Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Quyển 2 - Chương 43




Edit: Docke

“A Tuyết…” Dung Tú trở mình dậy, vùi mặt vào ngực anh, cúi đầu hỏi: “Chàng có từng hận ta không?”

“Đừng hồ đồ.” Hạ Lan Tuyết cười yếu ớt, nói: “Bất luận nàng đã làm gì, ta đều có thể hiểu được. Hơn nữa, ta cũng cam tâm tình nguyện như vậy, sao lại có thể hận nàng?” 

“Có lời đồn nói rằng ta phái người đến giết chàng, chàng có tin không?” Dung Tú lại hỏi.

“Nàng muốn giết ta sao?” Hạ Lan Tuyết thanh thanh nhàn nhạt mà hỏi, vẻ mặt vân đạm phong khinh.

Dung Tú ngồi bật dậy, nhìn thẳng vào Hạ Lan Tuyết, giọng nói thê lương: “A Tuyết, chàng sẽ hận ta, có đúng hay không?”

Lúc nàng nói, nước mắt đã chảy xuống. Đôi mắt xinh đẹp như châu ngọc kia bởi vì nước mắt chảy dài mà làm rung động lòng người, khiến cho người ta cảm thấy trúc trắc.

Như một khoảng không vực thảm u lan, mênh mang mà sắc bén.

Hạ Lan Tuyết nhịn không được vươn tay, dùng ngón tay lau nước mắt cho nàng. Thật nhẹ nhàng, thật nhẹ nhàng mà nói: “Bất luận nàng muốn thế nào, ta đều nguyện ý nghe theo. Nếu như thua cuộc, phải đền bằng cả tính mạng này, thì đó cũng là con đường mà ta đã chọn. Là ta cam nguyện – - Thế nhưng, Tiểu Dung, nàng sẽ khiến ta thua cuộc sao, nàng sẽ như vậy sao?”

Anh tha thiết nhìn nàng. Cho đến bây giờ, đôi mắt tươi đẹp như hoa đào đột nhiên đánh mất tất cả độ sáng bóng. Chân thực mà ưu thương như vậy, chỉ là, chờ đợi câu trả lời của nàng.

Môi Dung Tú khẽ giật mình. Sau đó, nàng nhào đến, một lần nữa ôm chầm lấy anh.

Đầu của nàng tựa trên bờ vai anh.

Nước mắt đã thấm ướt quần áo anh.

Hạ Lan Tuyết rũ đôi mắt xuống, mật mật khép mi, che lại con ngươi để chôn chặt tất cả tâm tình.

Chỉ cảm thấy thanh tịnh. Thanh tịnh và ôn nhu.

——— —————— —————— —————— —————— ———–

“Hắn chính là A Tuyết mà cô nói đó sao?” Xuyên thấu qua màn cửa sổ sơ sơ nhàn nhạt làm bằng lụa mỏng, Viêm Hàn dùng ngón tay ngõ nhẹ cằm, hỏi.

Y Nhân thành thật gật đầu, khép chặt tấm áo khoác lông cừu mà Viêm Hàn vừa khoác lên người cô.

“Lạnh à?” Viêm Hàn nghiêng đầu hỏi.

Y Nhân vừa gật đầu, đôi môi lại hơi run run.

Viêm Hàn cười cười, đưa tay nắm lấy vai cô, “A Tuyết của cô, hình như với cái cô Dung Tú kia là một cặp.”

Lúc này, bọn họ đang đứng dưới một bóng cây cách đó không xa. Bầu trời không trăng không sao, gió tháng chạp lạnh đến thấu xương.

Ngọn đèn dầu cô lẻ trong ngôi nhà tranh hé lộ một khoảng màu vàng ấm áp, chiếu hai bóng người lên cửa sổ giấy, có vẻ phá lệ hài hòa xinh đẹp.

Y Nhân lẳng lặng mà nhìn, sắc mặt trầm tĩnh. Xuất phát từ bản năng tìm kiếm sự ấm áp, cô xê dịch lại gần Viêm Hàn.

Nụ cười trên khuôn mặt Viêm Hàn càng đậm, “Y Nhân, A Tuyết kia rốt cuộc là gì của cô vậy?”

“Là… phu quân của ta.” Y Nhân suy nghĩ một chút rồi trả lời, “Cũng là ngươi mà ta đã hứa sẽ không bao giờ rời bỏ.”

“Thật sao?” Viêm Hàn cũng không giật mình nhiều lắm, cũng không hề có cảm giác đang bị uy hiếp: “Thế nhưng, hình như hắn đã quên cô rồi.”

“Ơ…” Y Nhân thần kỳ mà trở nên trầm mặc, không lên tiếng trả lời.

“Nhưng cũng đừng lo. Cô sẽ thích Viêm Quốc thôi. Đó là một quốc gia khô ráo lại nhiều gió. Chờ đến sang năm, qua tháng hai, toàn bộ đất nước đều nở rộ ngập tràn một loài hoa tên là chim lửa. Loại hoa này có màu đỏ chân chính. Khi gió thổi qua, tựa như một con chim lửa đang tung cánh muốn bay lên. Cũng vì thế mà đất nước ta có tên là Viêm Quốc.” Viêm Hàn tự động nói, âm thanh thấp thuần nhưng đầy mê hoặc. Có một loại khí độ không coi ai ra gì – - Bởi vì tự tin rằng người khác sẽ lắng nghe, “Ta sẽ cho cô đến ở một nơi có rất nhiều hoa chim lửa. Cô có thể ngủ ở trong đó, chơi đùa ở đó. Ở đó uống rượu, ngủ gật. Và cười ở đó.”

Dừng một chút, Viêm Hàn cúi đầu, tới gần Y Nhân, tiếp tục nói, “Ngày hôm qua có một toán sĩ (thầy coi tướng số) nói ta sẽ gặp đại lợi ở phương Bắc. Ta vốn không tin, nhưng vẫn đi về Tuy Xa ở hướng bắc. Buổi chiều lúc nhìn thấy cô, ánh mắt đầu tiên, ta đã tin. Ta chưa từng gặp qua người nào có đôi mắt xinh đẹp như cô vậy.”

“Y Nhân, cô là của ta. Cho nên, hãy dẹp A Tuyết qua một bên đi.”