Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Quyển 1 - Chương 15




“Phải.” Y Nhân nói rồi ngước mặt lên, cười cười nhìn y: “Nếu ta không tới thì sao gặp được ngươi chứ?”

Bùi Nhược Trần thoáng sững sờ, liền cười nói: “Tôi cũng thấy bên hoa sảnh quá ư huyên náo nên lánh tới đây, không ngờ lại gặp vương phi.”

Y Nhân cười ngọt lịm, rồi vung vẩy cành cây nói: “Ngươi có biết quan sát tỷ lệ để làm gì không?”

“Để làm gì?” Bùi Nhược Trần tò mò hỏi.

“Vẽ tranh.” Y Nhân chớp chớp mắt, chăm chú nhìn y: “Ta có thể vẽ cho ngươi một bức được không?”

Bùi Nhược Trần dường như có chút giật mình, đảo mắt một vòng mới nói: “Được thôi.”

Y Nhân nhảy cẫng lên, khác hẳn vẻ uể oải hàng ngày, bắt đầu…

… bắt đầu cởi y phục.

Bùi Nhược Trần chẳng kịp đề phòng, vội vã giơ tay ngăn cô lại, cười hỏi: “Vì sao…”

“Làm vải vẽ tranh sơn dầu.” Y Nhân nói, cô đã cởi chiếc áo ngoài màu hồng phấn ra, chỉ mặc một chiếc áo chẽn ngắn. Bùi Nhược Trần hơi ngớ ra, nhưng Y Nhân chẳng hề nhận thấy, xắn tay áo lên, cũng không biết moi đâu ra một mẩu than đen, định bắt tay vào vẽ.

“Đứng yên đó, ngàn vạn lần không được cử động.” Y Nhân trải tấm áo lên mặt bàn đá, bắt đầu dùng than đen phác hình.

Bùi Nhược Trần tiến thoái đều không được, đành tựa vào trụ đá bên đình, ngơ ngác nhìn cô.

Vẽ tranh mà không dùng bút lông sao?

Y thoáng cười khổ, cũng đành tùy cô ấy vậy.

Cũng không biết bao lâu, mặt trời từ từ ngả về tây, ánh sáng chói chang dần dần ảm đạm, Y Nhân cũng vẽ đến xuất thần, nét mặt đầy chuyên chú, đến nỗi mấy lần Bùi Nhược Trần định mở lời dò hỏi đều ái ngại thần sắc của cô, đành nuốt mấy câu hỏi xuống.

Mãi tới khi bức tranh cơ bản hoàn thành, Y Nhân vừa trau chuốt lại vừa ngẩng đầu ca ngợi: “Bùi Nhược Trần, gương mặt ngươi thật là hoàn mỹ.”

Nhất là dáng vẻ hiện giờ, dựa vào trụ đá giữa bóng chiều chập choạng, những tia sáng đủ màu khiến gương mặt y càng lộ rõ từng mảng khối, hệt như một bức tượng thạch cao hoàn mỹ.

Khi xưa nếu lấy y làm mẫu để vẽ minh họa, không chừng có thể trở thành gì đó của Bill Gates lắm.

Bùi Nhược Trần rất hiếm khi nghe thấy nữ tử thẳng thắn nói ra cảm giác của mình như vậy, y chẳng biết phải phản ứng thế nào, hồi lâu mới nói: “Vương gia là Thiên triều đệ nhất mỹ nam…”

“Hạ Lan Tuyết ư?” Y Nhân nghe nói liền dừng bút, nghiêng đầu nghĩ ngợi: “Cũng được, có điều ta quên khuấy mất dáng vẻ của y rồi.”

Cô vừa dứt lời, Bùi Nhược Trần liền dở khóc dở cười chỉ chỉ về phía sau Y Nhân.

Y Nhân biết ngay là không ổn, còn chưa kịp quay lại thì giọng nói trầm trầm buồn bã của Hạ Lan Tuyết đã vang lên:

“Ái phi, nàng quên mất gương mặt bản vương rồi sao?”

Hai chữ “ái phi” hình như có vẻ nghiến răng nghiến lợi.

Y Nhân vội vã cuộn bức “tranh sơn dầu” trước mặt lại, quay lại ngây ngây thơ thơ nhìn Hạ Lan Tuyết từ trên trời rơi xuống, ngơ ngác gọi: “Vương gia, sao người lại tới đây?”

Y Nhân liếc mắt nhìn rồi chữa lại: “Sao mọi người lại tới đây?”

Người tới không phải chỉ mình Hạ Lan Tuyết mà còn ba phi tử mà y đang sủng ái, chỉ vì Y Nhân xưa nay chẳng màng thế sự nên tên ba nàng phi tử đó cô không hề biết.

Bầu không khí lập tức trở nên gượng gạo, Bùi Nhược Trần ho khan mấy tiếng, tuy y là kẻ linh hoạt nhanh nhẹn nhưng lúc này cũng đành bó tay.

Hạ Lan Tuyết mỉm cười trước tiên, y giơ ly rượu đang cầm trong tay lên, hướng về phía Bùi Nhược Trần: “Nhược Trần, bản vương đánh cá với các nàng ấy rằng ngươi nhất định trốn tới đây tìm sự thanh tịnh, quả nhiên không sai, lâm trận bỏ chạy phải phạt một chén.”

Y vừa dứt lời, ba vị cơ thiếp phía sau đã ân cần dâng hồ rượu lên.