Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Quyển 2 - Chương 45




Edit: Docke

Hạ Lan Tuyết gật đầu tán thành, “Còn người cuối cùng?”

Hạ Lan Khâm do dự một chút, sau đó cười nói: “Còn người cuối cùng, không thể nói là bội phục, cũng không có gì thuyết phục, nhưng ta chỉ có mình hắn là kình địch.” 

“Người có thể trở thành kình địch của huynh, đã không phải là người bình thường rồi.” Hạ Lan Tuyết mỉm cười. “Ta đã đoán được là ai rồi.”

“Ồ?” Hạ Lan Khâm có vẻ vô cùng kinh ngạc, “Đệ đoán ra rồi?”

“Gần đây khiến cho Thiên Triều sứt đầu mẻ trán, không phải là chuyện Giang Nam giảm sản lượng, cũng không phải là vì Uy Quốc quấy rầy. Mà chính là sự uy hiếp của Viêm Quốc. Nếu không phải bị người của Viêm Hàn gây sự, huynh cũng đâu cần phải mã bất đình đề (cưỡi ngựa không ngưng nghỉ, tức tốc) chạy đến đây bao vây trừ diệt hắn?” Hạ Lan Tuyết ngân nga nói: “Ta cũng nhận được tin tức. Hoàng đế của Viêm Quốc là Viêm Hàn, mới đây đã cải trang nhập cảnh, có lẽ cũng đang ở gần đây thôi.”

“Không sai. Viêm Hàn tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng năng lực đã không thể khinh thường. Ta đã ở biên phòng giật lại trường tuyến. Phòng thủ có thể nói không chê vào đâu được. Vậy mà hắn vẫn có thể qua lại như thường. Viêm Quốc dưới sự thống trị của hắn, chưa đầy mười năm thì thực lực còn lớn mạnh hơn cả Thiên Triều nữa, không trấn áp kịp. Ngày hôm qua lại có một tốp quân bị công hãm. Chiến thuật mà bọn chúng sử dụng không thể tưởng tượng nổi. Thành thật mà nói, rất có phong cách của Tức phu nhân năm đó.” Hạ Lan Khâm làm động tác như bị đau đầu: “Nếu như Viêm Hàn thực sự có năng lực của Tức phu nhân. Thế giới này, e rằng lại có một phen tinh phong huyết vũ.”

“Thiên tài giống như Tức phu nhân, chỉ trong vòng vài thập niên ngắn ngủi, làm sao có thể dễ dàng xuất hiện đến hai người được.” Hạ Lan Tuyết lơ đễnh mà trả lời. “Hơn nữa, chiến thuật vừa quỷ dị, vừa quyết thắng thì có làm sao. Thiên hạ này thuộc về ai, là do người trong thiên hạ quyết định. Cứ buồn lo vô cớ, chi bằng lui về mà an dân. Nghe nói Giang Nam giảm sản lượng, người chết đói nằm la liệt khắp nơi. Hạ Lan Thuần lại không hề tích cực cứu giúp nạn thiên tai. Trái lại còn quảng bố trí khố phòng, tồn lương chuẩn bị chiến tranh – - Đây chẳng phải là lẫn lộn đầu đuôi rồi sao.”

Hạ Lan Khâm từ chối cho ý kiến, chỉ nhìn chằm chằm vào Hạ Lan Tuyết, như cười như không hỏi: “Đệ đã ẩn cư rồi mà, làm thế nào còn biết chuyện trong triều đình nhiều như thế?”

Hạ Lan Tuyết nhất thời sững người.

“Dung hoàng hậu đang ở bên trong sao?” Hạ Lan Khâm cũng không chấp nhất đáp án. Hay là hắn vốn đã biết đáp án từ lâu rồi.

“Phải.” Hạ Lan Tuyết thản nhiên nói: “Bất luận thế nào, ta cũng rất cảm tạ các ngươi đã đưa nàng đến đây. Bất luận Hạ Lan Thuần muốn làm gì, hắn có thể để cho ta gặp lại Dung Tú thì ta cũng rất cảm kích hắn rồi.”

“Đệ biết thật sao?” Hạ Lan Khâm trừng mắt nói: “Dù biết rõ đúng là cái tròng, đệ vẫn nhảy vào sao?”

“Bùi Lâm Phổ là ai chứ?” Hạ Lan Tuyết cười khổ: “Với năng lực của ông ta, nếu thật sự muốn truy kích một người thì làm sao lại bị ta mang đi được? Nơi này cách kinh thành xa xôi đến mấy ngàn dặm. Tiểu Dung chỉ là một cô gái, làm sao có thể tránh thoát tất cả trạm kiểm soát trùng trùng mà xuất hiện trước mặt ta được?”

“A Tuyết…”

“Ta biết ý đồ của các ngươi. Ta cũng biết đây là cái tròng. Ở trong cái tròng này, Tiểu Dung cũng là một người vô tội. Bất luận xuất phát từ nguyên nhân gì, bây giờ nàng đã trở về bên cạnh ta rồi. Chúng ta theo như nhu cầu, có gì không tốt đâu?” Hạ Lan Tuyết ngừng lời một lát rồi lại nói tiếp: “Ta nguyên ý tin tưởng nàng.”

“Ngươi tin nàng?” Hạ Lan Khâm lắc đầu, cười nhẹ.

“Phải.” Hạ Lan Tuyết kiên định không gì sánh được mà trả lời, cũng không hề chần chừ. Có thể nói anh không có ý định cho mình cơ hội để chần chừ.

“Còn chuyện Dung Vô Hồi từ quan, đệ có biết không?” Hạ Lan Khâm cũng không vạch trần, nhưng không hiểu sao lại chuyển sang một đề tài khác. “Thống trị thiên hạ, chú ý nhất chính là cân đối. Thiên Triều có hai văn hai võ. Văn có Bùi gia Dung gia, võ có ta và họ Hạ Hầu. Năm đó tranh giành ngôi vị, Dung gia bảo vệ đệ, Bùi gia theo bệ hạ. Đệ có biết vì sao sau khi Bệ hạ lên ngôi rồi, chẳng những không dẹp trừ Dung gia mà còn ban sính lễ, cưới Dung Tú làm hoàng hậu, phong cho Dung Vô Hồi làm Thái sư không? Bởi vì Thiên Triều, chỉ có Dung gia có thể chống lại Bùi gia. Bệ hạ cần sự cân đối này, cũng cần Bùi gia Dung gia hai nhà thủy hỏa bất dung.”