Hoàng Hậu Lười Tô Hiểu Nguyệt

Hoàng Hậu Lười Tô Hiểu Nguyệt - Chương 8




Trữ Tuyên Cung, vốn là nơi ở của đương kim Thái hậu cũng chính là thân mẫu của Hoàng Thượng. Vừa bước vào Hiểu Nguyệt trông thấy một phụ nữ chừng 40 tuổi, toàn thân lộ ra quý khí, mặc dù không mặc phượng y (trang phục của Hoàng thái hậu) nhưng những người bên cạnh nàng luôn có thái độ cung kính nên không khó đoán đây chính là Thái hậu. Dù đã trên 40 tuổi, nhưng gương mặt vẫn trẻ trung, không một nếp nhăn, thân thể vẫn thon thả, nhìn như một người mới ngoài hai mươi. Bất quá, khi Hiểu Nguyệt nhìn vào trong mắt Thái hậu, liền liên tưởng đến hình ảnh của Hiếu trang hoàng hậu Đại Ngọc Nhi, ánh mắt dường như rất bình tĩnh, hiền lành nhưng tận sâu bên trong hiện ra cơ trí, dứt khoát. Nhớ lại khi sáng lời nàng dặn Hoàng thượng “Tất cả lấy đại cục làm trọng”. Nói cách khác, theo tâm tư của Hoàng thượng, vị trí Hoàng hậu sẽ do Lý THiên Nhu (sorry các sis, trước kia mình có nhầm lẫn trong tên của vị Nhu phi này, tên của nàng đúng ra là Lý Thiên Nhu) nắm giữ, nhưng vì thế lực của Đỗ gia, bất đắc dĩ phải chọn mình làm Hoàng hậu.



Vậy bây giờ Thái hậu triệu kiến mình vì việc gì? Hiểu Nguyệt chậm rãi hướng đến Thái hậu, cách nàng khoảng năm bước chân liền quỳ xuống cử hành đại lễ, thanh âm run run mà nói “Thần thiếp Đỗ Hiểu Nguyệt xin thỉnh an thái hậu”.



“Mau đứng lên đi!” Thái hậu cười tủm tỉm mà nói, đồng thời có hai cung nữ đỡ Hiểu Nguyệt đứng dậy, “đến đây ngồi cạnh ai gia”.



Nhìn thoáng qua nhuyễn tháp (ghế ngồi của Thái hậu), thấy phía sau có lót một tấm nệm màu xanh, có phần hơi ngã màu cũ kỹ, đủ để thấy tính Thái hậu giản dị và không xa hoa. Hiểu Nguyệt cúi đầu, chậm rãi bước đến bên cạnh người nàng, nhỏ nhẹ mà nói “HIểu Nguyệt xin đứng để hầu chuyện cùng Thái hậu”.



Thái hậu gật đầu, tiếp nhận ly trà từ cung nữ, chậm rãi uống, động tác rất ưu nhã. Buông ly trà, nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt nói “Hoàng hậu, Hoàng thượng không thích nhiều lễ nghi phiền toái nên không tiến hành nghi thức sắc phong. Từ trước đến nay sắc phong Hoàng hậu là nghi thức không thể thiếu, bây giờ lại bị hủy nếu như Hoàng hậu cảm thấy ủy khuất, ai gia sẽ yêu cầu Hoàng thượng tiến hành nghi thức sắc phong”.



Hiểu Nguyệt giống như trong lòng đang suy nghĩ lời nói của thái hậu, đồng thời cúi đầu nhẹ giọng nói “Bẩm Thái hậu, thần thiếp không cảm thấy ủy khuất. Nghi thức sắc phong chỉ là hư danh, hơn nữa hoàng thượng vốn là vua của một nước, nên lấy quốc sự làm trọng, việc này vừa phiền toái, vừa không trọng yếu, không tiến hành thì thật là tốt. Một vị Hoàng hậu nếu không tiến hành nghi thức sắc phong thì thật là ủy khuất – trên đời chắc chỉ mình Đỗ Hiểu Nguyệt là không màn đến.



“Thật là một đứa trẻ ngoan, quả nhiên như phụ thân con nói, tri thư đạt lý, hiểu ý người khác”, Thái hậu hàng lòng cười.



Ồ, Đỗ Khang Viễn đã nói những lời này trước mặt Thái hậu? Hình như Đỗ Khang Viễn không quan tâm đến nữ nhi của hắn, tại sao lại biết con gái hắn tri thư đạt lý, hiểu ý người khác? Đỗ Hiểu Nguyệt mỉm cười: “Thái hậu khen nhầm rồi, Hiểu Nguyệt vốn là vợ của Hoàng thượng, tự nhiên sẽ phải suy nghĩ cho người”, chỉ một câu nói thể hiện rõ lập trường của nàng.



“Ừ”, Thái hậu mỉm cười, “con cũng ngồi xuống đi, cùng ai gia nói chuyện một chút”.





“Thần thiếp tuân mệnh”, Hiểu Nguyệt ngồi xuống bên cạnh, nhìn Thái hậu nói “Thái hậu…”



“Còn gọi Thái hậu? Không phải Nguyệt nhi phải gọi Mẫu hậu sao?”, Thái hậu tủm tỉm nói.



“Dạ vâng, Mẫu hậu” Đỗ Hiểu Nguyệt vội vàng đổi giọng, “Mẫu hậu muốn nói chuyện gì ạ?”




“Ai gia đã hơn hai mươi năm không có xuất cung”, Thái hậu cười nói “Con hôm nay vừa mới vào cung, chi bằng kể cho Ai gia nghe xem ở ngoài cung có gì thú vị đi”.



Ack,…Hiểu Nguyệt trong lòng kêu khổ, mình đến Phỉ Á Vương Triều chưa được mười ngày, ở tại Đỗ phủ chưa từng bước ra khỏi đại môn làm sao biết được phố phường như thế nào mà kể! Bất quá, Thái hậu đã hơn hai mươi năm không ra cung, đối với người mà nói chuyện ngoài cung hẳng rất xa lạ, tốt nhất kể chuyện cho Thái hậu nghe vậy. Nhưng kể chuyện gì? Anh hùng xạ điêu? Thần Điêu đại hiệp hay Ỷ Thiên Đồ Long ký? Mà mấy cái truyện này rất dài, minh cũng không nhớ được đầy đủ lắm. Vậy kể một vài truyện ngắn vậy, chẳng hạn như Mẫu đơn đình, mấy câu chuyện tình yêu bị ngăn cấm, đổi lại mấy tình tiết cho hợp với tư tưởng của thời đại này là được.



————



Một lúc sau, Hiểu Nguyệt từ Trữ Tuyên Cung về tới Chiêu Dương Cung.



“Tiểu thư, sao người đi lâu quá vậy?” Hồng Trù vừa thấy Hiểu Nguyệt về vội lo lắng hỏi. Đi theo nàng ngày nay, Hồng Trù từ từ phát hiện, Đỗ Hiểu Nguyệt nói chuyện kinh tâm bạc phách, nếu như cũng dùng thái độ này nói chuyện với Thái hậu sợ người trách cứ nàng vô lễ, chỉ sợ mới ngày đầu tiến cung đã làm Thái hậu yêu thích.




“Cùng Thái hậu hàn huyên vài câu”, Hiểu Nguyệt cười nhẹ, “à, các ngươi đã ăn cơm chưa? Ta đói bụng!”, ôi hôm nay thật là tổn hao tinh thần, bây giờ phải ăn món gì ngon ngon, bổ sung năng lượng, sau đó ngủ một giấc thật sâu, bổ sung tinh thần.



“Đã chuẩn bị xong rồi”, Thanh Trúc ở bên cạnh nói, “chờ tiểu thư về ăn trước, sau đó chúng nô tỳ ăn sau”.



“Ồ, tốt quá!”, Hiểu Nguyệt đối với thức ăn thường yêu cầu không cao, chỉ cần không phải rất khó ăn, có thể no bụng là được, “Thanh Trúc, đem nhưng thứ này cất đi”, nàng đột nhiên nhớ tới phía sau còn có một người đang ôm những tặng phẩm do Thái hậu ban tặng giúp mình.



Thanh Trúc tiếp nhận tặng phẩm từ tay người đó, Hiểu Nguyệt cười nói “Trần công công, cám ơn ngài đạ tiễn ta trở về, lại phải mang theo nhiều đồ như vậy. Ở đây có mộ chút lòng thành,mong công công nhận lấy”, vừa nói dứt lời Hông Trù đã đưa ra một thỏi bạc rồi.



“Nương nương, việc là là bổn phận của nô tài, nương nương không cần khách khí, làm vậy chẳng phải muốn nô tài giảm thọ hay sao?” Trần công công cười ha hả mà trả lời “nô tài theo thái hậu hơn mười năm rồi, hôm nay lần đầu tiên thấy thái hậu vui vẻ như vậy, công đầu thuộc về nương nương rồi”.



“Công công, ngài cứ nhận đi, đây là phần thưởng ta tặng ngài, nếu không nhận tức là không nể mặt ta rồi”, Hiểu Nguyệt đem bạc dúi vào tay công công, “Ta vừa mời vào cung, đối với quy củ trong này nhiều điều chưa rõ, sau này mong Trần công công chiếu cố giúp”.




Lần này, Trần công công không hề chối từ, thu bạc, nói tạ ơn rồi rời đi. “A! Quả nhiên tiền có thể sai khiến cả ma quỷ!” Hiểu NGuyệt trong lòng cười lạnh, đồng thời khinh bỉ chính mình thản nhiên mà hối lộ người ta. Có điều đây là trong cung, nếu như không mua một chút nhân tâm, chỉ sợ cuộc sống sau này sẽ rất khó khăn.



“Thanh Trúc tưởng rằng tiểu thư không hiểu những việc này, không ngờ lại rất tinh thông”, Thanh Trúc nửa cười nửa tỉnh mà nói.




“Kỳ thật ta cũng không thích những việc này”, Hiểu Nguyệt nhún vai nói “nhưng vì sự tồn vong của ba người chúng ta sau này đành phải làm vậy. Thanh Trúc, ta phải nhắc nhở ngươi trước, sau này trong cung có bất kỳ chuyện gì không liên quan đến chúng ta, vô luận người thấy bức xúc như thế nào cũng không được quan tâm. Nếu như một ngày nào đó xảy ra chuyện, ta chỉ sợ có muốn cũng không bảo vệ được ngươi”. Thanh Trúc tính tình cương trực, chỉ sợ không quen với những việc hắc ám trong cung.



Hiểu Nguyệt theo hướng dẫn của Hồng Trù, xuyên qua chính điện, đến một gian phòng đã được bày biện xong thức ăn, các cung nữ thấy Hiểu Nguyệt đều hướng nàng hành lễ, rồi đứng một bên hầu hạ.



“Các ngươi lui xuống đi, Thanh Trúc cùng Hồng Trù ở lại đây là đủ rồi”, Hiểu Nguyệt ngồi xuống nhìn các cung nữ hạ lệnh. Nói chung, các nàng đều là người trong cung, không biết ở đây có gian tế hay không, nhưng trước mắt cứ phải cẩn thận chú ý.



Các cung nữ lĩnh mệnh, lui ra ngoài, Hiểu Nguyệt gật đầu hài lòng, cười đối với Hồng Trù cùng Thanh Trúc nói: “Các ngươi ngồi xuống cùng ăn với ta, một bàn thức ăn lớn như vậy đủ ăn trong hai ngày đó”.



"Như vậy không hợp quy củ!" Hồng Trù lắc đầu nói.



"Quy củ?" Hiểu Nguyệt nhẹ giọng lập lại, quy củ là cái gì? Trong mắt Hiểu Nguyệt, quy củ hoàng cung là cái khỉ gì? “Bảo các ngươi cùng ăn thì phải cùng ăn! Còn nữa, sau này trước mặt ta không được nhắc đến hai từ quy củ, ta nghe phiền lòng”, thanh âm thản nhiên, lộ ra vẻ không được cự tuyệt, Hiểu Nguyệt trở về với bản chất của mình, nhìn quét qua Hồng Trù và Thanh Trúc.



“Dạ vâng”, Hồng Trù liếc nhìn Thanh Trúc, mười ngày qua, các nàng cũng hiểu được Hiểu Nguyệt, không phải như trước kia mềm yếu, nàng tựa hồ có một loại khí chất cao quý, lạnh nhạt, an tĩnh, không ai biết được nàng đang nghĩ gì cũng không biết nàng sẽ làm gì, chỉ có thể cảm nhận được một sự nguy hiểm lan tỏa trong không khí.



Các nàng yên lặng ngồi xuống dùng cơm, Hiểu Nguyệt vẻ mặt lạnh nhạt, chuyên tâm mà ăn không nói một lời.