Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Quyển 4 - Chương 25




EDITOR: DOCKE

Bùi Nhược Trần tiếp khách trong phòng, bên ngoài không có thủ vệ. Bùi Nhược Trần cũng chỉ mặc thường phục, thần sắc mộc mạc. Nam tử ngồi đối diện với hắn cũng mặc một bộ trường bào màu đen đơn giản, hờ hững tự nhiên. 

Nếu không cẩn thận nghe bọn họ nói chuyện, chỉ ngẫu nhiên đi qua thì người ta không thể nào nghĩ ra được, nam tử ngồi đối diện Bùi đại nhân Thiên Triều lại là kẻ thù lớn nhất của Thiên Triều hiện nay – Viêm Hàn.

Mà giờ phút này, Viêm Hàn đang mỉm cười hỏi han: “Bùi đại nhân, vừa rồi theo như lời ngươi nói, chẳng bao lâu nữa kế hoạch kia sẽ có thể thực hiện?”

“Được Bệ hạ khoản đãi từ trước đến nay, Nhược Trần sao dám không xuất ra thành ý lớn nhất để chiêu đãi bệ hạ chứ?” Bùi Nhược Trần thản nhiên trả lời.

“Nhưng những chuyện sau này, ngươi làm sao tuyến bố với người trong thiên hạ?” Viêm Hàn đột nhiên có hứng thú, hỏi tiếp. “Giết chết Hạ Lan Thuần, giúp đứa con của Bùi Nhược Lan đăng cơ, ngươi thay quyền. Chuyện này cố nhiên rất tốt, nhưng cũng khó tránh khỏi bị thế nhân đàm tiếu dị nghị.”

“Đương nhiên không cần tại hạ phải ra tay.” Bùi Nhược Trần mỉm cười, “Hạ Lan Tuyết và Hạ Lan Khâm chẳng phải đã chạy thoát rồi sao? Mối thù giết mẫu thân, bọn họ sao có thể từ bỏ ý đồ?”

“Hóa ra ngươi đã chuẩn bị đem tội danh đổ lên người bọn hắn.” Viêm Hàn thản nhiên, “Chỉ có điều, ngươi thả Hạ Lan Khâm đi, vẫn là không ổn.”

“Bệ hạ lo sợ sao? Vì Thiên Triều vẫn còn kình địch Hạ Lan Khâm ư?” Bùi Nhược Trần khẽ cười.

“Bùi đại nhân nghĩ sao?”  Viêm Hàn không trực tiếp trả lời mà chuyển sang đề tài đang còn nói dở dang lúc nãy. “Nếu Bùi đại nhân khởi sự, Viêm Quốc nhất định sẽ tuân thủ hứa hẹn, hấp dẫn đại bộ phận binh lực của Thiên Triều đến chiến tuyến phương Bắc. Nhưng sau khi được chuyện, Bùi đại nhân cũng phải giữ đúng lời hứa, cắt nhường mười ba tòa thành trì Tuy Xa ở phương Bắc, hơn nữa, phải cống nạp hàng năm.”

“Đương nhiên.”

“Nếu thế, cầu chúc cho chúng ta hợp tác thành công.” Viêm Hàn nói xong, đột nhiên quay mạnh đầu nhìn ra cửa sổ, nơi vừa phát ra một tiếng động rất nhỏ, “Ai?!”

Bùi Nhược Trần cũng nghe tiếng đứng lên, mở cửa ra.

Ngoài cửa sổ, bóng cây thấp thoáng, ánh nắng tươi sáng, không có một bóng người.

“Đã bỏ đi rồi.” Viêm Hàn thản nhiên nói: “Nghe tiếng bước chân, là một nữ tử.”

Bùi Nhược Trần khẽ nhếch lông mi, bước nhanh về phía chỗ ở của Hạ Lan Du.

Viêm Hàn không hề động, vẫn ngồi yên tại chỗ chậm rãi nhấp trà. Đợi đến khi bóng dáng Bùi Nhược Trần biến mất sau bóng cây, một hắc y nhân từ trên nóc nhà nhanh nhẹn nhảy xuống, lễ độ cung kính quỳ gối trước mặt Viêm Hàn.

“Là ai?” Viêm Hàn thản nhiên hỏi.

“Dung hoàng hậu.” Người nọ trả lời.

Viêm Hàn trầm mặc một hồi, bàn tay đang cầm ly trà hơi hơi xiết lại rồi chậm rãi buông ra. Gương mặt kiên nghị như đao tạc mà thong dong, “Đáp án của nàng thế nào?”

“Y cô nương nói, nàng sẽ không rời bỏ Hạ Lan Tuyết.”

Cạch bộp một tiếng, ly trà vỡ tan, chảy xuống bàn, lại có vết máu.

***

Bùi Nhược Trần bước nhanh đuổi theo. Quả nhiên đi không bao lâu, hắn liền trông thấy một thân hình màu vàng dáng hạc, hớt ha hớt hải biến vào trong phòng Hạ Lan Du.

Trong lòng hắn thầm than một tiếng, bước hân chậm dần rồi từ từ ngừng lại trước cửa phòng Hạ Lan Du.

Nhấc tay, gõ cửa.

Bên trong không có tiếng trả lời đáp lại.

Bùi Nhược Trần bất đắc dĩ, chỉ có thể mở miệng: “Công chúa, ta biết nàng đang ở bên trong. Nếu nàng không mở cửa, ta chỉ có thể phá cửa mà vào.”

Bên trong rốt cuộc cũng có động tĩnh. Sau một loạt tiếng bước chân, cửa phòng mở ra. Hạ Lan Du mặc một bộ áo quần lụa mỏng màu đỏ tươi, nổi giận đùng đùng đứng ở cửa.

“Hoàng hậu đâu?” Bùi Nhược Trần không nhìn nàng, chỉ lướt qua nàng để đi thẳng vào bên trong.

“Bùi Nhược Trần!” Hạ Lan Du xoay mạnh người lại, gọi giật theo bóng lưng hắn: “Chàng làm vậy là phản quốc!”

“Bây giờ nàng có thể đi mật báo, nàng có thể để Hạ Lan Thuần bắt ta và Viêm Hàn. Chỉ có điều, nàng phải nhớ kỹ, nàng vừa mới mất đi hai vị ca ca – - Bất luận bọn họ có chết thật hay không, Hạ Lan Thuần đích thực đã muốn giết bọn họ. Công chúa, ta là trượng phu của nàng, hắn là đại ca của nàng. Nàng có thể lựa chọn.” Bùi Nhược Trần không mặn không nhạt bỏ lại một câu, sau đó tiếp tục bỏ đi.

Sau khi cánh cửa được mở ra, Dung Tú hiển nhiên đã muốn chạy ra ngoài.

Bùi Nhược Trần không hề chần chờ, bóng dáng nhoáng lên một cái, đuổi theo sát nút.

Bỏ lại Hạ Lan Du một mình một bóng đứng trước cửa phòng, bị gió lùa tóc tai rối loạn. Tóc bay xát vào mắt, chua xót đến lệ rơi.

Bùi Nhược Trần đuổi mãi ra đến đường cái. Dòng người trên đường như nước chảy, ánh mặt trời cao cao chiếu xuống khu phố chợ rộn ràng nhốn nháo.

Hắn không đuổi tiếp nữa mà phất tay gọi người đến, thản nhiên dặn dò: “Kiểm soát tất cả những người ra vào thành, nếu phát hiện Dung hoàng hậu…” Ngừng một lúc, hắn rốt cuộc cũng nói hết câu, “Giết.”

Sóng mắt lấp lóe, lập tức yên lặng.

Mọi người nghe lệnh, mấy chục tử sĩ mặc quần áo thường dân chỉ trong nháy mắt đã tan rã vào trong đám người.

***

Hạ Lan Tuyết theo hàng ngũ rời khỏi quán trọ, đi thẳng một mạch đến cổng thành.

Phượng Cửu đã thuê một cỗ xe ngựa. Hạ Lan Tuyết cùng Y Nhân làm hành khách ngồi trong toa xe, Phượng Thất phụ trách lái xe, Phượng Cửu giả dạng thành một tiên sinh trướng phòng (giống nhân viên kế toán thu chi), Hạ Lan Khâm và Dịch Kiếm làm bảo tiêu áp tải hai bên xe ngựa.

Trong toa xe, Y Nhân lặng lẽ mở to hai mắt, nhìn Hạ Lan Tuyết đang ngồi sát bên cạnh không chớp mắt. Vẻ mặt hoảng hốt lẫn bất ngờ vẫn giữ nguyên từ lúc sáng sớm cho đến bây giờ còn chưa biến mất.

Hạ Lan Tuyết có chút buồn bực, quay đầu đi, hướng mặt ra ngoài cửa sổ nhìn đường.

“A Tuyết, chàng thật xinh đẹp.” Y Nhân sợ run nửa ngày, rốt cuộc cũng nói ra câu cảm thán đã quanh vòng vòng trong đầu từ lâu.

Hạ Lan Tuyết hừ lạnh một tiếng, căn bản không tiếp thu nổi lời khen tặng này.

Y Nhân nếu đã không coi anh là nam nhân nữa, hỗn loạn này, về sau còn loạn đến cỡ nào nữa?

“A Tuyết, sau này trở về làm người mẫu cho ta nha.” Y Nhân nói tiếp.

Nhớ lại, đã rất lâu rồi cô không vẽ tranh.

Nhưng khi nhìn thấy Hạ Lan Tuyết như vậy, cô lại có một loại xúc động, muốn lập tức họa một bức chân dung cho anh.

Hạ Lan Tuyết trừng mắt nhìn cô, tức giận nói: “Không được, nàng lưu lại chứng cớ, về sau cho con cái của chúng ta xem. Vậy chẳng phải ta sẽ mất mặt lắm sao?”

Y Nhân ngẩn người.

Con cái?

Cô đưa tay lên gãi đầu, ngượng ngùng mỉm cười rồi chống hai tay lên thành xe, ánh mắt cũng dời ra ngoài cửa sổ.

Tiếng bánh xe tầm thường, đơn điệu mà nhịp nhàng.

Nghe một hồi, tầm mắt Y Nhân cũng dần dần trở nên mơ hồ, mí mắt từ từ kéo xụp xuống.

Cổng thành càng ngày càng gần.

Phượng Thất đột nhiên nhắc nhở một câu: “Hạ Lan Tuyết, sắp tới cổng thành rồi.”

Hạ Lan Tuyết biến sắc, đang định đánh thức Y Nhân dậy thì xe ngựa đột nhiên ngừng lại. Theo quán tính, hai người ngồi trong xe lập tức bị đổ nhào về phía trước. Hạ Lan Tuyết vội vàng mở rộng hai tay, Y Nhân ‘bộp’ một tiếng, cái trán đụng vào lồng ngực anh. Cô gãi đầu, mê hoặc nhìn quanh. Màn cửa toa xe ngựa cũng bị hất tung lên, có một người nhanh như gió lốc nhảy thẳng vào trong, quần áo màu vàng cuồn cuộn.

Hạ Lan Tuyết đang định phòng vệ, nhưng sau khi nhìn rõ mặt của người kia, thần sắc lại cả kinh, “Là ngươi?”

Y Nhân cũng dịu dịu mắt, chui ra khỏi lồng ngực của Hạ Lan Tuyết, vừa ngồi xuống ghế vừa nhìn xem người nọ.

Tuy rằng thất kinh, sắc mặt không còn chút máu, nhưng sắc đẹp của nàng vẫn không thể che dấu. Dung Tú đẹp nhất ở vẻ yếu đuối mềm mại, như một đóa lan trong u cốc. Cho nên trong tình huống này, người khác nhìn vào không hề cảm thấy Dung Tú chật vật, mà ngược lại còn thấy đẹp hơn.

“Y Nhân…” Dung Tú hoảng hốt chạy bừa, trong lúc nhất thời không thể nhận ra Hạ Lan Tuyết đang cải nữ trang, chỉ nhận ra Y Nhân, vẻ mặt vui mừng. “Bùi Nhược Trần đang truy sát ta, ta có thể vào đây trốn tạm được không?”

Y Nhân gật gật đầu, dịch sang một bên chừa chỗ trống.

Dung Tú lập tức leo vào. Đợi khi màn xe vừa hợp lại, liền có mấy người mặc quần áo thường dân màu xám vội vội vàng vàng đuổi tới.

Dung Tú nín thở, mãi cho đến khi bọn hắn đi xa, nàng mới nhẹ nhàng thở ra. Lúc này mới rảnh rỗi để nhìn ngắm cảnh trí trong xe.

Y Nhân vẫn bình thường như mọi ngày, ánh mắt mơ màng như thiếu ngủ. Còn đối diện với cô là một nữ tử lạ mặt. Nàng cao gầy xinh đẹp, nhìn rất quen mắt nhưng nhất thời lại chẳng thể nào nhớ nổi đã gặp nhau ở đâu.

Thấy Dung Tú nghi hoặc, Y Nhân đanh định vạch trần Hạ Lan Tuyết thì anh lại ho khan một tiếng, xoay người muốn xuống xe.

“Xảy ra chuyện gì?” Xe ngựa ngừng lại, Hạ Lan Khâm đến gần hỏi.

Hạ Lan Khâm sau khi cải trang, giờ đã trở thành một đại hán râu quai nón. Dung Tú đương nhiên cũng không nhận ra được. Nhưng Hạ Lan Khâm lại nhận ra Dung Tú. Ban đầu hắn cả kinh, đưa mắt thăm dò Hạ Lan Tuyết, sau đó bất động thanh sắc, quay qua hỏi Y Nhân, “Tiểu thư, người này là ai?”

Y Nhân không hiểu bọn họ đang giả ngây giả dại, ngơ ngẩn một hồi cũng không biết phải trả lời thế nào. Dung Tú lại đáp lời cực nhanh: “Ta bị kẻ thù đuổi giết, muốn trốn trong này một lát, sau khi ra khỏi thành ta sẽ lập tức xuống xe, không để liên lụy đến các ngươi đâu.”

“Bùi Nhược Trần vì sao lại muốn đuổi giết ngươi?” Y Nhân nghe thấy nàng nói đến bốn chữ ‘kẻ thù đuổi giết’, cũng chẳng màng quan tâm đến gì khác, nghi hoặc hỏi.

“Hắn phản quốc, bán Thiên Triều cho Viêm Quốc, còn … còn có thể sẽ làm hại bệ hạ.” Lúc Dung Tú nói xong câu nói cuối cùng, vẻ mặt lo lắng cùng căm phẫn, vô cùng sinh động.

Hạ Lan Tuyết ngồi ngay ngắn bên cạnh, lạnh lùng thản nhiên lắng nghe, lạnh lùng thản nhiên ngồi nhìn, thần sắc bất động. Y Nhân cũng trầm mặc.

“Đúng rồi, Y Nhân, sao ngươi lại ở đây? Bọn họ là ai vậy?” Dung Tú rốt cuộc ý thức được tình trạng của mình lúc này, chần chờ hỏi han: “Ngươi không phải đang ở cùng A Tuyết sao? A Tuyết, có thật đã chết rồi không?”

Nghe được những lời nói vừa rồi của Bùi Nhược Trần, hình như Hạ Lan Tuyết và Hạ Lan Khâm vẫn chưa chết.

Trận hỏa hoạn hôm qua, cũng hình như, không phải chỉ là tai nạn…

“Ơ,” Y Nhân đang cân nhắc xem phải trả lời thế nào, Hạ Lan Khâm đã nhanh nhẹn tiếp lời, “Chúng tôi là gia quyến của Bùi phủ, vị cô nương ngồi ở bên kia là cơ thiếp mới cưới của Bùi đại nhân, hiện tại có việc phải về nhà thăm viếng.” Nghe nói đến người nhà của Bùi Nhược Trần, Dung Tú lập tức biến sắc. Hạ Lan Khâm lại nói: “Nhưng chúng tôi cũng sẽ không làm những chuyện thương thiên hại lý. Cô nương có thể tạm tránh trong xe ngựa. Chúng tôi phải ra khỏi thành, cô nương có muốn ra khỏi thành hay không?”

Dung Tú do dự một chút, sau đó ngoan ngoãn nói nhỏ: “Vậy làm phiền các ngươi, đưa ta ra khỏi thành đi.” Chuyện hồi cung báo nguy đã không thể thực hiện được nữa rồi.

Hơn nữa, Dung Tú cũng bắt đầu hoài nghi. Trận hỏa hoạn trong cung ngày hôm qua, có phải là chủ ý của Hạ Lan Thuần hay không?

Mà trong lúc bọn họ nói chuyện, Hạ Lan Tuyết trước sau vẫn không hề lên tiếng.

Dung Tú ngồi xuống bên cạnh Y Nhân, cũng không hề nhìn kỹ mặt Hạ Lan Tuyết, chỉ nghiêng thân qua đối mặt với Y Nhân, lặp lại câu hỏi vừa rồi: “Y Nhân, ngươi có biết tình hình của A Tuyết hiện giờ không? Còn nữa, vì sao ngươi lại ở đây?”