Từ sáng sớm, khi ánh mặt trời vừa ló dạng, Hiểu Nguyệt đã được Hồng Trù gọi dậy, “Tiểu thư, thức dậy nào, đã đến giờ tiến cung rồi”, Hồng Trù nhẹ nhàng lay động Hiểu Nguyệt đang say giấc.
“Hả”, Hiểu Nguyệt ghét nhất việc đang ngủ ngon bị người ta gọi dậy, tức giận mà trợn mắt nhìn Hồng Trụ đang đứng bên giường, “Bây giờ là mấy giờ rồi? Ôi, vốn là giờ nào rồi?”, thói quen 20 năm không dễ gì thay đổi trong một khắc.
“Giờ Mẹo một khắc”, Hồng Trù có chút sợ mà nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt, ánh mắt của nàng tựa hồ muốn đem mình mà xé xác xong rồi nuốt vào miệng. Hiểu Nguyệt tính toán thời gian, hiện tại khoảng chừng 6 giờ sáng, mà vào cung hình như khoảng 8g mà, “còn sớm như vậy ngươi tới làm gì?”, còn tới hai tiếng lận, “Ta ngủ một chút, bảy giờ,…giờ Thân một khắc trở lại kêu ta!”. Nói xong, nàng đem chăn mền đắp lên trở mình nhắm mắt tiếp tục ngủ.
“Tiểu…” Hồng Trù lo lắng nhìn Hiểu Nguyệt thiếp đi, nàng mặc dù tỉnh dậy nhưng tâm trạng không được tốt, vẫn còn đang ngái ngủ, chính là tiểu thư phải rời khỏi giường, đằng này nàng có thức cũng chỉ ở trên giường nói mấy câu! Thanh Trúc ôm một đống hoa phục lại, thấy Hồng Trù vẻ mặt đau khổ nhìn mình liền hỏi “nàng còn chưa rời giường?”
“Ừ, tiểu thư nói còn muốn ngủ thêm một chút…”, Hồng Trù nhỏ giọng trả lời.
“Chỉ có ngươi mới xem nàng là tiểu thư!” Thanh Trúc tức giận nói, “nàng có giống một tiểu thư hay không hả?”
“Thanh Trúc, nói nhỏ thôi!”, Hồng Trù nhìn thoáng qua, thấy người trên giường không có động đậy, “mặc kệ thế nào, nàng cũng là tiểu thư của chúng ta, ta đoán Đại phu nhân muốn hai chúng ta cùng nàng tiến cung đây”.
“Tiến cung?”, Thanh Trúc lập lại, sau đó không nói tiếp nữa.
Tiến cung? Hiểu Nguyệt trong lòng cười khẽ, chỉ sợ là muốn hai nha đầu này đi theo giám sát mình đây. Nói đến hai nha đầu này, lớn lên thật giống nhau, Hồng Trù thông minh biết đoán lòng người, còn Thanh Trúc mặt mũi quắc thước, xứng đáng là nữ anh hùng, tính tình thẳng thắn, vui buồn thể hiện rõ trên mặt. Nếu hai nàng cùng mình tiến cung tuy Thanh Trúc không bằng Hồng Trù, nhưng nàng tính tình thẳng thắn, còn Hồng Trù có chút tâm cơ. Các nàng đều là người của mình thì thật hoàn hảo, chỉ sợ hai người đi theo là để giám sát. Phải nghĩ biện pháp thử các nàng mới được.
Hiểu Nguyệt đang thản nhiên ngủ trên giường, Tương Lương tiến thẳng vào phòng gọi “Nguyệt nhi, thức dậy đi con!” Tương Lương thở dài “Nguyệt nhi, rời giường đi. Hôm nay mẫu thân tự mình giúp con chải tóc, sau này mẹ muốn chải tóc cho con sợ không còn cơ hội”.
Hiểu Nguyệt nhợt nhạt thở dài, chậm rãi xoay người ngồi dậy, nhìn Tương Lương đang ngồi phía đầu giường cười khẽ: “Sao lại không còn cơ hội? Nói không chừng một ngày nào đó con bị Hoàng thượng thất sủng, sau đó đem con tống ra khỏi cung, đuổi về nhà gả cho người khác”.
“Tiến cung rồi là không trở ra được con ơi!” Tương Lương vội vã trả lời “mẹ chưa từng gặp qua người nào tiến cung rồi mà còn có thể gả…” Nói tới đây nàng đổi giọng “mau, đến đây mẫu thân giúp con mặc giá y”.
Hiểu Nguyệt biết tiến cung rồi, nếu phi tử không được sủng thì đành chết già trong cung, làm gì còn cơ hội để ra ngoài!
“Đẹp quá!”
Hiểu Nguyệt biết Tương Lương muốn chính tay mình mặc giá y cho con gái, hiện tại không biết Đỗ Hiểu Nguyệt chân chính đang ở nơi nào, bây giờ mình đành tiếp nhận rất cả những gì thuộc về nàng, kể cả mẫu thân.
“Mẹ, con mặc giá y đẹp lắm sao?”, nàng thay một bộ trang phục tân nương màu đỏ, nhìn gương đánh giá chính mình. Da Đỗ Hiểu Nguyệt thật sự rất trắng, so với Tô Hiểu Nguyệt thì trắng hơn rất nhiều, cho nên khoác lên mình bộ lễ phục màu đỏ càng toát lên vẻ trắng trong thuần khiết, điểm vài tia hồng nhuận, đôi mắt thật to, mày ngài thanh thanh nhìn như một bức tranh sơn thanh, thủy tú. Nàng trước giờ vẫn cho rằng Đỗ Hiểu Nguyệt lớn lên giống mẹ, nhưng hôm này xem ra, so với Tương Lương nàng đẹp hơn rất nhiều.
“Đẹp lắm!”, Tương Lương trìu mến nhìn nữ nhi xinh đẹp của mình, lòng trỗi lên một cảm giác kiêu ngạo cùng thành tựu.
“Thay ra đi mẹ!”, Đỗ Hiểu Nguyệt cởi áo, nhẹ nhàng nói.
"Tại sao?" Tương Lương khó hiểu hỏi, làn da của nàng rất hợp với màu đỏ, hôm nay lại là ngày vui lớn nhất trong cuộc đời, đương nhiên phải mặc lễ phục đỏ rồi.
“Con không thích!” Hiểu Nguyệt thản nhiên nói, kỳ thực nàng sợ mình quá mức chói mắt, nếu hấp dẫn Hoàng Thượng thì thật nguy hiểm. Có điều nàng không nói với Tương Lương sự thật mà chỉ nói “Con thích màu trắng hơn”.
“Hôm nay là ngày đại hỉ, mặc đồ trắng không cát tường”, Tương Lương lắc đầu không đồng ý.
“Vậy đổi màu xanh đi”, đồ trắng so với màu đỏ còn chói sáng hơn, nàng thay đổi chủ ý, “Mẫu thân, mẹ không cần phải nói gì cả, con mặc bộ xanh nhạt này!”, Hiểu Nguyệt cương quyết nói.
Tương Lương biết Hiểu Nguyệt từ lúc bình phục tính tình trở nên bướng bỉnh, trước kia, dù có chuyện gì không hài lòng, bị người ta nói như thế nào nàng cũng không bao giờ nói ra suy nghĩ của mình. Từ lúc bệnh dậy, tình tính thay đổi rất nhiều, lá gan ngày một lớn, dám ở trước mặt Đại phu nhân thay mình đòi quyền lợi, thật là, nàng ngày càng không hiểu được nữ nhi của mình đang nghĩ gì.
Tương Lương giúp nàng thay y phục màu xanh nhạt, sau đó trang điểm thật đậm, che đi khí chất trong sáng, thuần khiết, nhưng lại lộ ra vài phần yêu mị.
“Đẹp lắm, Nguyệt nhi!” Tương Lương cảm giác bây giờ Hiểu Nguyệt cũng tốt lắm, rất hấp dẫn người ta.
“Ồ”, Hiểu Nguyệt hài lòng gật đầu, vì lớp trang điểm quá dày, dù nhìn lên nhìn xuống, hoặc là cười nói đều không thể thấy được gương mặt thật của mình, trong mắt nàng mình thật xấu xí.
Hiểu Nguyệt vừa chuẩn bị xong, Đỗ Khang Vĩnh cùng Đinh Anh Uy bước vào phòng, không nóng không lạnh mà nói “nhập cung rồi, mọi sự cẩn thận, ở đây có 1 vạn hai lạng bạc, con mang vào trong cung dùng đi”.
Tiếp nhận ngân phiếu từ tay Đỗ tể tướng, nàng yên lặng không nói gì. Tiền vốn là vạn năng, hoàng cung cũng không ngoại lệ, --- TV cũng thường nói thế. Đỗ Khang Vĩnh đối với nữ nhi này cũng còn một chút tình phụ tử.
“Sau khi tiến cung, khi nào cần dùng mới dùng, đáng dùng mới dùng không nên dùng tiền khi không cần thiết”, Đinh Anh Uy lên tiếng, “Con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, mẹ của ngươi ở nhà sẽ không có việc gì đâu, cứ yên tâm mà đi”.
Ý tứ rất rõ ràng, nàng muốn nói với Đỗ Hiểu Nguyệt, sau này sống hay chết cùng Đỗ gia không có liên hệ. Hiểu Nguyệt vui vẻ chấp nhận, có liên hệ với Đỗ gia hay không nàng không quan tâm, chỉ lo cho Tương Lương… “Đại nương, con muốn hỏi người, Hồng Trù cùng Thanh Trúc có phải là nha đầu bồi giá của con không?”
“Đương nhiên, những người khác đều có nha đầu bồi giá vào cung, tốt xấu gì cha ngươi cũng là một Tể tướng, dĩ nhiên không thế thua kém bọn họ”, Đinh Anh Uy thản nhiên nói.
“Có nghĩa là, các nàng sau này là người của con…”, Hiểu Nguyệt khẽ cười nói “…như vậy, mong Đại nương mang khế ước bán thân của hai nàng cho con”.
Đứng bên cạnh, Hồng Trù và Thanh Trúc liếc nhau, Thanh Trúc muốn nói gì đó nhưng bị Hồng Trù kéo lại. Đinh Anh Uy cả kinh, nhưng rất nhanh chóng trấn tỉnh lại mà nói “cái này đương nhiên sẽ đưa ngươi, từ nay về sau hai nàng sống hay chết cùng Đỗ gia không quan hệ”.
Đỗ Khang Vĩnh liếc nhìn Đinh Anh Uy sau đó nói với Hiểu Nguyệt: “Tốt lắm, thời gian không còn sớm, cha, đại nương và mẹ con sẽ tiễn con xuất môn”.
Lúc này nàng cũng không biết nói gì cho phải, nhìn sang Tương Lương thấy nàng ánh mắt đỏ hồng, nước mắt đọng quanh, nếu không vì e ngại Đỗ Khang Vĩnh cùng Đinh Anh Uy thì đã chảy xuống từ nãy giờ. Trong lòng có chút ta thán, Hiểu Nguyệt xoay người tiến ra đại môn.