Khúc Lương đang nghiên cứu bản đồ Ly quốc trong một căn thư phòng ở Tiêu Nguyệt sơn trang thì tiếng mở cửa “kẽo kẹt” vang lên, y ngước mắt nhìn thì thấy Tam hoàng tử đi vào. “Vương, hôm nay nói chuyện với Đỗ cô nương có thu hoạch được gì không?” Khúc Lương đặt chiếc bút đỏ trong tay xuống đón chờ Ly Lạc. “Nàng ta không quan tâm hay bằng lòng làm việc cho Thương Lãng?”
“Nàng ta chủ động nhắc đến chuyện làm phò tá cho bản Vương.” Ly Lạc từ từ tới ngồi xuống chiếc ghế bên bàn sách, thoáng nhìn thấy mấy điểm và dấu khoanh tròn mà Khúc Lương vẽ, “Nhưng phải có điều kiện, đây là lần đầu tiên bản Vương nghe thấy có người phụ nữ đặt điều kiện với mình!”
“Vương, nếu nàng ta có thể giúp chúng ta làm xong chuyện thì chuyện điều kiện cũng có thể…” Khúc Lương nói chậm rãi đồng thời âm thầm quan sát những biến đổi cảm xúc trên mặt Ly Lạc, thấy Ly Lạc vẫn duy trì vẻ bình tĩnh mới nói tiếp, “Điều kiện có thể bàn bạc lại rồi quyết định, mà lại nói, một người phụ nữ của gia đình như nàng có thể đưa ra điều kiện như thế nào?”
“Nếu chỉ là một người phụ nữ tầm thường thì nàng ta có khả năng giúp chúng ta làm việc không?” Ly Lạc hỏi lại, tay nắm chặt chiếc bút đỏ trên bàn, đuôi mày nhếch ngược. “Ngươi có biết nàng ta nói gì không? Nàng ta nói đã dự kiến được tình trạng của Ly quốc chúng ta bây giờ từ lâu! Nói cách khác, nàng ta cũng là một chủ mưu trong việc Phỉ Á nhúng chân vào cuộc nội loạn ở Ly quốc!”
“Vậy làm thế nào? Giờ đây nàng ta không phải đã rơi vào tay chúng ta rồi ư?” Khúc Lương hơi híp mắt, những lời Đỗ Khang Vĩnh viết trong lá thư gửi cho mình đang nảy ra trong đầu: trong cả cuộc đời này, người mà ta đánh giá sai lầm duy nhất chính là đứa con gái ruột của ta – Đỗ Hiểu Nguyệt! Nó là một đối thủ rất mạnh, khi ngủ chỉ là con mèo nhỏ, còn khi tỉnh dậy lại là một con sư tử! Thế nhưng hiện giờ cứ cho là nàng ta đã tỉnh dậy, cứ cho là nàng ta là sư tử thì cũng bị vây nhốt trong lồng rồi, còn có khả năng làm được gì?
“Hoàng cung Phỉ Á còn không thể vây nhốt nàng ta thì cái sơn trang của chúng ta có là gì?” Ly Lạc nhắc lại những lời Đỗ Hiểu Nguyệt đã nói, muốn nghe thử Khúc Lương có cao kiến gì không. “Có điều nàng ta nói mình không có hứng thú với quyền thế, huống chi một người phụ nữ như vậy nếu ở trong Hoàng cung sẽ là một mối nguy lớn – nhỡ ngày nào đó nàng ta muốn tham chính thì rất có khả năng sẽ điều khiển được thiên hạ!”
“Thế cho nên Vương muốn đáp ứng điều kiện của nàng rồi sau đó đuổi nàng đi?” Khúc Lương hỏi.
“Ừm.”
“Thuộc hạ có một thỉnh cầu – nếu Vương thật sự muốn đuổi nàng ta đi thì suốt đời nàng cũng không được ra khỏi Ly quốc!” Người như thế đã không thể trọng dụng thì chỉ có thể trông chừng!
“Điều đó đương nhiên rồi! Bản Vương đương nhiên biết nàng ta có thể bình loạn cũng có thể làm loạn!” Chỉ bằng mấy lời nàng ta nói hôm nay đã làm chấn động lòng người… Nàng ta chỉ cần một chút tin tức đã có thể suy ra nhiều tin khác như vậy, thậm chí còn đoán được tâm tư người khác!
“Tiếp theo Vương định sắp xếp thế nào?”
“Tạm thời cho nàng ta thoải mái đi lại trong viện và có thể ra ngoài bất kỳ lúc nào nhưng phải ngồi kiệu có buông rèm, hiện nay trong phạm vi Thương Lãng đột nhiên xuất hiện rất nhiều người lạ, bản Vương không biết đâu là thương nhân bình thường, đâu là người do Phỉ Á phái tới.” Thương Lãng cũng giống Thương Dao, đều là thị trấn nhỏ ở biên giới, dân chúng hai nước qua lại thường xuyên khiến viện quản lý càng thêm khó khăn.
“Có cần ra lệnh giới nghiêm không? Tạm thời đình chỉ các thương nhân Phỉ Á đến Thương Lãng?”
“Giờ chưa phải lúc, hơn nữa làm vậy sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của bách tính Thương Lãng và Thương Dao, quan trọng nhất là dễ đánh rắn động cỏ.”
Sau nửa tháng bị giam lỏng, Hiểu Nguyệt rốt cục đã được “tự do” tạm thời: đầu đội đấu lạp[1], đeo mạng che mặt và có hai nha đầu đi theo. Có hai tên “bảo tiêu” xuất hiện trong quán trà nổi tiếng nhất Thương Lãng, Hiểu Nguyệt rất yên tâm uống trà, mắt nhìn bốn phía, tai nghe tám hướng:
“Đã nghe nói gì chưa? Ngày mai Tam hoàng tử sẽ khởi binh thảo phạt phản quân, các người nhìn xem, hôm nay trong thành Thương Lãng đã giới nghiêm toàn bộ rồi đấy.”
“Nghe rồi!” Giọng nói có vẻ rất hưng phấn, “Đáng lẽ Tam hoàng tử phải xuất binh từ lâu rồi ấy, dung túng cho bọn phản quân đốt nhà giết người cướp bóc hơn nửa tháng nay đã là tội lớn rồi.”
Hiểu Nguyệt gật đầu, hai người này nói đều không sai, Ly Lạc sắp chuẩn bị xuất binh mà còn có cả mình cùng theo y Nam chinh. Cho nên hôm nay y mới đặc biệt cho phép mình đi ra ngoài dạo một vòng để bù đắp cho sự tiếc nuối không được đi thưởng thức du ngoạn Thương Lãng. Nhưng Hiểu Nguyệt nghĩ y có thể tốt bụng như thế hẳn là vì những người Phỉ Á ở Thương Lãng đều đã rút hết hoặc đã không còn động tĩnh gì hoặc giờ y đã tin rằng mình sẽ không thể bỏ trốn nữa. Nhưng chẳng qua là y đang ôm ấp tâm tư gì đó, hôm nay cuối cùng mình đã được ra ngoài, những gì mình cần làm bây giờ chính là nắm bắt cơ hội xem có thể bỏ đi hay không!
“Cô nương, người có muốn ăn uống chút gì không ạ?” Tiểu nhị nhiệt tình đề nghị với Hiểu Nguyệt, “Tuy chúng tôi ở đây là quán trà nhưng chỉ cần khách quan muốn ăn gì chúng tôi đều có thể đưa lên.”
“Tiểu nhị, không thấy cô nương nhà tôi đang phẩm trà à?” A Liên không đợi Hiểu Nguyệt mở miệng đã lên tiếng trách mắng răn dạy tiểu nhị. “Ngươi cứ đi xuống trước đi, khi nào cô nương muốn ăn thì tự nhiên sẽ gọi ngươi lại!”
“Tôi có nói là mình đang phẩm trà à? Tôi chỉ đang nhìn trà thôi!” Hiểu Nguyệt lạnh lùng thốt ra một câu. Nàng rất bất mãn với hai nha đầu Ly Lạc sắp xếp bên mình, mặc dù với họ mà nói mình là khách, nhưng bọn họ lại thường không để vị khách này vào mắt! “Tôi còn không biết từ lúc nào cô đã trở thành người phát ngôn của tôi nữa cơ!”
“Cô nương đừng giận, nô tỳ chỉ cho rằng cô nương đã ngồi ngẩn ở nơi rồng cá hỗn tạp này rất lâu rồi, giờ nên về đi thôi.” A Liên tự tin đáp, tuy dùng lời thỉnh cầu nhưng thực tế là yêu cầu và ra lệnh.
“Nếu A Liên cô nương thấy quán trà này không hay thì có thể đi trước, không ai cản đâu!” Hiểu Nguyệt đột ngột đứng dậy dựa vào cửa sổ, kéo đấu lạp và mạng che mặt xuống, động tác quá nhanh khiến hai gã “bảo tiêu” và hai nha đầu không cách nào ngăn kịp. “Mấy thứ đồ chơi hỏng này các người giữ lại đi – nếu còn có ai ép tôi thì tôi sẽ nhảy thẳng từ ô cửa này xuống dưới!” Lúc vào quán trà Hiểu Nguyệt đã cố ý chọn vị trí cạnh cửa sổ.
“Cô nương cứ thoải mái nhảy xuống chơi, thuộc hạ sẽ cứu cô nương lên.” “Bảo tiêu” nói một cách rất đúng phận sự, không hề có vẻ hoảng loạn.
A! Nhảy cửa sổ? Hiểu Nguyệt cũng chưa nghĩ đến việc đó mà chẳng qua chỉ muốn mượn cớ để nổi giận thôi, tiện thể bỏ mấy thứ vướng víu ấy đi, mà mục đích cuối cùng của việc ấy – Hiểu Nguyệt hài lòng quét mắt nhìn quán trà một lượt, hình như ánh mắt của tất cả những người ngồi trên tầng hai quán trà này đều đã bị tiếng gào của mình thu hút! “Ha ha, đùa một chút thôi, tính mạng rất đáng quý, huống hồ tôi là vị khách danh dự, nhân vật tôn quý nhất ở Thương Lãng, dù sao đi nữa cũng phải hưởng thụ cái vinh hoa chẳng “dễ” gì mà có được này, chết đi không phải tiếc lắm ư?” Hiểu Nguyệt tươi cười như rất vui vẻ, “Huống hồ A Liên cô nương nói rất đúng, thôi cứ theo ý A Liên cô nương về Phụng Nguyệt sơn trang đi!”
“Mời cô nương đeo mạng che mặt lên.” A Liên cầm chiếc mạng che mặt bị Hiểu Nguyệt vứt trên bàn tới, mặt mày nghiêm túc không để Hiểu Nguyệt cự tuyệt.
Ồ! Diện mạo của mình đúng là được coi là nghiêng nước nghiêng thành sao! Nàng ung dung nhận lấy chiếc mạng che mặt, cúi mắt khẽ cười: “Chẳng lẽ tôi đã trở nên cứ thấy ánh sáng là chết, yếu ớt mỏng manh mất rồi?” Hiểu Nguyệt tay hơi giương cao, chiếc mạng kia theo gió thổi bay ra ngoài cửa sổ rồi nàng cười nhạt hỏi, “Giờ đi được chưa?”
“Cô!” A Liên trợn mắt nhìn, ngọn lửa giận không tên trong lòng càng dâng cao hơn đặc biệt khi thấy nụ cười thờ ơ của Đỗ Hiểu Nguyệt. A Liên dám khẳng định rằng Đỗ Hiểu Nguyệt cố ý gây sự ở quán trà này, nhưng mục đích của nàng ta là gì nhỉ? Lúc đòi chết lúc đòi sống, thoắt cái lại thành một người thờ ơ không màng chuyện gì, không thể đoán nổi nàng ta đang nghĩ gì nữa! Cũng khó trách chủ tử lại cảnh cáo mình đừng nói nhiều với nàng ta nếu không bị nàng ta làm cho rối bù lên cũng không biết; cũng không được để nàng ta ở bên ngoài quá lâu bởi không thể đề phòng được nàng ta sẽ lén chuồn đi bất kỳ giây phút nào. “Cô nương, mời!” Nói ba chữ mà nhấn mạnh từng chữ như rít từ kẽ răng!
Hiểu Nguyệt vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt, bước đi thong thả với khí chất nhã nhặn, đồng thời rất thỏa mãn khi nghe được câu chuyện bát quái mới ra lò trong quán trà:
“Cô nàng đó là ai vậy? Trông bề ngoài chắc là con nhà giàu!”
“Khẩu âm nghe không giống người Thương Lãng, cũng chẳng giống địa phương nào ở Ly quốc cả, giống người Phỉ Á quốc hơn!”
“Nàng ta nói mình hiện giờ là vị khách tôn quý nhất Thương Lãng, người tôn quý nhất ở Thương Lãng là vị nào nhỉ?”
“Đồ ngốc, người tôn quý nhất Thương Lãng ư? Đương nhiên là Tam hoàng tử rồi! Y rất có khả năng sẽ trở thành vị vua tiếp theo của Ly quốc đấy! Nhưng Tam hoàng tử sống tại Tiêu Nguyệt sơn trang cơ mà nhỉ, Phụng Nguyệt sơn trang đó ở đâu?”
“Quan tâm nó ở đâu làm gì, dù sao thì nói cách khác nàng ta chính là thượng khách của Tam hoàng tử phải không nhỉ? Sao Tam hoàng tử lại có thể mời một cô gái làm thượng khách được cơ chứ! Liệu trong đó có nguyên nhân nào mà không thể để người ta biết được không? Nếu chỉ là một thượng khách đơn thuần thì lúc nãy nàng ta sao lại có ý muốn chết…”
Đỗ Hiểu Nguyệt bước xuống dưới tầng, thanh âm trên tầng càng lúc càng nhỏ, về sau với thính lực bình thường của nàng gần như không nghe rõ được nữa, có điều chỉ cần nghe được như thế nàng đã rất hài lòng với ảnh hưởng từ mấy câu nói của mình. Có lẽ không còn lâu nữa câu chuyện bát quái này sẽ được truyền bá khắp các ngõ ngách Thương Lãng. Nếu Tam ca vẫn còn thuộc hạ ở đây thì mình sẽ được cứu thôi; mà kể cả bây giờ không có người Phỉ Á nào ở Thương Lãng thì chỉ cần công cụ truyền bá ở thời đại lạc hậu này tức sức mạnh đồn đãi của quần chúng phát huy tác dụng nhanh chóng của nó, với vị trí địa lý rất đẹp ở biên giới của Thương Lãng thì có lẽ không tới nửa năm lời đồn sẽ có thể truyền tới Phỉ Á thậm chí cả Hồng Lang.
Lúc này A Liên đã có thể chắc chắn Đỗ Hiểu Nguyệt cố ý tạo thị phi. Nghe những người đó đoán tới đoán lui loạn xì ngầu, thật muốn một chưởng đánh chết Đỗ Hiểu Nguyệt này luôn. Lúc nào không chọn lại nhất quyết chọn lúc này để gây rắc rối bất lợi cho hình tượng chủ tử trong lòng dân chúng. Có phải nàng ta cố tình làm cho chủ tử rối loạn quân tâm không? “Đỗ cô nương, mời lên xe ngựa!”
“Ha ha, được!” Hiểu Nguyệt tỏ vẻ thản nhiên như không. “Nhưng tôi đang muốn ăn hạt dẻ rang bán đằng kia, A Liên cô nương, cô có thể mua giúp tôi một ít không? Không cần nhiều quá, tôi ăn cho đỡ thèm là được rồi!”
A Liên cảm thấy ngứa ngáy da đầu: “Cô nương, trên xe của ngài đã có rất nhiều thức ăn rồi!” Từ lúc đến chợ tới giờ, Hiểu Nguyệt không hề dừng lại ăn chút gì, là điển hình của người giữ những thứ trong bát, nhìn những thứ trong mâm, lại muốn những thứ trong nồi!
“Ngày mai phải xuất phát theo đại quân rồi. Trên đường hành quân nếu không mang nhiều đồ ăn vặt đi thì lúc nhàm chán tôi biết làm gì hả!” Hiểu Nguyệt mắt trợn ngược, nghĩ tới chuyện sáng sớm ngày mai đã phải xuất phát theo đội quân thì lại đầy một bụng lửa giận, cũng hối hận bản thân đi đâu chẳng đi lại tới Ly quốc nơi binh hoang ngựa loạn thế này – nhưng lúc đó ở Thương Dao chỉ có Ly quốc là gần nhất thôi, cũng dễ và tiện trốn khỏi Tam ca cũng như phạm vi thế lực của người nào đó nhất! Ai mà biết được vừa thoát khỏi một cái hố lửa lại nhảy vào một cái hố lửa khác! “Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, bảo cô đi mua thì cứ đi đi, đừng quên là bây giờ tôi là vị khách quý thượng đẳng của chủ tử nhà cô đấy!” Chỉ là vị khách quý này thật bất lực.
A Liên nhìn chằm chằm Hiểu Nguyệt mãi đến khi nàng buông rèm rồi mới nhìn ba người còn lại nói, “Các người trông coi xe ngựa này cho tử tế, ta đi một lát sẽ về.”
Hiểu Nguyệt ngồi bên trong vừa nghiêng người dựa vào thành xe vừa tính toán, nếu giờ nhảy từ cửa sau xe ngựa ra ngoài thì xác suất đào tẩu thành công là bao nhiêu: đây là khu trung tâm, người xe đi lại phức tạp, đông đúc, nếu xuống xe thành công thì chắc mình sẽ có thể nhanh chóng đi lẫn vào đám người đó, nhưng điều kiện tiên quyết là ba người canh giữ bên xe ngựa đó không phát hiện ra!
Khẽ khàng vén rèm cửa lên quan sát tình hình bên ngoài, đúng là có rất nhiều người, nhưng không may là hầu như chẳng có người đi đường nào mặc đồ màu trắng, trái lại mình mặc cả bộ trắng thế này thì cứ cho là chạy được vào đám đông thì cũng rất nổi bật! Hiểu Nguyệt lấy hạt hướng dương trong xe ngựa ra, hung hăng cắn hai hạt một lúc: A Liên đáng chết, sáng sớm nay lúc ra khỏi cửa đã ép mình mặc cả bộ màu trắng! Lẽ nào cô ta luôn biết mình có ý định bỏ đi? Hoặc nói là Ly Lạc luôn đề phòng mình? Nếu là do Ly Lạc dặn dò thì giờ đây có thể thấy rằng Ly Lạc vẫn không tín nhiệm mình, tên Ly Lạc này đúng là không mua chuộc được, thiệt cho mình đã nói với hắn nhiều đề nghị kinh điển như thế.
“Cô nương đang làm gì vậy?” A Liên một tay vén rèm một tay cầm hạt dẻ rang, nhìn thẳng vào Đỗ Hiểu Nguyệt, cực kỳ cảnh giác và phòng bị.
A! Thái độ phòng bị đấy là sao chứ? Nếu mình chạy được thì đã chạy từ lâu rồi! “Ngắm trai đẹp với gái đẹp không được à!”
Hiểu Nguyệt quay đầu lại thuận miệng đáp, “Đưa hạt dẻ đây, tôi muốn ăn luôn!” Nha đầu, tội gì không ăn chứ, dù sao cũng không phải tiêu tiền của mình!
A Liên cũng tin lời Hiểu Nguyệt nói bởi khi vén rèm lên thấy nàng ta đang ăn hạt hướng dương, vẻ mặt bình thường nhìn ra ngoài cửa như không hề có ý định bỏ đi – ba người kia đều đứng ở trước xe ngựa, nếu nàng ta bỏ trốn thì đánh chết họ cũng chắc chắn không phát hiện! Có điều việc này cũng cảnh tỉnh A Liên lần sau khi trông giữ xe ngựa cần có người canh đủ trước sau trái phải!
“Của cô nương đây!” A Liên cầm thứ trong tay giao cho Hiểu Nguyệt rồi cũng ngồi một bên và gọi người ở ngoài, “Về Phụng Nguyệt sơn trang!”
Bánh xe bắt đầu chuyển động hòa vào tiếng ồn ào ầm ỹ. Hiểu Nguyệt nhắm mắt trầm ngâm, vẻ mặt an nhiên, nhưng trong lòng đang thầm cầu khẩn, cầu cho tất cả những gì mình làm hôm nay sẽ không lãng phí!