Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Quyển 4 - Chương 23




EDITOR: DOCKE

“Thôi bỏ đi, ngươi cứ giữ lấy. Chỉ cần nhớ rõ, sau này cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng không được xuất hiện ở Lưu Viên.” Cuối cùng, Lưu Trục Phong chỉ có thể thỏa hiệp, “Ngàn vạn lần phải nhớ rõ, đừng tới Lưu Viên!” 

Y Nhân gật đầu lia lịa, tỏ vẻ mình đã nhớ kỹ.

Cho dù như vậy, Lưu Trục Phong vẫn vạn phần buồn bực, càng nghĩ càng lo lắng, “Mặc kệ, ta không thể tiếp tục ở chung một chỗ với các ngươi nữa. Tóm lại, các ngươi không biết gì về chuyện chiếc nhẫn kia, cũng không được nhắc đến chuyện đã gặp ta.” Hắn vẫn giữ bộ dáng sợ hãi như trước, lại vừa dặn dò vừa khuyên răn, sau đó xoay người bỏ đi.

“Ngươi phải đi sao?” Hạ Lan Tuyết có phần kinh ngạc, hỏi.

Hành vi của Lưu Trục Phong luôn luôn quái dị, không có quy luật.

“Không thể không đi.” Lưu Trục Phong hào hùng bỏ lại một câu. Đi được vài bước lại quay đầu nhắn nhủ: “Nếu nhìn thấy Phượng Thất, nói ta sẽ tìm cơ hội đến gặp nàng.”

Lưu Trục Phong có thể nói là nói được thì làm được, xoay người liền đi.

Hạ Lan Tuyết còn chưa kịp lên tiếng trả lời, hắn đã biến mất chỉ trong tích tắc.

Hạ Lan Tuyết cùng Y Nhân đưa mắt nhìn nhau nửa ngày. Một lát sau, Hạ Lan Tuyết bỗng nhiên nhớ lại tình hình vừa rồi, nhịn không được đưa tay cầm lấy tay cô. Muốn nói điều gì đó, lại sợ làm cô ngượng ngùng. Nhưng chỉ vừa nắm tay đã cảm thấy trong lòng tràn đầy, dù có nói gì cũng đều là dư thừa.

Thần sắc Y Nhân lại rất trầm tĩnh, cũng rất yên bình.

“Nàng yên tâm, ta sẽ không để nàng phải chịu khổ.” Hạ Lan Tuyết nói như thể đang nói với chính bản thân mình vậy. Y Nhân ngẩng đầu nhìn anh.

“Cuộc sống mà nàng mong muốn, ta có thể, cũng có năng lực cho nàng.” Hạ Lan Tuyết lại nói, vẻ mặt tự tin. Biểu hiện thỏa thuê mãn nguyện như vậy, giống như một Hạ Lan Tuyết khác mà Y Nhân chưa từng được biết.

Cô biết, anh chuẩn bị vùng lên.

Hạ Lan Tuyết không tranh không giành khi xưa đã ở trong trận hỏa hoạn đó, trong cơn đau mất đi thân mẫu, không còn tồn tại nữa.

Nhưng cô, vẫn luôn ở cùng anh.

“A Tuyết…” Y Nhân nhẹ nhàng gọi, cũng vươn ngón tay ôm xiết lấy bàn tay anh, “A Tuyết…” Gọi ba, bốn lần tên của anh, Y Nhân ngửa mặt lên, để lộ ra một nụ cười vô cùng sáng lạn. “Chàng cứ làm chuyện mà chàng muốn làm đi, dù sao, ta sẽ vẫn là của chàng.”

Tranh cũng tốt, loạn cũng thế, cho dù anh làm bất cứ chuyện gì, cô vẫn sẽ ủng hộ anh.

Ở mãi bên nhau, không muốn xa rời.

Hạ Lan Tuyết lẳng lặng nhìn cô, sau đó, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Y Nhân cũng giang rộng hai tay, ôm lấy thắt lưng Hạ Lan Tuyết, nghiêng đầu, thần sắc trầm tĩnh như trước, cũng không biết là đang suy nghĩ điều gì.

***

Sau khi xác nhận Lưu Trục Phong đã thật sự đi rồi, Hạ Lan Tuyết dặn Y Nhân đi ngủ sớm một chút, còn mình thì đi đến trước cửa phòng của Phượng Thất, gõ cửa.

Phượng Thất vừa mới chuẩn bị đi vào giấc ngủ, nghe thấy tiếng gõ cửa, nàng ra mở cửa. Trông thấy là Hạ Lan Tuyết, mắt phượng không khỏi nheo lại, như cười như không hỏi: “Sao Vương gia không ở trong phòng Vương phi?”

Hạ Lan Tuyết nói đưa Y Nhân đi rửa mặt chải đầu, kết quả đi rồi không trở lại. Dịch Kiếm đi xem tình hình thế nào, khi trở về mặt liền ửng hồng.

Mọi người nhìn qua cũng biết, tự động giải tán.

“Lưu Trục Phong đã đi rồi.” Hạ Lan Tuyết nói.

“Thật ư?” Phượng Thất tức giận, “Hắn muốn quỵt nợ?”

“Không phải.” Hạ Lan Tuyết nhìn thấy vẻ mặt của Phượng Thất thì buồn cười, kể lại ngắn gọn chuyện vừa xảy ra.

“Ngươi nói là, chiếc nhẫn kia…” Phượng Thất mở to hai mắt, vẻ mặt như đang nín cười.

“Phải, không biết chui từ đâu ra nữa.” Hạ Lan Tuyết chần chờ nhìn Phượng Thất, không hiểu nàng vì sao lại hứng thú đến vậy. “Có thể là vì muốn Y Nhân hay không…”

“Lưu Trục Phong? Tuyệt đối không! Tiểu tử đó thích sư phụ của hắn, không biết đã khăng khăng một mực cỡ nào đâu. Bằng không, vài năm trước lúc ta cùng hắn giả vờ thành thân, hắn không chẳng cần phải liều chết không theo như thế.” Phượng Thất ha ha cười to, nói tiếp: “Hắn một lòng phải tìm cho được chiếc nhẫn còn lại cho sư phụ của hắn, không ngờ lại bị Y Nhân đeo vào tay. Lục Xuyên buộc hắn cưới ta, quay đầu lại bị sư phụ hắn buộc phải cưới Y Nhân. Hắn nhất định sẽ sống không bằng chết. Chuyện đã như vậy rồi, hắn không trốn sao được?”

“Lưu Trục Phong, sự phụ của hắn?” Hạ Lan Tuyết nhăn nhíu mặt mày, hiển nhiên là không hiểu.

“Không nói được, dù sao ta biết là được rồi. Cám ơn nha, trở về nghỉ ngơi sớm đi.” Phượng Thất vội vàng kết thúc đề tài, tựa hồ như không muốn xâm nhập.

Hạ Lan Tuyết cũng không tiện hỏi thêm, lễ phép cúi người chào tạm biệt rồi ra về.

Phượng Thất nhìn theo, khi trông thấy bóng lưng thẳng thắn của anh sắp sửa biến mất ở chỗ góc khuất, Phượng Thất đột nhiên gọi lại, “Hạ Lan Tuyết!”

Hạ Lan Tuyết nhanh nhẹn xoay người, động tác giống như không hề chú ý, càng phát ra tao nhã hơn người.

“Ngươi không thật sự thích Y Nhân đúng không? Nếu thích, sẽ không cần phải để ý đến những chuyện khác, đưa nàng đi Giang Nam đi, tìm một chỗ yên ổn sống cho thật tốt, không được sao?” Phượng Thất không hiểu sao lại hỏi một câu.

Hạ Lan Tuyết hoảng hốt một hồi, sau đó mỉm cười, một lần nữa lại xoay người rời đi. Bóng lưng màu trắng tao nhã, rất nhanh chóng biến mất vào góc khuất.

Phượng Thất cũng thở dài một tiếng.

***

Y Nhân đứng ở cửa, cô giơ tay lên, tinh tế nhìn ngắm chiếc nhẫn trên ngón áp út. Ngắm nghía một hồi, đột nhiên buông tay, nảy sinh tâm địa ác độc muốn lôi nó ra, nhưng làm thế nào cũng không lôi nó ra được.

Chỉ thấy đau, đau đến phát khóc lên được.

Phí công một hồi, cũng chỉ có thể từ bỏ.

Cô đẩy cửa đi vào phòng.

“Y cô nương.” Giữa phòng, không biết từ khi nào đã có một người đang đứng. Trông thấy cô tiến vào, người đó liền xoay người, cúi mình thật sâu thi lễ với cô.

Ngay trước lúc Hạ Lan Tuyết bỏ cô ở lại để vào hoàng cung, có người đã đến tìm cô.

Người đó chỉ hỏi một câu: “Y cô nương, lần trước ra đi không từ biệt, bệ hạ rất khó chịu. Bệ hạ muốn hỏi cô nương, có trở về dự lễ tạ thần được không?”

Y Nhân không trả lời.

Người đó lại nói tiếp, “Tất cả những việc cô nương đã làm trong khoảng thời gian qua, bệ hạ đều đã biết cả. Bệ hạ muốn tại hạ chuyển cáo đến cô nương một câu.”

“Nói cái gì?” Y Nhân

“Cô nương có thể làm những gì mà cô muốn làm. Bất luận cô nương lựa chọn thế nào, bệ hạ cũng sẽ không trách cô nương. Bệ hạ nói, bệ hạ cùng Hạ Lan Tuyết, thật ra cuối cùng rồi cũng sẽ có một ngày biến thành kẻ thù. Hạ Lan Tuyết là người của Thiên Triều, còn bệ hạ lại là quốc vương của Viêm Quốc. Hai nước tranh chấp, không thể may mắn thoát khỏi. Bất luận cô nương chọn ai, đều sẽ trở thành kẻ thù của người còn lại. Mong cô nương thận trọng.” Người nọ cuối cùng nói, “Chỉ mong tối nay có thể có được câu trả lời thuyết phục của cô nương.”

Y Nhân còn chưa kịp phản ứng, người nọ đã thôi lui đến phía sau bức bình phong, đảo mắt một cái đã biến mất.

Y Nhân nằm trên giường một hồi, cân nhắc hồi lâu, trước sau vẫn không nghĩ ra được cách nào.

Cô không muốn trở thành kẻ thù của bất kỳ ai.

Sau đó, Dịch Kiếm vào phòng.

Sau đó, A Tuyết xảy ra chuyện.

Sau đó – cô đột nhiên ý thức được: Kỳ thật, căn bản là không hề có lựa chọn.

Lựa chọn, là ở trong hoàn cảnh giống nhau, lựa chọn một trong số những vật/ chuyện giống nhau.

Còn Viêm Hàn và Hạ Lan Tuyết, cho đến bây giờ vẫn luôn bất đồng.

Đối với Viêm Hàn, cô có thể dùng tất cả tấm lòng mình để cảm kích hắn. Còn đối với Hạ Lan Tuyết, cô lại muốn dùng hết mọi thứ vốn có của mình dể bảo hộ. Hiện tại, Hạ Lan Tuyết gặp phải con đường gian khổ nhất, tranh đoạt hung hiểm của đời người, cô không thể rời đi, cũng không muốn rời đi.

“Cô nương đã có đáp án chưa?” Người đứng giữa phòng, khách khí mà tôn kính hỏi han.

Y Nhân đang định trả lời, người nọ lại bất ngờ nói tiếp, “Bùi Nhược Trần của Thiên Triều đã kết minh với Bệ hạ. Còn nha đầu Thập Nhất vốn là a hoàn của cô nương, phu quân của nàng –Hoàng A Ngưu hiện giờ cũng đã làm việc cho Bùi Nhược Trần. Cô nương nhất thiết phải bỏ qua mọi người sao?”