Hoàng Hậu Lắm Chiêu

Hoàng Hậu Lắm Chiêu - Chương 21




Ta vừa đặt chân đến Ngọc Long Cung thì gặp Âu Dương Thần cũng vừa đi đến. Hắn mặc long bào, tôn lên vẻ oai phong cùng khí phách kinh người của bậc đế vương. Mái tóc ngắn nhẹ nhàng bay, vương vấn lấy khuôn mặt yêu nghiệt, sống mũi cao, thẳng. Đôi mắt hổ phách cụp xuống làm làn mi dài hiện ra rõ nét. Hắn quay đầu nói chuyện với vị quan đi bên cạnh, giọng nói vẫn trầm ấm như thế nhưng đầy sự quyền uy. Phong thái ung dung không chút vội vã. Đến gần, hắn vừa ngẩng lên thấy ta thì khựng người lại, đôi mắt sâu lạ lùng cũng có chút khó xử. Nhưng không để lộ ra ngoài, mấy giây sau, hắn lấy lại vẻ mặt bình thường, lãnh đạm nói với ta:



- Hoàng hậu cũng đến? Sao không vào đi?



Hai tiếng “Hoàng hậu” vang lên làm tim ta khẽ nhói một cái. Hoàng hậu và Hoàng đế, Âu Dương Thần, ngươi đã quyết tâm vạch rõ ranh giới đến thế sao? Đáng ghét, đúng là người đời nói không sai, mất đi cái gì mới biết nó quý. Lúc nó luôn kè kè bên cạnh thì không nhận ra giá trị, lúc nó vẫy tay bay mất thì há mồm ra mà tiếc. Hừm, chắc ta không may mắn nằm trong danh sách ngoại lệ. Tự cười mình một cái, ta cúi đầu hành lễ:



- Thần thiếp khấu kiến Hoàng thượng.



Đã không còn là gì của người ta, thì mình cũng là người thường thôi. Người ta là Hoàng đế của một nước, mình chỉ là mang danh một Hoàng hậu dưới quyền, hay nói theo cách của thế kỉ 21 là nhân viên quèn dưới tay sếp tổng.



Âu Dương Thần hơi ngạc nhiên trước cách xưng hô xa lạ, trong lòng có chút không thoải mái. Hắn muốn nhìn đi chỗ khác để tránh ánh mắt kia nhưng lại không nhịn được mà liếc nàng một cái. Tự nhắc nhở mình rằng người nàng yêu thương không phải là mình, không được lún quá sâu vào việc này nữa, hắn buông một câu hờ hững:



- Ừm, miễn lễ.



Dứt lời, hắn quay phắt người theo thái giám đi vào phòng. Ta ngẩng mặt, nhìn theo bóng lưng đã quay đi, thâm tâm dội lên thứ cảm xúc khó tả. Thần người ra một lúc, đến khi Tiểu Hương huých nhẹ ta một cái, ta mới giật mình mà nhấc chân đi vào phòng.



Trong căn phòng lớn ngập mùi hương nhài thoang thoảng, Hoàng Thái Hậu ngồi tự lưng trên chiếc giường lớn. Khuôn mặt hiền từ xuất hiện một nụ cười mỉm khi thấy ta vào phòng. Mái tóc bạc trắng như cước được cặp gọn gàng sau gáy, có mấy sợi lòa xòa trước mặt. Đôi mắt hơi đục của người già nhìn ta, ánh nét cười. Người mặc một bộ đồ lụa màu trắng, nằm trên giường, xung quanh chỉ có Âu Dương Thần và Thái Hậu.



Hoàng Thái Hậu nhìn ta trìu mến, vẫy vẫy tay ra hiệu lại gần rồi vỗ vỗ lên phía giường trống bảo ta ngồi xuống gần bà. Ta đi đến, theo lời mà ngồi xuống. Vẫn còn vương tâm trạng không được vui lúc nãy nhưng ta vẫn cố nở nụ cười tươi nhất:



- Hoàng Thái Hậu, người tỉnh rồi. Người thấy trong người ra sao? Có khỏe không?



- Ta không sao. Thái Y Viện tốt lắm. – Bằng giọng nói khàn khàn đục đục, không rõ tiếng của người mới ốm dậy, Hoàng Thái Hậu mỉm cười trả lời. – Con thế nào rồi? Thời gian qua thật vất vả cho con.



Hoàng Thái Hậu không phải người ngu ngốc, đương nhiên bà biết sau khi bà lịm đi trong bữa tiệc đó, mọi thế sẽ nhốn nháo thế nào. Bà biết người dâng rượu cho bà là Hoàng hậu, nhưng bà một lòng tin con bé sẽ không hãm hại bà. Một nữ tử có đôi mắt như thế khi nhìn bà thì chắc chắn không có dã tâm hãm hại bà. Bà cảm nhận được niềm yêu thương kính mến của Hoàng hậu đối với chính bản thân bà, không như các phi tần hậu cung khác, lấy lòng bà đều là có mục đích. Chính vì vậy, câu bà muốn hỏi nàng nhất chính là thời gian qua nàng có ổn không.



Ta nghe câu nói đó, từng dòng kí ức lại lướt qua trong đầu. Thời gian qua, đúng là đã xảy ra thật nhiều chuyện, đến chính bản thân ta còn không dám tin mình đã trải qua những gì. Nhưng mọi chuyện giờ đã kết thúc, sóng gió Hoàng cung cũng dần lặng đi, ta biết những chuyện Mai Phi làm nhưng ta thông cảm cho cô ta. Đừng nói ta là thánh nhân hay quá từ bi gì gì đó, ta chỉ cảm thấy, Mai Phi chính là quá mù quáng, vì một tình yêu không tương lai mà bất chấp tất cả, hay cũng một phần là vì ngôi vị Hoàng cung? Tất cả, cũng chỉ là tham vọng của một nữ nhân bình thường. Hiện giờ, dù không biết cô ta ra sao, mà thực ra cũng chẳng quan tâm, Âu Dương Phong cũng đã tránh xa những tranh giành không đáng có nơi Hoàng tộc. Ừm, cũng mong anh ta sống tốt, dù sao cũng là người ta đã từng động tâm…



Thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man, ta cười tươi:



- Hoàng Thái Hậu yên tâm, con không sao. Người mới ốm dậy, cứ nghỉ ngơi cho khỏe, con rất tốt, người đừng lo lắng.



Hoàng Thái Hậu thấy vậy thì trong mắt hiện lên vẻ hài lòng. Chợt, bà quay sang bên cạnh:



- Thái Hậu, Phong nhi đâu rồi? Sao không thấy nó?



Thái Hậu trên khuôn mặt thoáng một nỗi niềm khó nói, nhưng cũng không để lộ ra ngoài. Vừa nãy, bà nghe tin từ thị vệ nói rằng đã thấy Thân Vương rời khỏi cung và phóng ngựa về phía Trúc Lâm, toàn bộ người trong Phủ Vương gia cũng được ban lệnh cho về quê với gia đình. Khi ấy, bà đã biết rằng Phong nhi đã từ bỏ những toan tính, âm mưu mà trở về với ước muốn ngao du thiên hạ của nó. Là mẹ, dĩ nhiên Thái Hậu muốn con trai luôn ở bên mình nhưng bà cũng không thể kìm kẹp được nó, có đúng không? Trúc Lâm… Trúc Lâm… đó là nơi bà thường dẫn Âu Dương Phong đến khi còn nhỏ, chỉ cho nó những tiếng chim véo von trên vòm cây, dạy nó cách thổi kèn lá trúc,… Những niềm yêu thương, gắn bó thân thiết ấy, đã không trở về được nữa rồi. Sát hại Tiên Hoàng, bà cũng đâu muốn, trong giây phút hạ độc chén thuốc ấy, bà cũng đau lòng lắm chứ. Bà biết Tiên Hoàng yêu bà đến nhường nào, bà cũng biết sớm muộn gì ngôi vị Thái Hậu cũng về tay bà. Nhưng đàn bà mà, luôn hồ nghi về mọi thứ xung quanh, mặc cho chuyện có bày lù lù ra trước mắt. Bà vẫn luôn sợ hãi, sẽ có một ngày Tiên Hoàng chán ghét bà, tống bà vào nơi lãnh cung lãnh lẽo.



Trở lại với thời điểm này, nhìn vào đôi mắt mong chờ của Hoàng Thái Hậu, Thái Hậu lại không biết nên trả lời thế nào.



Ta thấy tình cảnh đó thì một phần cũng hiểu được nỗi khó xử của Thái Hậu, liền lên tiếng:



- Vương gia nói sẽ ra khỏi cung để vi hành thiên hạ, xem xét cuộc sống của nhân dân Ngọc Quốc. Người nói có thể định cư luôn ở một nơi nào đó vì muốn hòa nhập với cuộc sống của dân chúng.



- Thế à? – Hoàng Thái Hậu có nét tiếc nuối.



- Hoàng Thái Hậu, người còn có thần nhi bên cạnh người mà. – Âu Dương Thần lên tiếng, nở nụ cười.



Dứt lời xong, hắn liếc nhìn ta một cái, lúc đó ta cũng nhìn hắn. Khoảng cách hai mắt chạm nhau, như có một tia sáng lóe lên. Âu Dương Thần hững hờ quay đi, tránh ánh mắt ta. Ha, giờ lại là chiêu tránh mặt nữa sao?



Hoàng Thái Hậu vui vẻ gật gật đầu.



- Thế còn Hoàng thượng và Hoàng hậu, hai đứa con bao giờ cho ta bế cháu? - Hoàng Thái Hậu vẫn còn rất vui, bà hỏi.



Câu hỏi đó như chạm vào sợi dây đàn đang được căng ra giữa ta và Âu Dương Thần. Sắc mặt người kia tối hẳn đi, không nói gì. Mấy phút sau, Âu Dương Thần mới lên tiếng:



- Thần nhi chợt nhớ còn có một số việc chưa giải quyết xong, thần nhi lui trước. – Nói rồi, hắn cúi người hành lễ. Chưa kịp để cho Hoàng Thái Hậu lên tiếng, hắn đã quay người đi mất.





Không khí trở nên ngượng ngùng, như muốn đông đặc lại. Ta nhìn xung quanh thấy vẻ mặt hơi ngạc nhiên của Hoàng Thái Hậu và ánh mắt kì lạ của Thái Hậu thì cười gượng, vô cùng muốn chui xuống hố mà trốn đi. A, Hoàng Thái Hậu à, Thái Hậu à, người có biết hiện giờ hai người rất đáng sợ không?



Thái Hậu là người lên tiếng đầu tiên:



- Hoàng hậu, hai đứa con cãi nhau à?



- Cãi nhau? – Hoàng Thái Hậu nhìn ta lo lắng.



- A, ui da, con đau bụng quá, con xin lui ạ.



Ta vì quá cấp bách, không biết nên đối đáp như nào, cũng chẳng muốn lôi chuyện “đức lang quân yêu quý” muốn hưu mình ra nên giả vờ ôm bụng, cúi người xuống, mặt nhăn nhó như đang rất rất đau, tay còn lén nhéo bụng mình một cái làm nước mắt trào ra. TMD, tác giả, cô thực sự là mẹ kế, tại sao lại nỡ dồn một con người dễ thương như ta vào chân tường thế này kia chứ?. Mặc kệ nó đi, tình cảnh hiện giờ, chuồn là thượng sách, chuồn là thượng sách a.



Hoàng Thái Hậu càng lo lắng hơn:



- Thái Hậu, mau mau gọi thái y.



- Không cần đâu ạ, chỉ là trở trời một chút thôi, một chút sẽ khỏi ngay. Con xin lui. Ngày mai con sẽ lại đến ạ. – Ta cúi người hành lễ với Hoàng Thái Hậu và Thái Hậu, nhanh chân lùi ra ngoài, chuồn thẳng.



Hoàng Thái Hậu không hiểu đầu cua tai nheo gì, quay sang Thái Hậu:



- Thế hai đứa nó cãi nhau thật à?



- Thần thiếp cũng không biết. – Thái Hậu cũng chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra, ngờ ngẫn đáp.



Im lặng một lúc, Hoàng Thái Hậu vẫy tay gọi Thái Hậu lại, thì thầm vào tai bà cái gì đó. Không biết Hoàng Thái Hậu đã nói gì, chỉ thấy khi kết thúc câu nói, hai người nhìn nhau cười thô bỉ.



Hoàng Thái Hậu: ” Ta chỉ là vì vận mệnh đất nước. Cháu ta nhất định phải có người nối dõi a.”



Thái Hậu: ” Đêm nay Tây Ngọc Cung sẽ rộn ràng lắm đây. ”



Tác giả: “…”



…………



Đông Cung…



Âu Dương Thần ngồi bên bàn đầy tấu chương. Chiếc bút lông được gác trên nghiên, giọt mực đen thấm đẫm đầu bút. Hắn chống cằm gõ gõ ngón tay. Khuôn mặt của người kia lại hiện lên trước mắt. Vẻ mặt đó là như nào đây? Cái kiểu mím môi lại như cam chịu lắm là thế nào? Cứ như thể hắn mới là người có lỗi vậy. Mà hắn đã làm gì? Không phải người nên giận là hắn mới phải sao?



Ném mạnh cái cốc đựng bút ngay tầm với, Âu Dương Thần bực mình chửi thầm một tiếng. Đã thế Hoàng Thái Hậu lại còn đả động đến chuyện đó nữa. Đến mũ xanh cũng bị đội ngay trước mắt cũng bị đội rồi thì làm cái đó kiểu quái gì chứ?



Vừa lúc đó, một tiếng gõ cửa rụt rè vang lên.



- Thưa Hoàng thượng…



Lấy lại bình tĩnh, Âu Dương Thần nén bực bội trả lời:



- Chuyện gì?



- Thái Hậu gọi người đến Du Nguyên Các.



Đến Du Nguyên Các?



Âu Dương Thần nhíu mày. Đừng nói là Thái Hậu lại nổi hứng bày trò gì nữa đi. Nghĩ thế nhưng chẳng dám nói ra, Âu Dương Thần chậc lưỡi, ậm ờ rằng sẽ đến. Khi thái giám kia lui ra rồi, hắn mới uể oải đứng lên, vươn vai một cái. Gọi một cung nữ vào dọn dẹp đống hỗn độn dưới đất, Âu Dương Thần bước ra khỏi phòng.



…..




Du Nguyên Các là một lầu nhỏ ở trên cao nằm gần Tây Ngọc Cung. Độ cao của nó so với mặt đất cũng không đến nỗi là quá cao, đủ để đón lấy những cơn gió đêm mát lạnh mang theo từ phía Liên Thủy Hồ.



Âu Dương Thần lên đến nơi thì cái người mà hắn không muốn gặp nhất bây giờ với Thái Hậu đang ngồi nói chuyện vô cùng vui vẻ, sắc mặt cũng đen đi vài phần. Dù không muốn nhưng cũng không thể thất lễ với người lớn, hắn cũng không nói gì mà ngồi xuống phía đối diện người nọ.



Ta đang ở Tây Ngọc Cung thì bỗng nhiên bị Thái Hậu gọi đến Du Nguyên Các. Hỏi lí do thì không nhận được câu trả lời, ta đành đi theo thái giám. Hầy, dù gì thì cũng không thể vô lễ với người khác được, đi cũng đâu mất mát gì. Đến Du Nguyên Các, ta thấy ngay một bàn đầy thức ăn. Đang ngờ nghệch nhìn đống đồ ăn trước mặt thì Thái Hậu nhanh tay kéo ta ngồi xuống gần bà, nói chuyện cực kì tự nhiên, như không có chuyện gì cả, chỉ là một bữa cơm thân tình giữa mẹ chồng và nàng dâu.



Một lúc sau, nhân vật cuối cùng cũng xuất hiện. Ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt khó xử của người đối diện, ta liền không biết nói gì, nụ cười cũng như mất tự nhiên mà cứng lại. Sao hắn lại ở đây? Không phải nói rằng có chuyện bận nên về Đông Cung rồi sao?



- Hôm nay Hoàng Thái Hậu tỉnh lại, đó là chuyện rất vui, đáng để mở tiệc ăn mừng. – Thái Hậu tươi cười nói.



- Nhi thần mạn phép hỏi, vậy không phải nên mở tiệc lớn hơn sao? Còn phải mời cả Hoàng thất nữa chứ? – Âu Dương Thần hơi nheo mắt, hỏi lại.



- Việc đó để tính sau. Giờ ta đang rất vui, gọi hai con đến không được sao? Không lẽ Hoàng thượng bận việc quá không có thời gian để mắt đến Thái Hậu ta nữa sao? – Thái Hậu đã sớm rưng rưng nước mắt nhìn người được gọi là Hoàng Thượng kia.



Âu Dương Thần hoàn toàn bó tay trước tình cảnh này, chỉ biết âm thầm thở dài ngao ngán. Lần nào mà đuối lí thì y như rằng Thái Hậu lại dùng chiêu này với hắn. Nhưng nếu như vậy, hẳn là Thái Hậu có kế hoạch nào đó. Trong đầu Âu Dương Thần lóe lên một tia cảnh giác. Mẫu hậu hắn một khi đã ra tay là ít ai cản được, nguy hiểm, cực nguy hiểm nha.



Trái ngược với hắn, người kia lại như chẳng có chút phòng vệ nào, cứ ngoan ngoãn tiếp chuyện Thái Hậu, đón hết ly rượu này đến ly rượu khác. Âu Dương Thần khá là bực bội. Nữ nhân đó, nàng ấy là cái thùng chứa rượu sao? Uống nhiều như vậy, lát nữa về phòng kiểu gì chứ? Lại uống nữa. Điệp Điệp, tửu lượng của nàng cũng có vẻ cao quá nhỉ? Giỏi lắm. Nha đầu này, vẫn lại uống tiếp sao? Được lắm, đã thế Âu Dương Thần hắn không thèm để ý nữa. Uống, uống chết nàng đi. Âu Dương Thần đang vô cùng bực mình.



Người nào đó vẫn không nhận ra tâm tình của người nọ, vô tư đổ hết đống rượu trên bàn vào bụng, đầu óc đơn giản chỉ nghĩ rằng chiều lòng mẹ chồng là việc nên làm. Âu Dương Thần bên kia đóng vai ông chồng cau có khó chịu.



- Hoàng hậu, ta thấy con cũng say rồi, không nên uống nữa.



Thái Hậu thất bại trong việc chuốc rượu con trai yêu quý thì quay sang chuốc rượu con dâu. Miệng thì nói “không nên uống nữa” nhưng tay bà thì vẫn một mực đưa lên một ly rượu nữa, làm ra vẻ như chỉ là quen tay rồi nhanh chóng đặt xuống bàn, trong lòng âm thầm cười trộm.



- Con chưa say đâu. Hôm nay để con hầu rượu người. – Ta lắc đầu, đỡ lấy ly rượu trên tay vị trưởng bối, ngang ngạnh từ chối.



Nhưng cái ly rượu kia chưa có diễm phúc đặt đến miệng thì đã bị một bàn tay lớn chặn lại. Giật thứ trên tay ta xuống, Âu Dương Thần sắc mặt không có gì gọi là tốt, lôi ta nhấc mông khỏi ghế. Hắn lễ phép cúi đầu với Thái Hậu:



- Xin người thứ lỗi, Hoàng hậu đã quá chén rồi. Thần nhi đưa nàng về Tây Ngọc Cung trước.



Thái Hậu tỏ vẻ lo lắng, gật gật đầu ân chuẩn.



….



Ta mơ màng nhưng vẫn nhận ra mình đang bị kéo đi. Bàn tay lớn của người kia như nắm trọn lấy tay ta. Hơi ấm từ bàn tay kia len lỏi qua từng ngón tay, bao bọc, truyền qua dây thần kinh dưới lớp da mỏng.



A, rượu, ta muốn uống nữa. Tên đáng ghét này, sao tự nhiên lại lôi ta đi? Ta bướng bỉnh vùng tay ra khỏi hắn thì lập tức chân loạng choạng như sắp ngã. Đột nhiên sao lại choáng thế nhỉ. Lập tức, có một vòng tay rắn chắc đưa ra làm ta nhào vào lòng người kia. Mùi hương quen thuộc bủa vây lấy thân thể, xộc vào mũi, quyến luyến không dời. Đầu óc mông lung, ta như bị mùi hương kia làm cho ngạt thở, muốn thoát ra mà không thoát được.




Đẩy mạnh hắn ra, ta chống tay vào tảng đá bên cạnh mà nôn thốc nôn tháo, lục phủ ngũ tạng như muốn lộn nhào. Một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng ta, tay còn lại đưa cho ta một cái khăn lụa mỏng. Ta ngẩng mặt lên thì đụng ngay ánh mắt tràn ngập lo lắng cùng xót xa của Âu Dương Thần. Đôi mắt hổ phách sâu thẳm như xuyên cả tâm can. Đôi môi hắn mím lại. Bất chợt, hắn lôi ta dậy, ép ta lên lưng hắn, cõng ta về hướng Tây Ngọc Cung.



Tấm lưng rộng rắn chắc khiến người ta thật an tâm mà áp mặt lên đó, hoàn toàn không lo nghĩ gì.



- Nàng thật ngốc…



………..



Âu Dương Thần đẩy cửa phòng đi vào. Cả phòng tràn ngập ánh nến ấm áp dịu dàng. Ngọn lửa lúc cao lúc thấp, hắt bóng người cao lớn lên tường nhà. Ta được đặt xuống ghế. A, khát quá. Cảm giác khô khốc ở cổ như muốn kêu gào chủ nhân rằng nó cần nước. Ta quờ quạng trên cái bàn lớn, lấy nước trong ấm trà rót vào chén, đưa lên miệng một hơi uống sạch.



Âu Dương Thần không biết lấy ra từ đâu một cái khăn mặt đã được nhúng nước, nhẹ nhàng lau mặt cho ta.



- Đừng tự hành mình nữa. Không uống được thì cứ từ chối. Uống nhiều vậy làm gì?



- Ngươi làm thế này là có gì? – Ta vẫn ý thức được người trước mặt là ai, khó khăn lên tiếng.



- Sao?




- Ngươi là người muốn chấm dứt mà, tại sao cứ quan tâm ta thế làm gì? Đừng làm ta hoang tưởng rằng ngươi yêu ta chứ? Ta sẽ khó buông tay ra lắm.



Ta gạt bàn tay đang áp lên mặt mình xuống. Đầu vẫn còn hơi ong ong. Xuy, chắc mình đang mơ thôi. Làm gì có chuyện tên đó lại đưa ta về chứ? Là mơ, chỉ là mơ mà thôi. Mà nếu là mơ thì nói hết ra cũng chẳng sao đâu nhỉ.



Người kia như khựng lại đôi chút. Nàng đang nói cái gì? Ý của nàng lúc này là sao đây? Người buông tay trước là nàng, người trách móc hắn cũng là nàng. Thế là sao? Hắn trở thành người sai từ khi nào? Điệp Điệp, nàng chính là đang đùa giỡn với hắn ư? Âu Dương Phong đi rồi, giờ nàng trở lại với hắn? Vậy, hắn là cái thứ gì đây? Nhưng không để tình cảm bùng nổ làm mất hết lí trí, Âu Dương Thần đứng dậy, bình thản nói:



- Nàng say rồi, đi nghỉ đi. Ta về cung.



Dứt lời, hắn quay người định bước đi thì đột nhiên bị một bàn tay nhỏ kéo lại.



Ta túm áo hắn ghì xuống, bắt hắn đối mặt với ta. Ép môi mình vào đôi môi kia, ta ngang ngược đánh dấu lên đó. Hứ, đừng tưởng bỏ ta là dễ thế. Cưỡng bức ta thành thân xong rồi thì một cước đá ta đi để vui thú oanh yến ư? Còn lâu.



Được lắm, cứ coi như đời thực hắn là Hoàng đế nên ta không dám làm gì đi, giờ thì ở trong giấc mơ của ta, ta chiếm hữu. Có gì không đúng sao?



Buông hắn ra rồi, không để tâm đến cái nhíu mày cùng khuôn mặt khó hiểu của hắn, ta vẫn túm cổ áo hắn, nói to:



- Nhóc con, ngươi đừng tưởng ta không làm gì thì ngươi được lộng hành. Hoàng đế cái quái gì chứ? Hoàng đế thì được phép cướp đi trái tim ta mà chưa được cho phép sao? Bà đây không thèm giấu nữa. Âu Dương Thần, ta yêu ngươi đấy. Rồi sao nào? Giỏi thì từ chối đi. Hứ, ta không cho phép ngươi từ chối đấy. Ngươi là người của ta.



Làm loạn chán chê rồi, ta ép hắn ngã xuống giường, cúi người hôn lên cổ hắn. Khi buông ra, một dấu hôn đậm chất sở hữu đã huy hoàng xuất hiện trên cổ người nọ. Ta cười hả hê nhìn hắn. Âu Dương Thần, trong mơ của ta thì bà đây là chủ, có nói gì thì người ngoài đời cũng không biết. Thôi thì coi như giải tỏa đi.



Âu Dương Thần rơi vào hoàn cảnh như thế thì đột nhiên trở nên ngờ nghệch. Nàng vừa nói nàng yêu hắn? Chính miệng nàng vừa nói? Lại còn… khụ… đè hắn lên giường nữa. Chẳng lẽ đây là tác dụng thần kì của rượu sao?



Mái tóc dài mượt vương trên khuôn mặt anh tuấn của hắn, thoảng qua một mùi hương nhè nhẹ quyến rũ. Bị nàng áp lên người, cái thứ đáng xấu hổ kia cũng có phản ứng. Hắn nhếch môi cười. Lí trí hay cái gì gì đó, vứt hết nó ra sau đi. Bây giờ mà thành ngốc nghếch để nàng làm bừa thì không phải sẽ mất mặt lắm sao? Hắn lật người một cái, biến người đè trở thành người bị đè. Người kia còn ngây ngốc nhìn hắn, đôi môi hồng mấp máy như mời gọi tư tưởng phạm tội. Mái tóc đen xõa trên mặt gối. Đôi mắt đen mơ màng. Bờ vai trắng ngần lộ ra sau lớp áo mỏng xộc xệch.



Âu Dương Thần cúi xuống hơn lên đôi môi mà hắn khao khát bấy lâu. Mùi rượu nồng nàn len vào mũi, như muốn làm say bất cứ ai.



- Điệp Điệp, là nàng dụ dỗ ta.



Ta đột nhiên thành thế bị động thì khó chịu cựa quậy. Thấy vậy, người kia liền giữ chặt lấy ta, đôi môi ấm nóng phủ lấy môi ta, hoàn toàn không cho ta cơ hội phản công. Đầu óc mơ hồ tạp nham, như nửa mơ nửa tỉnh. Đây là mơ thôi mà, sao cảm giác chân thật thế?



Nhân lúc ta không chú ý, lưỡi hắn xong vào khoang miệng, công phá thành chủ, như muốn dò tìm mọi ngóc ngách. Hơi thở dồn dập, nhịp tim cũng nhanh hơn mà không thể kìm lại được.



Trong chốc lát, quần áo cũng bị lột ra không còn lại gì. Thân thể ấm nóng phủ lên người ta. Dang tay ôm lấy người đó, ừm, cơ thể cũng không tệ. Đã đến bước này, muốn rút lui cũng không



thể rồi, chi bằng thuận theo tự nhiên đi.



Từng nụ hôn mạnh mẽ đáp xuống cổ, xuống ngực như khẳng định quyền sở hữu, như thể đã hắn kìm nén từ rất lâu rồi. Nhất định, Âu Dương Thần hắn sẽ không để nàng chạy lung tung nữa, nhất định giữ chặt nàng trong tay. Điệp Điệp nàng, chỉ có thể là của hắn thôi. Bàn tay lớn trượt từ lưng xuống, lướt khắp thân thể kiều mị, động chạm đến những nơi thầm kín nhất.



Trong căn phòng ngập tiếng thở dốc, đôi lúc lại vang lên tiếng rên đầy mờ ám. Trên giường, một thân nữ tử ôm chặt lấy người nọ, móng tay ghì vào lưng. Giường gối xộc xệch, rối loạn.



Bất chợt, hạ thân truyền đến một cơn đau dữ dội. Ta cắn mạnh vai nam nhân kia:



- Chết tiệt. Đau, ta không làm nữa. Ngươi mau ra đi.



Động tác cũng dịu đi chút ít, hắn ghé xuống, đôi môi lướt qua vành tai ta làm nó không tự chủ mà đỏ lên. Hơi thở nóng bỏng như phả vào cái tai nhạy cảm:



- Ngoan, chút nữa sẽ không đau nữa.



TMD, ngươi có phải ta đâu mà nói chứ? Ta nguây nguẩy lắc đầu, mấy sợi tóc bết mồ hôi mà dính vào mặt. Nhưng từ “không” chưa kịp nói ra thì đã bị người kia nuốt gọn.



Màn rèm buông lỏng, ẩn hiện một cảnh xuân sắc.



Ánh mắt dịu dàng dừng lại trên khuôn mặt xinh xắn vẫn còn đỏ ửng của nữ nhân trong lòng mình, Âu Dương Thần nở một nụ cười thỏa mãn. Đưa ngón tay vén lên sợi tóc còn trên mặt, hắn hôn lên trán nàng một cái:



- Điệp nhi, nàng là của ta.