Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Quyển 2 - Chương 51




Edit: Docke

Hạ Lan Tuyết cũng cười khanh khách, “Ngốc à, râu dài thì không thể chơi chung nữa sao? Cuối cùng thì ta không phải vẫn là cậu bé thích nghịch bùn đó sao.”

“Lúc đó còn nhỏ quá, nên không rõ.” Dung Tú phồng mang trừng mắt lườm anh một cái, rồi lại làm ra vẻ nghiêm trang mà nói: “Nhưng dáng dấp của chàng hiện giờ, còn đẹp hơn cả hồi nhỏ nữa.”    

Nhưng Hạ Lan Tuyết lại không cười không đáp, chỉ nhìn thẳng vào ánh mắt nàng, thật rõ ràng mà hỏi một câu đã luẩn quẩn trong lòng từ lâu lắm rồi: “Tiểu Dung, từ trước đến giờ, nàng có từng yêu ta không? Chí ít thì, lúc phụ vương nói sẽ gả nàng cho hoàng tử, vị hôn phu trong lòng của nàng, là ta hay là Hạ Lan Thuần?”

“Đương nhiên là chàng rồi.” Dung Tú tự thấy kinh hãi, không cần nghĩ ngợi mà thốt ra, “Vì sao chàng lại hỏi như vậy?”

“Sau khi chúng ta không còn chơi chung nữa, đại ca và nàng lại trở nên gần gũi. Có một lần, ta trông thấy nàng xin xăm ở trong miếu. Trên lá xăm đó viết tên của đại ca.” Hạ Lan Tuyết cười tự giễu, nói: “Thật ra khi đó, ta cũng không dám tới gần nàng. Thật vất vả mới được gặp mặt, lại chỉ cười cười chứ không nói lên lời.”

Dung Tú dường như không nghe được câu nói kế tiếp của anh, cứ vội vàng giải thích: “Xin xăm cho Bệ hạ là bởi vì… Bởi vì khoảng thời gian đó, người luôn luôn có vẻ không vui. Mỗi lần đến nhà thiếp đều có vẻ mặt bình tĩnh không thiết nói chuyện. Bên ngoài lúc đó lại đang rộn lên lời đồn, rằng Tiên hoàng có ý định phế trường lập ấu (không lập con cả mà đưa con thứ lên ngôi). Thiếp có cảm giác người rất đáng thương…” Dung Tú nói xong, thanh âm dũ thấp, đến lúc cuối cùng, ngay cả bản thân cũng có chút ngơ ngẩn.

Lẽ nào khi đó, nàng vì hắn xin xăm, đã không chỉ vì lòng thương hại?

“Tiểu Dung, không phải nàng vẫn muốn biết, vì sao ta lại rời bỏ ngôi vị Hoàng đế mà tặng lại cho Hạ Lan Thuần hay sao?” Hạ Lan Tuyết yếu ớt nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Bây giờ, nàng vẫn muốn biết sao?”

“Vì sao?” Dung Tú đột nhiên không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa, chỉ dùng chiếc đũa ngập ngừng quấy chén cháo trước mặt.

“Lý do cũng rất buồn cười … Nàng còn nhớ lần chúng ta cùng nhau dạo chơi ở ngoại thành không? Ta còn nhớ rất rõ. Ngày đó, cành liễu rất xanh tươi, gió rất ấm áp, nhẹ nhàng và ôn nhu. Nàng nói muốn nghe khúc nhạc ta mới sáng tác. Chúng ta ngồi trong một khu vườn có rất nhiều loại hoa. Lúc nàng múa theo điệu nhạc, tay áo nhẹ nhàng, khắp đồi núi ngập tràn hoa thơm cỏ lạ đều không tươi đẹp bằng nàng. Sau đó, nàng thấm mệt, nói muốn đi dạo bên cạnh một chút. Nàng đi qua sườn núi, nơi đó có một cây dương thụ lâu năm lắm rồi. Nàng đi thật lâu vẫn chưa trở về. Ta đã rất lo lắng, cho nên đi tìm. Và rồi, ta thấy nàng cùng hắn…”

“A Tuyết, sự tình trước kia, chúng ta sẽ tìm thời gian từ từ nói cũng được. Mau ăn cháo đi, kẻo nguội hết rồi.” Dung Tú rốt cuộc ngắt ngang lời anh, đẩy chén cháo trước mặt về phía anh.

Nói cười thản nhiên.

Y Nhân thì mặt mày nhăn nhíu.

Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy căm ghét một người.

“Tiểu Dung, ta chỉ muốn nói cho nàng biết. Phàm là những gì nàng muốn, ta đều có thể cho nàng.”

Hạ Lan Tuyết nhàn nhạt nói xong, liếc mắt nhìn Dung Tú lần cuối, thật thận trọng, thật thâm trầm, nhưng lại không rõ ý nghĩa.

Sau đó, anh rũ đôi mắt xuống, cong môi mỉm cười. Vừa chuẩn bị bưng chén cháo lên, tâm bình khí hòa mà ăn một miếng.

Cánh tay Viêm Hàn đang gác ở bên cạnh, đến lúc này lại đột nhiên bị Y Nhân nắm chặt.

Hắn vô cùng ngạc nhiên mà mừng rỡ quay đầu. Vẻ mặt của Y Nhân cũng rất bình tĩnh, biểu tình hầu như giống hệt Hạ Lan Tuyết.

Thế nhưng, bàn tay cô nắm chặt lấy cánh tay hắn, lại dùng nhiều lực đến như vậy.

Còn bên dưới, biểu tình vân đạm phong khinh của Hạ Lan Tuyết rốt cục, rốt cục cũng bị bàn tay bưng bát cháo khe khẽ run rẩy, bán đứng hoàn toàn.

Từ xa xưa, tình yêu chính là một con thiêu thân lao đầu vào lửa.

Biết rõ nó rất khó lường và không thuần túy, nhưng vẫn nguyện ý dùng cả tính mạng đánh cược một lần.

Đã biết là không thể, nhưng lại không thể không làm.

Không liên quan đến lý trí, không thể nói là thông minh hay ngu dốt.

Chỉ biết…

Tình yêu đến.

Trong suốt cuộc đời, luôn luôn có vài lần như vậy, để mặc cho trái tim dẫn dắt, làm một vài chuyện cực ngốc cực ngốc. Sau cùng sẽ không hối hận. Nhưng nỗi đau mà tình yêu mang đến, đã khắc cốt ghi tâm rồi, cũng không có cách nào xóa được.

——— —————— —————— —————— —————–

Lattihero: Lời cảm nhận của ss Docke hay nên mình copy luôn hén ^^

P/S: Docke thấy rằng, nếu sau này Y Nhân và Hạ Lan Tuyết có thành đôi thì chắc phải cám ơn Dung Tú. Bởi vì nếu không có Dung Tú, nếu Hạ Lan Tuyết không si tình với Dung Tú như thế, thì chắc gì Y Nhân đã để mắt đến Hạ Lan Tuyết. Ban đầu chẳng phải Y Nhân rất ngại giao lưu với Hạ Lan Tuyết hay sao? Nhưng chỉ vì anh quá si tình với Dung Tú, hết lần này đến lần khác phải chịu thiệt thòi, cho nên Y Nhân mới cảm thấy thương hại anh, cảm thấy khổ sở thay cho anh, vì anh mà lần đầu tiên biết căm ghét một người. Chính sự si tình của Hạ Lan Tuyết đã khiến cho Y Nhân chú ý đến anh. Chính sự lạnh lùng, xa cách của Dung Tú đã đẩy Hạ Lan Tuyết nhớ đến một Y Nhân chân thành mộc mạc.

Không biết có bạn nào nhận ra không, đọc truyện này mình cảm thấy rất giống cuộc tình tay tư trong Tiếu Ngạo Giang Hồ. Hạ Lan Tuyết = Lệnh Hồ Xung, Y Nhân =  Nhậm Doanh Doanh, Dung Tú = Nhạc Linh San, và Hạ Lan Thuần = Lâm Bình Chi. Trong Tiếu Ngạo Giang Hồ, Lệnh Hồ Xung là vai chính cho nên được mọi người thương yêu cảm động, còn Hạ Lan Tuyết thì bị ném đá. Ôi!