màu huyền, bên trong thắt đai lưng bình thường, rất ra dáng một văn sĩ, cũng ngàn phần thanh nhã đơn sơ. “Đi cùng ta còn có một cô nương, nàng đang ở phòng bên sao?”

“Công tử muốn nói Y cô nương a.” Cô gái vẫn cười tủm tỉm, “Nàng không ở phòng bên, nàng đang ở trong Lưu Cung.”

“Sao thế? Lưu Trục Phong đã đón nàng vào đó sao?” Hạ Lan Tuyết kinh ngạc hỏi. Nhưng vì sao chỉ đến đón một mình Y Nhân mà không đón anh? Thật khả nghi a, quá mức khả nghi a.

“Đúng vậy, Y cô nương còn có rất nhiều việc cần phải chuẩn bị. Ví như giá y này, đồ cưới này, phòng tân hôn nữa này…” Cô gái nói xong, vẻ hâm mộ càng lúc càng đậm. “Thật hâm mộ Y cô nương quá, không ngờ lại có thể gả cho thiếu chủ. Thiếu chủ chính là tình nhân trong mộng của tất cả cô gái Lưu Viên đó nha.”

“Khoan đã, ngươi nói cái gì?” Hạ Lan Tuyết có điểm không rõ, lông mi chớp động liên hồi, hỏi lại.

“Đại hỷ sự của Lưu Viên, chính là đại hôn của Thiếu chủ cùng Y cô nương a.” Cô gái chớp mắt mấy cái, tự nhiên trả lời.

Hạ Lan Tuyết hóa đá tại chỗ.

Sao lại thế này? Lưu Trục Phong chẳng phải đã không còn tư tưởng không an phận gì với Y Nhân rồi sao? Anh ngơ ngẩn rồi bỗng nhiên nhớ lại ngày đó, trước khi đi Lưu Trục Phong đã đặc biệt dặn dò: “Ngàn vạn lần cũng không được đến Lưu Viên.”

Bây giờ, bọn anh đã ở Lưu Viên rồi. Cho nên, mới có thể xảy ra chuyện này?

Chẳng lẽ chiếc nhẫn kia thật sự hữu hiệu như vậy? Nhưng cùng lắm chỉ là một chiếc nhẫn thôi mà!

“Ta muốn đến Lưu Cung, ngay lập tức!” Hạ Lan Tuyết rùng mình, lập tức đứng thẳng người dậy, trầm giọng nói.

Cô gái lại không vội vàng dẫn đường mà chỉ đi ra vén bức rèm che cửa sổ cho nó rộng ra hơn nữa. Cố gái chỉ ra ngoài phố nói: “Chờ đến lúc đại hôn, công tử có thể ở trong này ngắm xem nghi thức. Đây chính là vị trí tốt nhất trong quán trọ của chúng tôi. Nếu không phải Thiếu chủ đích thân dặn dò, ông chủ cũng không cho công tử ở phòng này đâu.”

“Ai nói ta muốn xem nghi thức?” Hạ Lan Tuyết thấy bộ dáng từ tốn của cô gái, trong lòng cảm thấy không ổn, không khỏi mạnh mẽ quát, “Ta muốn đến Lưu Cung gặp Lưu Trục Phong.”

“Công tử có cảm thấy không thoải mái chỗ nào không?” Cô gái nhìn chằm chằm vào Hạ Lan Tuyết, thình lình cười hỏi.

Hạ Lan Tuyết chưng hửng, thử vận khí quanh thân. Lúc này mới phát hiện, trên dưới toàn thân ngay cả một chút chân khí đều không có.

“Thiếu chủ nói, võ công của công tử sẽ tự động khôi phục sau khi đại hôn kết thúc. Đến lúc đó, công tử cứ ở trong này xem nghi thức là tốt rồi. Còn trước đó, xin mời công tử cứ ở đây từ từ nghỉ ngơi điều dưỡng đi.” Cô gái vẫn với vẻ mặt mỉm cười, đặt chậu rửa mặt lên bàn. Sau đó lại giống như có phép thuật, không biết từ đâu bưng ra một mâm điểm tâm và cơm nóng. “Công tử rửa mặt xong thì mời dùng cơm. Cách đại hôn còn có hai ngày nữa. Công tử vẫn nên dưỡng đủ thể lực.”

Nói xong, cô gái kia cũng không quản xem Hạ Lan Tuyết đang gấp đến độ muốn giết người, cứ thế khoan thai lui ra ngoài.

Bức rèm che lại được khép lại.

Bên ngoài mơ hồ có tiếng bước chân, không ít hơn năm người.