Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Quyển 1 - Chương 36




Tên bắt cóc đương nhiên không có trình độ ‘ cấtmột bước đi mười vạn tám ngàn dặm’ như Tôn Ngộ Không.

Lúc y đáp xuống, Y Nhân nhận ra trước mặt vẫn là bức tường cao ngất của cấm cung, chỉ là từ bên trong nhảy ra bên ngoài tường mà thôi.

Nơi này quay lưng về phía đại lộ, phía ngoài cấm cung là vùng núi hoang đồng vắng, rất hợp để trốn chạy.

Đúng lúc kẻ kia chuẩn bị kéo Y Nhân chạy tiếp, đột nhiên một người xông ra từ khúc ngoặt ở góc tường khiến tên bắt cóc giật mình, vung kiếm toan chém nhưng chợt ngừng phắt lại.

Kẻ mới tới kéo khăn đen che mặt xuống, để lộ gương mặt lạ hoắc nhưng khá thanh tú.

Y Nhân liền nghe thấy tên đang kiềm chế mình mừng rỡ reo lên: “Phương Trạch!” rồi đẩy cô ra, dang tay hướng về phía kẻ mới đến.

“Ngươi không bị bắt sao? Chẳng phải mọi người đều bị Hạ Lan Khâm bắt rồi ư?” Tên bắt cóc hỏi.

“Lúc đó ta nấp trong sơn động của ngọn giả sơn nên không bị phát hiện, mới may mắn thoát được.” Người trẻ tuổi tên ‘Phương Trạch’ kích động đáp.

Y Nhân bàng quan đứng một bên nhìn huynh đệ họ trùng phùng sau đại kiếp, nhưng khi nghe thấy gã ‘Phương đệ’ đó lên tiếng đáp, không hiểu sao cô lại chớp chớp mắt.

Giọng nói cũng như gương mặt đó đều lạ hoắc nhưng cô lại thấy thân thiết khôn tả, thật là quái lạ. Chính là cảm giác thân thiết khiến người ta rất vững dạ, rất ấm áp đó.

“Dù sao ngươi bình yên là tốt rồi, đại ca còn tưởng các ngươi đều…” Tên bắt cóc nói rồi, có phần hơi nghẹn giọng.

Y Nhân nghiêng đầu quan sát tên bắt cóc muốn chém muốn giết mình, rốt cuộc cũng trông rõ dung mạo của y: đó là một người trung niên bình bình dị dị, ngũ quan đoan chính đến gần như trung hậu, chẳng hề hung ác như tưởng tượng, trái lại, vẻ bi thương của y lúc này lại khiến người ta đồng tình.

Thấy vậy chút địch ý nhạt nhòa trong lòng cô liền tiêu tan quá nửa.

“Đại ca, khi nãy đệ từ trong cung chạy ra, nghe nói huynh đã bắt được một con tin, có phải vị cô nương này chăng?” Phương Trạch vừa siết tay ghì lấy cổ kẻ kia như an ủi, vừa ngoảnh sang nhìn Y Nhân.

“Phải, hình như là một vương phi. Lần này có thể cứu các huynh đệ khác ra không hoàn toàn trông cậy vào cô ta đấy.” Kẻ đó đã lấy lại vẻ thản nhiên, buông Phương Trạch ra rồi bước lại gần Y Nhân.

Lần này y chẳng dùng kiếm bức bách cô nữa – có lẽ vừa nãy Y Nhân quá hợp tác nên y cũng lơi lỏng cảnh giác.

“Tay cô ta đang chảy máu, sẽ để lại tung tích, để tiểu đệ xử lý.” Phương Trạch quan sát rất tỉ mỉ, đã liếc thấy vết thương nơi lòng bàn tay Y Nhân gần như sắp cầm máu, soạt một tiếng liền xé lấy một mảnh vạt áo, rồi rảo bước lại gần cô.

Động tác của y rất tự nhiên khiến người ta chẳng thể nghi ngờ.

Nhưng khi y nhấc tay cô lên băng bó giùm, Y Nhân chợt ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng.

Chính là mùi hương pha trộn giữa hương mực và hương lan, khi một người cúi xuống dạy cô gảy đàn, cô đã từng ngửi thấy – là mùi hương của Bùi Nhược Trần!

Y Nhân giật mình ngẩng phắt đầu lên, trân trân nhìn Phương Trạch.

Lúc này cô mới nhận ra gương mặt không quá xuất chúng này lại có một đôi mắt ôn nhuận như bảo thạch.

Cô thấy khóe môi y thoáng nụ cười, kèm theo cánh tay y đặt trước ngực đã nhẹ nhàng cong lại thành dấu hiệu ‘im lặng’.

Bàn tay khi nãy vừa nhức buốt của cô đã chẳng còn đau nữa, cô chợt thấy an toàn hệt như mỗi lần giữa ngày đông được rúc vào chăn, chờ đi vào giấc ngủ.