“Hiểu Nguyệt à, sao cháu lại muốn dọn ra ngoài? Hôm qua cháu còn đồng ý sẽ ở lại phủ thêm mấy ngày nữa cơ mà! Hơn nữa cháu vẫn chưa tìm được cậu, một cô nương thuê phòng ở khách điếm không an toàn đâu!” Từ sáng sớm, Đỗ Hiểu Nguyệt đã đến từ biệt Mao phu nhân, bà liền kéo Hiểu Nguyệt lại nói, “Hiểu Nguyệt, có phải cảm thấy ở trong phủ không thoải mái không?”
“Phu nhân, người nghĩ nhiều rồi!” Hiểu Nguyệt cười nói, “Hiểu Nguyệt sống ở đây được phu nhân đối xử rất tốt, người còn mua quần áo mới cho cháu, thực lòng Hiểu Nguyệt không biết nên báo đáp phu nhân thế nào. Chỉ là Hiểu Nguyệt thấy mình quấy quả phu nhân nhiều quá – lúc đi đường Hiểu Nguyệt đã làm phiền Mao công tử, giờ lại tới quấy rầy phu nhân, trong lòng Hiểu Nguyệt thấy rất áy náy!”
Tối hôm qua mình đã ngả bài với Mao Thu Thánh rằng nguyên nhân chủ yếu nhất chính là vị Mao phu nhân này quá nhiệt tình với mình! Sự nhiệt tình của bà không giống đang đãi khách, con mắt bà nhìn mình rất nồng cháy như thể đang đánh giá một món hàng nào đó cần phải cất giấu mãi mãi! Tuy Hiểu Nguyệt chưa đoán ra ý đồ của vị Mao phu nhân này nhưng với trực giác của phụ nữ nàng biết bà đang có “ý đồ xấu”.
“Cái đó thì có gì mà áy náy?” Mao phu nhân không thỏa mãn hỏi tới. “Kỳ thực việc cháu có thể thuyết phục Thừa Ân nhà ta đồng ý đưa cháu tới Thương Dao chứng tỏ cháu rất lợi hại. Khuyết điểm lớn nhất của Thừa Ân là không khéo giao tiếp với nữ giới. Trước kia giục nó thành thân nhưng nó nói chưa có công danh không lập gia đình; đến khi có công danh rồi nó lại nói không muốn lấy một người con gái nó không thích. Hồi ấy ta quá sốt ruột, còn Thừa Ân từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng của cha nó nên luôn ghi nhớ rằng nam nữ thụ thụ bất thân, nói chuyện với con gái luôn đứng cách xa năm bước…”
“Ấy… phu nhân!” Đỗ Hiểu Nguyệt không thể không ngắt lời Mao phu nhân. Đột nhiên bà nhắc đến chuyện này của Mao Thu Thánh với mình như muốn ám chỉ điều gì làm Hiểu Nguyệt thấy cần “phòng cháy hơn chữa cháy”: “Thật ra Hiểu Nguyệt đã đính ước từ nhỏ, lần này tới Thương Dao chính là để thành hôn ạ!” Những lời dối trá này cứ từng lời từng lời nối tiếp, đến cuối cùng chính Đỗ Hiểu Nguyệt cũng không biết mình đã nói dối những gì trước đó nữa!
“Đính ước? Thành hôn?!” Mao phu nhân ngạc nhiên, nhưng chớp mắt đã khôi phục vẻ tươi cười, “Không sao không sao, chỉ cần chưa kết hôn thì vẫn có thể thối hôn! Hiểu Nguyệt nghe bá mẫu nói này, Thừa Ân nhà ta nó…”
“Khụ! Phu nhân!” Haiz, biết ngay Mao phu nhân sẽ dùng đến chiêu này mà. Xem ra lão nhân gia người đã thèm muốn con dâu đến phát điên lên được rồi, tới mức nỡ bán đứng con trai ruột một cách nhiệt tình cho một người không rõ thân phận lai lịch!
“Thật lòng mà nói thì Mao công tử là một người rất tốt: Tri thư đạt lý, nho nhã dịu dàng, lịch sự tốt bụng, luôn lo nghĩ cho dân chúng khắp thiên hạ, điều kiện gia đình ưu việt, v.v.. Nhưng những ưu điểm ấy của Mao công tử không liên quan tới cháu. Hiểu Nguyệt thật sự đã ước hẹn với người khác mà chúng cháu rất chung tình với nhau, sớm đã lập lời thề: Sơn vô lăng, Thiên địa hợp, nãi cảm dữ quân tuyệt![1] Mặc dù y hiện giờ chỉ có hai bàn tay trắng nhưng lời thề của cháu sẽ mãi không thay đổi!”
Trong hơn hai mươi ngày này, Đỗ Hiểu Nguyệt ngày ngày đối diện với Mao Thu Thánh. Nhưng Hiểu Nguyệt không thấy y hấp dẫn hay có một chút cảm giác nào, thậm chí khi đang nhìn y lại nhớ đến một người khác!
“Thật là một cô gái tốt! Rất trọng tình nghĩa!” Mao phu nhân xem xét thành ý trong mắt Hiểu Nguyệt, nhìn thấy ánh mắt kiên định ấy thì không khỏi bật ra một câu trong đầu rồi thuận miệng thốt ra. Nhưng vẫn thật đáng tiếc, một cô gái tốt như thế lại không có duyên với nhà mình! “Cháu đã quyết ý rời đi thì thôi, ta cũng không giữ cháu nữa. Nhưng Hiểu Nguyệt à, nếu cháu không tìm được người cậu ở Thương Dao thì có thể tùy ý tới Mao phủ chơi nhé!”
“Vâng ạ!” Đỗ Hiểu Nguyệt cười yếu ớt, “Hiểu Nguyệt cám ơn ý tốt của phu nhân!”
Trong những ngày tiếp theo, với sự tài trợ của Mao Thu Thánh, Hiểu Nguyệt đã dựng được một căn nhà nhỏ ở mười dặm ngoài thành để sống tạm. Ban ngày cùng Mao Thu Thánh chạy Đông dò Tây khắp Thương Dao; Buổi tối về nhà thì nhớ lại và ghi chép những sự việc cụ thể đã bắt gặp trong ngày. Những ngày ấy lúc nào họ cũng mải mê nghĩ biện pháp dẫn nước từ Thương Hà vào trong thành, thoáng chốc đã nửa tháng trôi qua.
“Hiểu Nguyệt, nàng xem, con kênh này sắp thông được rồi. Có thật là có thể dẫn nước từ Thương Hà vào thành không?” Mao Thu Thánh vẫn còn chút hoài nghi, Thương Hà ở chỗ thấp trong khi Thương Dao ở nơi cao, làm thế nào để nước có thể đổi dòng?
“Thu Thánh, huynh không tin ta hả!” Đỗ Hiểu Nguyệt vừa chống chiếc ô tre đi trên bờ đê vừa ra sức phe phẩy cái quạt lá cọ, liếc mắt nhìn Mao Thu Thánh đứng bên cạnh, “Haiz, nguyên lý dẫn nước ta đã nói rất rõ ràng rồi, huynh cũng đã thử sao vẫn chưa tin?”
“Không phải không tin nhưng vẫn lo lắm!” Mao Thu Thánh tiếp lời, chỉ vào những người dân đang bận rộn đào kênh: “Hôm nay nóng nực thế này mà mọi người cũng không nghỉ ngơi, có thể thấy mọi người kỳ vọng vào chỗ nước này bao nhiêu, ta chỉ sợ đến lúc đó…”
Hiểu Nguyệt nghe một cách thờ ơ, nghếch mắt nhìn một người trông giông giống Đỗ Dạ Hàn đang đi từ đằng kia tới, tim đập rất chậm, mắt mở to nhìn chằm chằm vào người đó. Quả nhiên đúng là Đỗ Dạ Hàn! Nghe nói Đỗ Dạ Hàn xin Hoàng lệnh tới đây phát lương cứu dân và y cũng rất để ý chuyện đào con kênh này, hầu như ngày nào cũng chạy tới đây xem. Hiểu Nguyệt sợ y phát hiện ra mình đành cố hết sức tránh né y. “À, Thu Thánh kia! Ta bỗng thấy muốn vệ sinh, huynh trông coi chỗ này nhé, ta đi một lúc rồi về!” Nói xong, Hiểu Nguyệt cuống cuồng quay người chạy, ô vác lên vai vội vã bỏ đi.
Nhìn dáng vẻ vội vàng rời đi của Tô Hiểu Nguyệt, Mao Thu Thánh cứ cảm thấy nàng không giống đi vệ sinh mà giống chạy nạn hơn!
“Mao đại nhân, ngài đang nhìn gì mà lại bối rối như thế?” Đỗ Dạ Hàn cũng ngẩng đầu nhìn bóng người đang cuống quit bỏ đi ấy, bỗng trong lòng có cảm giác quen thuộc lạ, “Vị đó là…”
“Nàng chính là vị cao sĩ nọ!” Mao Thu Thánh cười cười. “Lần nào Đỗ đại nhân đến cũng thật không đúng lúc, nàng vừa đi thì huynh lại tới! Nếu không ta còn muốn giới thiệu huynh với Tô cô nương nữa!”
“Thế à! Ta cũng muốn gặp nàng. Biện pháp nàng ta nghĩ ra tốt như vậy, có thể giải quyết vấn đề nước dùng cho người trong thành. Không thể không công nhận công lao của nàng ta trong việc lần này!” Đỗ Dạ Hàn cũng hơi thất vọng rồi bỗng nghĩ, “Nếu không thì hay là huynh cho ta biết Tô cô nương hiện sống ở đâu, tự ta đến thăm nom cũng được!”
“Nàng nói không muốn gặp người lạ!” Mao Thu Thánh do dự rồi thấy hơi xao động. Tô Hiểu Nguyệt hình như rất sợ gặp Đỗ Dạ Hàn, hầu như lần nào bọn họ cũng luân phiên nhau xuất hiện. Nếu chỉ một hai lần thì xem như trùng hợp, nhưng đến ba bốn lần thì sao? Chẳng lẽ là điều tất nhiên?
“Vậy à!” Đỗ Dạ Hàn cũng không miễn cưỡng, dù sao nàng là một người con gái, mình mà đi thăm thật chỉ e không hợp lễ phép!
Đỗ Hiểu Nguyệt chạy điên cuồng về căn nhà tranh, vừa mở cổng vừa vỗ ngực định thần, trên đường thi thoảng lại ngoái về phía sau như sợ có người nào đó không mời mà đến theo dõi. Trong khoảng thời gian này, mặc dù không cảm thấy có ánh mắt dán vào mình từ vị trí bí mật nữa nhưng chính vì những ngày gần đây quá yên ổn, quá tĩnh lặng khiến Hiểu Nguyệt thấy sợ!
Hoàng Hậu Phỉ Á quốc mất tích nhưng cả nước trên dưới lại không có một động tĩnh hay tin tức gì! Thật sự không biết là Đàm Văn Hạo tha thiết mong mình bỏ đi hay là y vốn chưa hề để tâm đến mình nên vẫn luôn không nghe không hỏi?!
Nghĩ tới đây, Hiểu Nguyệt không khỏi thầm mắng bản thân. Khi còn ở trong cung thì rõ ràng là suốt ngày bấm đốt tay ngóng chờ ngày xuất cung; bây giờ xuất cung rồi thì lại nghĩ sao chưa có ai tới tìm mình! “Này! Đỗ Hiểu Nguyệt, mày chơi xong rồi mà sao vẫn còn có lúc nghĩ tới cái lồng giam hoa lệ kia!” Tay Hiểu Nguyệt che trước trán nhìn những đám mây trắng là đà trên bầu trời trong vắt, nhưng nhìn một lúc đám mây ấy tự nhiên lại biến hóa, rồi khuôn mặt của Đàm Văn Hạo liền xuất hiện trên đó! “Ôi… Mình nghĩ nhất định là mình bị chập mạch rồi!” Nàng lắc đầu vỗ trán rồi từ từ thu ô, đẩy cửa sân đi vào.
“Á! Tam ca!” Đỗ Hiểu Nguyệt vừa đóng cổng xoay người lại liền thấy ngay Đỗ Chính Hiên mặc cả cây màu xanh lam đang đứng trong sân cười tủm tỉm. Ánh nắng chiếu lên nụ cười của y thật xán lạn! Nhất thời Hiểu Nguyệt không phản ứng kịp, chỉ có thể nhìn y đăm đăm và vô thức hỏi, “Sao Tam ca lại ở đây?”
“Tiểu muội!” Đỗ Chính Hiên cứ vậy đứng nhìn Hiểu Nguyệt, con bé phơi nắng bị đen đi không ít nhưng trông lại càng có sức sống hơn! “Thế sao Tam ca lại không thể ở đây? Chẳng lẽ Tam ca đến thăm tiểu muội của mình còn phải thông báo trước một tiếng sao?”
“Không phải!” Hiểu Nguyệt lập tức bác bỏ rồi bước từng bước tới trước mặt Đỗ Chính Hiên, định hỏi mấy câu nhưng lau chỗ mồ hôi tuôn như mưa trên má xong thì nói, “Hừm, vào nhà rồi nói nhé, hôm nay nóng quá!”
Hiểu Nguyệt vào nhà rồi không nói thêm câu nào, chỉ uống một cốc nước lạnh thật to cho đã khát rồi mới thở ra: “Tam ca có muốn uống chút nước không?”
“Muội… giờ muội uống loại nước này?” Đỗ Chính Hiên không tin nổi, vừa rồi Hiểu Nguyệt đã uống nước múc trực tiếp từ chum, không đun sôi chứ đừng nói là pha trà! Một thiên kim tiểu thư mỏng manh dù từ nhỏ không được thương yêu nhưng cũng chưa từng uống loại nước ấy!
“À… Không sạch lắm nhưng uống vào không bị bệnh đâu!” Có đánh chết Hiểu Nguyệt cũng không nói là bởi mình vốn không biết cách thổi lửa, lại ngại ngày nào cũng làm phiền hàng xóm nên hàng ngày phải uống nước lã. “Đúng rồi, sao Tam ca xuất hiện ở đây? Lại còn biết muội sống ở đâu nữa?” Đỗ Hiểu Nguyệt không quên vẻ mặt thản nhiên vừa nãy của y, dường như y đã sớm biết mình ở đây vậy!
“Tiểu muội, quãng thời gian xuất cung này sống có vui không?” Đỗ Chính Hiên không trả lời vấn đề Hiểu Nguyệt hỏi mà còn quẳng lại cho nàng một vấn đề khác.
“Rất tốt! Muội được ăn được uống được ngủ, không bị bất kỳ ai quản thúc cũng không cần nhìn sắc mặt ai, càng không cần ngày ngày cười giả lả cho người ta nhìn. Vô cùng tự tại!” Hiểu Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Đỗ Chính Hiên, thuận tay múc cho y một cốc nước lã, “Này, Tam ca đừng chuyển đề tài thế, trả lời mấy câu muội hỏi đi đã. Từ bao giờ huynh phát hiện hành tung của muội?”
“Ngày thứ tư sau khi muội xuất cung.” Đỗ Chính Hiên trả lời đơn giản. “Lúc thuộc hạ của ta tìm được hành tung của muội, ta bảo họ đừng làm phiền để muội chơi mấy ngày đã.”
Haiz… Xem ra cuộc chạy trốn của mình thật là thất bại! Hóa ra ngày thứ tư đã bị người ta phát hiện rồi! “Thế sao bây giờ huynh mới tới tìm muội? Hơn nữa, huynh phải biết là muội không đùa đâu!”
“Hoàng Thượng giao việc cho ta đi xử lý, hoàn thành nhiệm vụ ta liền tới đây.” Đỗ Chính Hiên cười sung sướng nhìn Hiểu Nguyệt dẩu môi, “Tam ca biết tiểu muội không ham chơi mà đang vì dân làm việc!”
Nhắc tới Hoàng Thượng khiến Hiểu Nguyệt xúc động: “Tam ca, huynh không nói hành tung của muội với người khác đúng không?”
Đỗ Chính Hiên chăm chú nhìn nàng, như cười như không hỏi: “Tiểu muội mong Tam ca tiết lộ hành tung cho ai thế?”
Y hỏi thế liệu có thể cho rằng trước mắt y chưa báo hành tung của mình cho bất kỳ ai không? “Ha ha, tốt nhất là không nói cho ai hết!” Đỗ Hiểu Nguyệt cười ha ha. “Tam ca đã tới đây rồi, chi bằng ở lại thêm mấy ngày với tiểu muội nhé!” Số bạc trên người đã tiêu hết sạch từ lâu, tự dưng xuất hiện một cục vàng có thể mượn ít bạc cũng được đó!
“Tiếp theo tiểu muội định đi đâu nữa?” Đỗ Chính Hiên không trả lời mà chỉ hỏi chuyện y quan tâm hơn, “Chuẩn bị ở lại đây lâu dài hay… chạy một vòng rồi về cung?”
Về cung?! Hiểu Nguyệt mím môi, từ này khiến đầu óc nàng trống rỗng. Từ khi xuất cung mình chưa từng nghĩ đến chuyện quay về. Thế nhưng, tuy xuất cung đã gần hai tháng, sống cũng tử tế và đầy đủ nhưng mỗi tối rảnh rỗi đôi khi lại nghĩ lúc này y đang ở tẩm cung nào, nằm cạnh người phụ nữ nào! Nhưng hết thảy chỉ là suy nghĩ vậy thôi chứ chưa từng có ý tưởng trở lại Hoàng cung lần nữa. Nay Đỗ Chính Hiên bất ngờ nhắc tới, Hiểu Nguyệt thực không biết nên đáp thế nào cho phải!
“Không!” Trầm ngâm một lúc rồi Hiểu Nguyệt bình tĩnh cất tiếng nói, “Cuộc sống trong Hoàng cung cũng tốt nhưng không thể cho muội thứ muội muốn! Về chuyện tiếp theo đi đâu thì muội cũng chưa nghĩ, nhưng Tam ca này, muội thực lòng muốn lang thang khắp thiên hạ đến chân trời góc bể tiếc là không có tiền và cũng không ai tài trợ – có tiền đi khắp thiên hạ, không có tiền nửa bước cũng khó đi!”
Nghe Hiểu Nguyệt nói vậy, Đỗ Chính Hiên thở phào tự thấy mình may mắn bởi hôm đó còn chưa kịp báo hành tung của nàng với Hoàng Thượng. Nếu không chỉ e nàng bị đưa về cung xong sẽ lại lên kế hoạch bỏ trốn! “Nếu tiểu muội nguyện ý thì có thể đi cùng Tam ca.” Đưa nàng theo chung quy vẫn hơn nay đây mai đó, ăn uống thất thường.
“Ơ… Tam ca phải đi ư? Còn Mộng Nam thì sao? Còn có huynh… thân phận của huynh rốt cuộc là gì?” Hiểu Nguyệt vẫn còn rất mù mờ với tất cả vai trò và thân phận của Chính Hiên.
“Muội có biết Phi Điệp các không?” Đỗ Chính Hiên không định giấu diếm Hiểu Nguyệt cái gì, chỉ cần nàng hỏi y sẽ trả lời. “Ta là mật thám trong Phi Điệp các, biệt hiệu Lộng Điệp. Mộng Nam đương nhiên sẽ đi cùng ta.”
“Ồ… Nếu đã là mật thám thì làm sao nói đi là đi được?” Mặc dù Hiểu Nguyệt chưa hiểu Phi Điệp các này là tổ thức thế nào nhưng nhìn vào những hành vi hay công việc y làm cho Hoàng Đế cũng thấy được Phi Điệp các này quá bán là tổ chức giám thị do Hoàng Đế lãnh đạo, có thể nói không kém Đông Xưởng triều Minh bao nhiêu.
“Phi Điệp các sau một vài năm sẽ có một lượng thành viên mới gia nhập bổ sung, nhóm tài lực già như ta sẽ có một khoảng thời gian nghỉ ngơi rồi mới về huấn luyện thành viên mới.”
Xem ra Phi Điệp các đúng là một tổ chức bí mật! “Tam ca làm thế nào gia nhập Phi Điệp các vậy? Sao người nhà họ Đỗ không biết chuyện đó? Đặc biệt là mẹ huynh… Muội từng đề cập chuyện huynh về phe Hoàng Thượng với bà ấy mà bà ấy hình như không tiếp nhận thực tế này chút nào. Còn nữa, vì sao Tam ca phải đối chọi rạch ròi với cha mẹ ruột chứ?”
“Tiểu muội đúng là nhiều chuyện quá đấy! Sao có thể nói với bà ấy chuyện này?” Tuy Chính Hiên nói thế nhưng không có ý trách cứ gì, năm đó đã quyết định thì đương nhiên giờ đây sẽ không hối hận, hơn nữa kết quả như vậy đã sớm đoán ra! “Bọn họ không phải cha mẹ ruột của ta! Chính xác là cha mẹ ta đã bị bọn họ hại chết, vì áy náy nên mới đưa ta về nuôi dưỡng.”
Ồ… Mối quan hệ này có vẻ khá phức tạp! Nhưng Hiểu Nguyệt vẫn muốn hỏi tới cùng: “Tam ca, cha mẹ huynh liên quan gì với bọn chúng?” Với tính Đinh Anh Uy thì hẳn chẳng mấy khi bà ta áy náy.
“Mẹ ta chính là em gái ruột của Đinh Anh Uy! Hồi ta mới năm tuổi, vì bất mãn với việc Đỗ Khang Vĩnh ngấm ngầm bày trò, cha mẹ vốn định bẩm cáo tiên Hoàng, nào ngờ Đỗ Khang Vĩnh cắn ngược khiến họ bị tiên Hoàng đày đến Thanh Châu. Trên đường gặp bọn người xấu giết hại cha mẹ, may mà Nhị nương tình cờ gặp và cứu ta đưa về Đỗ gia, Đinh Anh Uy trong lòng thấy tội lỗi đã thu nhận ta. Vì không muốn mẹ muội đi nên đã cầu xin bà tạm thời ở lại Đỗ phủ với ta một thời gian. Ta cũng đâu muốn hại cả đời mẹ muội nhưng có một hôm Đỗ Khang Vĩnh uống rượu say cưỡng bức mẹ muội nên mới có muội.” Đỗ Chính Hiên đáp lại ngắn gọn, giọng điệu bình thản như đang bàn luận về một chuyện xưa cũ.
“Nhưng theo muội được biết thì Đinh Anh Uy là độc nữ mà, chưa từng nghe nói bà ta còn một người em gái ruột!”
“Mẹ ta bẩm sinh yếu ớt, ông ngoại vì muốn bảo toàn mạng sống cho người nên không tuyên bố với bên ngoài là còn một người con gái khác.” Đỗ Chính Hiên vừa nói vừa uống một ngụm nước lã rồi trầm ngâm không lên tiếng nữa.
Lúc này, Hiểu Nguyệt cũng không biết nên nói gì cho phải, câu chuyện của họ quá phức tạp, những ân ân oán oán trong đó nàng cũng ngại tìm hiểu giải thích.
“Bây giờ những người còn lại trong Đỗ phủ thế nào rồi? Nhị ca có bị tước binh quyền không? Đỗ Khang Vĩnh… lão ta có từ quan về quê không?” Đỗ Hiểu Nguyệt muốn biết Đỗ Khang Vĩnh có thật sự nghe lời mình giữ lại cái mạng già hay không.
“Có phải muội nói gì với lão ta không? Ngày thứ hai muội bị đưa đi lão liền dâng thư từ quan, giờ đã về quê rồi.” Thấy Hiểu Nguyệt hỏi chuyện Đỗ Khang Vĩnh, Chính Hiên thấy rất lạ lùng, sao bỗng nhiên con bé lại quan tâm đến lão ta?
“Chỉ là lúc sắp đi muội nói ra một đề nghị xuất phát từ lương tâm mà thôi.” Đỗ Khang Vĩnh là một người thông minh, thế trận đã vỡ, lão hẳn sẽ chọn đường sống, “Nói gì thì nói, lão đã cho muội thân thể này!”
Đỗ Chính Hiên cười khẽ, tiểu muội đúng là tiểu muội, con bé vẫn luôn không bỏ được tình thân.
“Hiểu Nguyệt, ta đưa cơm đến cho nàng này!” Giọng Mao Thu Thánh từ ngoài sân truyền vào, Đỗ Chính Hiên ngẩn ra rồi nhìn Hiểu Nguyệt: “Tiểu muội, y thường đến chỗ muội lắm à?”
“À… Thu Thánh cũng được xem là bạn của muội, những ngày muội ở đây y rất chiếu cố muội.” Đỗ Hiểu Nguyệt cười tủm tỉm đáp rồi đứng dậy đi ra ngoài.
[1] Câu này xuất phát từ một bài dân ca Trung Quốc, đại ý là “Đến khi núi mòn, đến khi trời đất gặp nhau, em mới rời xa chàng.”