Hoàng Hậu Lười Tô Hiểu Nguyệt

Hoàng Hậu Lười Tô Hiểu Nguyệt - Chương 67




“Thanh Trúc, giờ thì cô có thể nói ta biết được chưa?” Đợi tất cả mọi người lui ra hết xong, Đỗ Hiểu Nguyệt thẩm vấn Thanh Trúc lần nữa, “Thanh Trúc, tại sao cô thà chết cũng không nói ra người nào đã sai khiến cô? Có phải đã bị uy hiếp gì không?”



“Tiểu thư! Cô đừng hỏi nữa mà, Thanh Trúc xin lỗi ngài! Thanh Trúc chết cũng không nói được!” Thanh Trúc phủ phục dưới đất khóc rấm rứt, “Tiểu thư, xin lỗi, Thanh Trúc thật sự không muốn hại ngài! Bây giờ Thanh Trúc nhận tội, như vậy sẽ không làm ảnh hưởng đến tiểu thư ngài!”



Nhìn Thanh Trúc như thế, Đỗ Hiểu Nguyệt không biết nói gì nữa, hít một hơi thật sâu, mày nhíu chặt, tuyệt vọng nhìn sang Đàm Văn Bác đứng bên cạnh.



“Thanh Trúc!” Đàm Văn Bác nói dịu dàng, “Nếu như người mà bọn họ lấy ra uy hiếp ngươi đã… đã chết rồi, ngươi có thể nói chân tướng ra không?”



“Chết rồi?!” Thanh Trúc vụt ngẩng mặt lên, nửa người trên thẳng đờ, trên mặt hiện ra vẻ không thể tin nổi. “Không thể nào, bọn chúng đồng ý với tôi sẽ không động đến họ mà! Không thể nào đâu, không thể đâu! Vương gia, người nhất định đang gạt nô tỳ! Gạt nô tỳ nói ra chân tướng!”



Đàm Văn Bác không thể hiện gì ra ngoài mặt, ngẩng đầu liếc nhìn Đàm Văn Hạo, thấy Đàm Văn Hạo ngầm đồng ý rồi mới nói chậm rãi: “Ba hôm trước, người nhà và vị trúc mã kia của ngươi đã bị giết hết. Quan huyện nhận định là do đạo phỉ gây ra. Nhưng trên thực tế, đồ đạc trong nhà ngươi cũng đâu ít, ngươi nghĩ mà xem, có đạo phỉ kiểu đấy à? Chỉ giết người, không cướp của! Nếu ngươi không tin, bản vương có thể cho ngươi xem bản ghi chép vụ án đã chỉnh lý của quan nha.”



“Không đâu… Không thể nào… Không thể nào đâu!” Thanh Trúc lắc đầu kịch liệt, trâm cài đầu rũ hẳn xuống, tóc tai xõa xượi, giọng khàn khàn như chất chứa nỗi tuyệt vọng và thê lương không nói nên lời.



“Thanh Trúc, chắc ngươi biết rõ ai đã giết người nhà của mình, chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù ư?” Đàm Văn Bác tiếp tục kích động Thanh Trúc, “Khi ngươi bán mạng vì người khác, người ta sớm đã vứt bỏ tính mạng của ngươi cũng như tính mạng toàn bộ những người ngươi yêu thương, để ý nhất đi rồi. Bọn họ làm thế chẳng qua chính là định sau khi chuyện đã xảy ra có thể trừ khử ngươi luôn – nếu hôm nay ngươi cứ vậy mà bước ra khỏi Chiêu Dương cung, chắc chắn ngươi sẽ không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai!”



Nghe Đàm Văn Bác nói, Đỗ Hiểu Nguyệt khẽ rùng mình, môi mím nhẹ, tựa vào lưng ghế, khóe miệng nhếch lên, cười lạnh: hóa ra, họ đã lên kế hoạch hết tất cả sự việc rồi! Mọi quân cờ đến cuối cùng đều bị loại trừ. Vụ án hạ độc lần này chỉ e là mới bắt đầu thôi!



Khóc lóc một lúc xong, cuối cùng Thanh Trúc cũng tỉnh táo lại, cắn môi nhìn Đàm Văn Bác: “Vương gia, ngài thực sự không gạt tôi, đúng không? Cho nên, tất cả người nhà của tôi đều đã mất rồi, đúng không?”



Đàm Văn Bác gật đầu, kế đó cũng ngồi xuống ghế; Đỗ Hiểu Nguyệt càng trầm mặc, vô tình ngẩng lên nhìn Đàm Văn Hạo. Trông hắn cao thâm khó lường, dường như mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay hắn.



Thanh Trúc thấy Đàm Văn Bác im lặng Thừa Ânhận, khuôn mặt vốn tái mét chợt trở nên xanh xao, đôi môi cũng nhợt nhạt, không màu. “Thanh Trúc bằng lòng nói ra toàn bộ sự thật!” Rất lâu sau, Thanh Trúc lại nói, ngón trỏ bấm chặt đã ứa máu từng giọt từng giọt, “Nhưng Thanh Trúc vẫn xin được chết!”



Đỗ Hiểu Nguyệt nghe Thanh Trúc nói chỉ cầu được chết, trong lòng rất giận dữ, lập tức đứng dậy, định nói gì đó, lại bị Đàm Văn Bác kéo tay lại, lắc đầu ý bảo Đỗ Hiểu Nguyệt đừng nói gì nữa, lẳng lặng mà nghe Thanh Trúc nói.



“Thanh Trúc trở thành gian tế của bọn chúng từ tháng thứ hai sau khi tiểu thư vào cung. Một hôm, tôi xuất cung đi mua sách giúp tiểu thư, trên đường bị bọn chúng đánh ngất rồi đưa vào một căn phòng. Sau khi tỉnh lại, liền thấy cha mẹ huynh tẩu của nô tỳ đang hôn mê, bị trói trong phòng. Sau đó, một người bịt mặt xuất hiện, chúng yêu cầu nô tỳ giám sát từng cử chỉ, lời nói của tiểu thư trong cung, ghi lại rồi đưa cho người của chúng mang ra ngoài cung; về sau, bọn chúng nghe nói tiểu thư bắt đầu nắm thực quyền Hậu cung, liền bắt ta hạ độc vào nước trà cũng như thức ăn của tiểu thư. Nhưng tiểu thư tính tình đơn thuần, hiền hòa, lúc ăn uống cũng không câu nệ lễ tiết, thường ăn chung với cung nhân. Nô tỳ không nỡ hại người vô tội nên trì hoãn mãi chưa động thủ; rồi bọn chúng lại đưa cho tôi một túi thuốc, nói là khi nào các cung phi tới thỉnh an thì bỏ vào trong trà, cũng cảnh cáo tôi rằng nếu còn không động thủ,người nhà của tôi sẽ bị chúng…” Chỉ nói được tới đây, Thanh Trúc lại khóc nức nở, nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt, “Thanh Trúc cũng không biết vì sao bọn họ muốn đẩy tiểu thư vào chỗ chết…. Thanh Trúc không muốn hại tiểu thư… Nhưng Thanh Trúc…”



“Được rồi! Đừng khóc nữa!” Đỗ Hiểu Nguyệt bước tới bên cạnh Thanh Trúc, dịu dàng ôm nàng vào lòng, giúp nàng lau nước mắt trên mặt. “Thanh Trúc, ta không trách cô đâu! Thật sự, cho dù lúc trước cô hạ độc, ta cũng sẽ không trách cô – mạng này của ta vốn là trộm được, nếu chết đi, ít nhất còn có thể đổi lại mấy mạng người nhà của cô… Thanh Trúc, đứng lên đi, là ta đã hại cô!”



“Tiểu thư, Thanh Trúc như này…” Thanh Trúc khóc không thành tiếng.



Đỗ Hiểu Nguyệt đột ngột đứng thẳng dậy, quay mặt về phía Đàm Văn Hạo từ nãy giờ như đang xem kịch, nhẹ nhàng khẩn cầu: “Hoàng Thượng, thần thiếp cầu người, miễn chết cho Thanh Trúc được không? Để cô ấy tạm thời ở lại Chiêu Dương cung, đợi đến khi mọi chuyện đóng bụi rồi, người muốn giáng cô ấy làm nô tỳ cả đời, hay đày đi biên cương cũng được, chỉ xin người tha cho cô ấy một mạng!”



“Nô tỳ phạm vào tội lớn. Nô tỳ biết mưu hại con cháu Hoàng gia là tội chết. Xin Hoàng Thượng ban cái chết cho nô tỳ!” Thanh Trúc lại dập đầu lia lịa, trầm giọng cầu xin.



“Cô!” Đỗ Hiểu Nguyệt thật sự tức giận, kéo người Thanh Trúc, mày mắt trợn ngược nói, “Thanh Trúc, chết vinh còn hơn sống nhục! Người nhà cô đều đã đi chầu Diêm Vương, cớ gì cô phải cùng chung số phận? Chả lẽ cô thực lòng mong muốn nhà cô đoạn tử tuyệt tôn từ trên người cô sao?”



“Tiểu thư, ngài không hiểu đâu. Chính là Thanh Trúc đã hại chết người nhà mình, họ đã chết cả rồi, Thanh Trúc sống trên đời này còn ý nghĩa gì nữa?” Thanh Trúc khóc mà nói, “Thanh Trúc đã hại tiểu thư, đã hại mấy mạng người, Thanh Trúc chính là một hung thủ giết người. Từ lúc Thanh Trúc quyết tâm làm chuyện này đã quyết định, nếu tiểu thư ra đi, Thanh Trúc cũng theo hầu tiểu thư!”



“Cô…”



“Được rồi!” Đàm Văn Hạo mất kiên nhẫn lên tiếng, “Việc này tạm thời để lần sau bàn tiếp! Tuyên Vũ Vương, dẫn Thanh Trúc đi, sai người trông chừng cho tốt!”



Đàm Văn Bác nhận lệnh, lúc gần đi, mắt nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt đắm đuối, tiếc là Đỗ Hiểu Nguyệt lại mải đối mặt với Đàm Văn Hạo, không hề chú ý đến.



“Tại sao phải tạm nghị?” Vừa nghe Thanh Trúc bị dẫn đi, Đỗ Hiểu Nguyệt liền vặn vẹo Đàm Văn Hạo. “Huynh có muốn phạt cô ấy không? Hết thảy những việc cô ấy làm đều là bị bắt buộc, việc hại chết con huynh cũng là vô tình thôi – dù gì huynh cũng không có vẻ như muốn có đứa con ấy!”




“Nàng làm sao biết Trẫm không muốn đứa con ấy? Bất luận ra sao, mưu hại hoàng tử chính là tội chết! Huống chi ả một lòng cầu chết, ả cần gì phải giải thích nhiều lời?” Đàm Văn Hạo đi tới trước mặt Đỗ Hiểu Nguyệt, bàn tay đặt lên vai Đỗ Hiểu Nguyệt, “Hôm nay nàng cũng mệt rồi, nghỉ sớm đi! Chuyện Thanh Trúc về sau hẵng nói.”



Đỗ Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng lách người ra, tránh né bàn tay Đàm Văn Hạo, lạnh lùng nhìn người: “Đế Vương, quả nhiên đều là người máu lạnh ! Cũng đúng thôi, nếu như Đế Vương vẫn có tấm lòng Bồ Tát, làm sao có thể quản lý thiên hạ chúng sinh? Nếu huynh không chịu khai ân, vậy tại sao hôm nay còn vì tình riêng mà lách luật, bí mật đưa ta rời khỏi Tông thẩm cục, còn đưa ta xuất cung?”



“Nàng vốn vô tội, vì sao không thể ra khỏi Tông thẩm cục?” Đàm Văn Hạo nhận sự chỉ khống[1] của Đỗ Hiểu Nguyệt, thân làm Đế Vương, trên người mang trách nhiệm không thể trốn tránh, nếu như chuyện gì cũng làm theo tính tình thì thiên hạ sớm đã đại loạn! Nhưng Đàm Văn Hạo không nhận nổi chỉ khống cuối cùng của Đỗ Hiểu Nguyệt, cứ cho là vì tình riêng đi, còn không phải vì nàng sao?! Lần đầu tiên vì một người phụ nữ làm ra chuyện đó, nàng lại chẳng thèm cảm kích!



“Đấy là bây giờ! Còn lúc sáng, ta vẫn là tội nhân!” Đỗ Hiểu Nguyệt không biết tại sao mình nhất định phải ép Đàm Văn Hạo nói rõ mọi chuyện, chỉ biết, có một số việc, thực sự không nôn ra được thì rất khó chịu, “Vì sao không chịu tha cho Thanh Trúc một mạng, vừa mới rồi rõ ràng huynh có giúp cô ấy, không để cô ấy nói thẳng trước mặt lão, huynh cố ý bảo vệ tính mạng cô ấy mà! Vậy vì sao, vì sao bây giờ vì một sinh mạng đã không còn tồn tại mà giết một quân cờ bị kẻ khác lợi dụng? Vì hư danh của Hoàng gia ư? Được, nếu ta nói, đứa con Lý Quý phi mà huynh sủng ái nhất mang trong bụng căn bản không phải con của huynh, có phải huynh còn phải cảm tạ Thanh Trúc, đã quang minh chính đại tháo xuống chiếc mũ xanh bí mật của huynh, thậm chí còn cứu quốc bảo tông, không để giang sơn của Hoàng gia rơi vào tay dã chủng[2]?”



“Đỗ Hiểu Nguyệt! Nàng ngang ngược vừa thôi!” Đàm Văn Hạo mặt mày méo mó, bỗng nhiên lên giọng, “Đừng tưởng rằng Trẫm sủng nàng thì nàng có thể lớn mật loạn ngôn! Uy danh Hoàng gia sao để một giới nữ lưu như nàng bôi nhọ!”



“Sủng á? Huynh sủng lúc nào thế? Ta bảo huynh sủng à? Ta hiếm hoi được huynh sủng à? Đừng lấy cái tư thế Hoàng Đế ra đàn áp ta, Đỗ Hiểu Nguyệt ta chịu không nổi đâu!” Giọng Đỗ Hiểu Nguyệt cũng cao vút lên theo, khuôn mặt tú lệ đầy sự tức giận, tim đập thình thịch, máu nóng sôi trào, như thể giây tiếp theo sẽ bùng cháy ngay. “Ta loạn ngôn? Ta có loạn ngôn không, có lẽ đương sự là huynh biết rõ hơn ai hết! Tại sao không để ta tiếp tục điều tra Hồ Thái y? Trong đó có bí mật gì? Tại sao khi Lý Thiên Nhu mang thai rồi Hồ Thái y liền vội vã cáo lão hồi hương?! Lúc đầu không phải chính huynh nói trong Hậu cung này có bao nhiêu bí mật cũng tùy ta đào bới hay sao? Thế nào, đào đến tận chân huynh rồi, huynh thấy mình bị mất mặt rồi, nên vội vàng bắt ta dừng tay?”



“Sao nàng cứ bám mãi việc này không buông?” Đột nhiên, Đàm Văn Hạo thả lỏng giọng điệu, thậm chí nhếch môi chế nhạo, “Nàng rất để ý tới chuyện của Trẫm nhỉ? Nên nàng không thèm tuân theo ý chỉ của Trẫm, vẫn điều tra tiếp xung quanh Hồ Thái y?”



Đỗ Hiểu Nguyệt bị Đàm Văn Hạo chế nhạo, cơn tức chợt giảm xuống không ít, thầm trách mình vừa rồi quá xúc động, cố gắng duy trì trấn định bản thân: “À! Hiếm thấy người quá khen, ta chẳng qua đang tận hết trách nhiệm với một người đồng bạn mà thôi!”




“Nhưng biểu hiện của nàng đã vượt quá tình cảm đồng bạn rồi; mà với tính tình có cơ hội liền đâm chọc như nàng, rõ ràng thà làm chuyện vất vả còn hơn phải lấy lòng người ta. Vì sao?” Đàm Văn Hạo trên mặt có ý cười, dường như cơn giận mới rồi chỉ là ảo giác!



“Sao huynh biết là không lấy lòng?” Đỗ Hiểu Nguyệt lạnh lùng phản bác, “Lúc nãy Lý thượng thư bị lời nói của ta kích động rồi đấy! Hãy tin ta, không đến vài ngày nữa, trong Hậu cung này sẽ tái khởi phong ba!” Lý Thiên Nhu bị người ta nắm đằng chuôi, chỉ e nàng sẽ khó mà ngồi yên được, thậm chí gây sóng gây gió! “Sóng to đãi cát[3] xong, toàn bộ đám phi tử đắc ý của huynh sẽ không còn nữa. Sau đó lại một vòng Hậu cung tranh sủng mới, liên tục không ngừng! Có điều, mấy việc ấy chẳng liên quan gì ta cả – điều tra Lý Quý phi ta chỉ có một mục đích: làm cho Hậu cung của huynh sau khi ta đi vẫn tiếp tục rối loạn!” Hừ, ghê tởm nhất là loại đàn ông tam thê tứ thiếp, vậy nên khi rời đi nhất định phải đốt lửa lên, mới có thể hài lòng mà ngửa mặt lên trời cười thật to bước đi!



“Nàng nói vậy, Trẫm chắc không nên thả nàng đi!” Đàm Văn Hạo cúi người thấp xuống, dịu dàng than thở bên tai Đỗ Hiểu Nguyệt, “Hoàng Hậu, nàng đừng quên, Phượng ấn còn trong tay nàng một ngày, thì nàng chính là Hoàng Hậu của Trẫm, bất luận nàng đi tới đâu!”



Hơi thở ấm áp thổi vào tai, như hữu ý mà như vô ý dịu dàng chạm vào vành tai, không khí ám muội nhanh chóng tăng cao. Đỗ Hiểu Nguyệt nhất thời đỏ mặt, nghiêng người chuyển sang trái hai bước, trợn mắt nhìn Đàm Văn Hạo: “Huynh muốn trói ta cả đời à? Chúng ta lúc đầu không phải đã nói rồi ư, ta giúp huynh lật đổ Đỗ Khang Vĩnh, huynh sẽ để ta xuất cung! Có Phượng ấn thì sao? Ta không mang Phượng ấn đi theo là được chứ gì!”



“Không có nàng, ta cũng có thể đánh đổ Đỗ Khang Vĩnh!” Đàm Văn Hạo cười tủm tỉm nói.



Trong nháy mắt, trên mặt Đỗ Hiểu Nguyệt lại hiện lên vẻ giận dữ, lạnh lùng nhìn Đàm Văn Hạo: “Huynh có ý gì? Không lẽ từ đầu chí cuối huynh đều đang trêu cợt ta?”



“Phải, lại không phải!” Đàm Văn Hạo trả lời nước đôi.



Đáng ghét! Vòng vo hồi lâu, hóa ra mình mới là con khỉ chính thức! “Huynh!” Đỗ Hiểu Nguyệt tức đến trắng cả mặt, cắn môi, một tay chỉ về phía cửa lớn, ức hận trừng mắt nhìn Đàm Văn Hạo, “Huynh có thể đi rồi! Không có việc thì đừng đến Chiêu Dương cung!”



Trông dáng vẻ Đỗ Hiểu Nguyệt cũng biết nàng giận thật rồi. “Nguyệt nhi, nàng nghe ta nói đã…” Đàm Văn Hạo kéo tay Đỗ Hiểu Nguyệt, định giải thích tỉ mỉ cho rõ ràng. Nhưng Đỗ Hiểu Nguyệt rụt tay lại rất nhanh, bình tĩnh nhìn Đàm Văn Hạo. Đàm Văn Hạo thở nhẹ, “Vậy nàng nghỉ sớm một chút đi! Muốn ăn gì thì dặn Ngự thiện phòng làm.”



Đỗ Hiểu Nguyệt không thèm nói lời nào, thậm chí cũng không thèm nhìn Đàm Văn Hạo một cái, nghe tiếng bước chân hắn dần biến mất, Đỗ Hiểu Nguyệt lập tức lớn tiếng gọi: “Người đâu!” Thấy Hồng Trù và một cung nhân nữa tiến vào, Đỗ Hiểu Nguyệt cũng không có tâm tình để ý tới việc hôm qua họ có chịu khổ hay không , chỉ biết trong lòng đang rất bực bội, khó chịu, rất cần được phát tiết, “Truyền lệnh xuống, tối nay, bản cung muốn ăn Mãn Hán toàn tịch!”



“Tiểu… Nương nương!” Hồng Trù bị sắc mặt tối sầm của Đỗ Hiểu Nguyệt dọa phát sợ, nhưng vẫn yếu ớt lên tiếng, “Mãn Hán toàn tịch là gì ạ?” Chưa bao giờ nghe nói đến món ăn Mãn Hán toàn tịch này, không biết Đỗ Hiểu Nguyệt đã nghe loại thức ăn này từ đâu ra.



“Đi hỏi Ngự trù!” Đỗ Hiểu Nguyệt vô tâm giải thích, phẫn nộ đi tới chính vị ngồi xuống, cầm lấy quyển sách vứt trên bàn, lửa lại càng bốc cao hơn: Đàm Văn Hạo đáng chết. Ngang nhiên ở trước mặt chúng thần xem loại tiểu thuyết này, lài còn thỉnh thoảng quay ra thị uy với mình nữa chứ, hắn, hắn quả thực rất đáng ghét! Hừ! Nếu hôm nay không nghĩ tới đại cuộc, thì thật khó mà nuốt trôi cục tức này!



[1] Chỉ trích và tố cáo



[2] Dã chủng: con hoang



[3] Đại lãng đào sa – thành ngữ Trung Quốc, ví von làm việc gì cũng phải trải qua khảo nghiệm vất vả, giống như muốn lọc cặn bã khỏi cát cần có sóng lớn.