Hoàng Hậu Lắm Chiêu

Hoàng Hậu Lắm Chiêu - Chương 1




Nắng, nắng, đã nắng lại còn nóng a. Lão thiên gia kia, ông rốt cuộc là rảnh rỗi nên bày trò như thế này hả? Ta uể oải cảm thán. Đứng chờ xe buýt trong cái thời tiết này, đúng là giết người mà. Ta muốn ăn kem. Bước vào cửa hàng, ta mua một cây kem vani và bắt đầu xử lí. Kem a, ta yêu ngươi. Đột nhiên, trước mặt ta xuất hiện một cái lỗ đen kì dị. Quái lạ, có mây đen mọc dưới đất sao? Ta tò mò đi tới, đưa tay chạm vào. Nha, có khi nào bị giật không nhỉ? Nhưng mà….ta…. bị hút vào rồi….



………..Một chiếc là vàng bay qua, tiễn đưa một số phận…..



Tỉnh lại, ta thấy ta đang nằm trên một chiếc giường lớn. Xung quanh trang hoàng khá đẹp nhưng mang phong cách cổ xưa. Rèm giường bàng lụa, đẹp nha. Nhìn quanh, ta cố nhớ lại mọi chuyện vừa diễn ra. Đầu óc quay cuồng.



Cái cảnh tượng này…..



Chẳng lẽ đang quay phim sao?



A ha, chắc thấy ta đẹp quá nên lôi về làm diễn viên đây mà. Ta quả là siêu sao mà.



Cạch…



Cửa mở ra. Một cô bé chừng 15, 16 tuổi đẩy cửa bước vào. Cô bé đó mặc bộ đồ nha hoàn thời xưa, tóc búi hai bên, ở phía sau tóc thả xõa.



- Tiểu thư, người tỉnh rồi – Mừng rỡ ing~



- Khoan, cho ta gặp đạo diễn – Ta ra hiệu ngừng nói, mặt nghiêm túc.



Cô bé ngơ ngắc nhìn ta..



- Ý tiểu thư.. đạo diễn là sao?



Không có đạo diễn? Thế là thế nào?



- Vậy đây là đâu? – Ta nheo mắt hỏi lại – Và em là ai?



- Tiểu thư, người làm sao vậy? – Cô bé kia lo lắng hỏi- Người không nhớ gì sao? Em là Tiểu Hương, nha hoàn của người mà…



What? Gì cơ? Nha hoàn? Ở cái thế kỉ 21 này lấy đâu ra nha hoàn vậy trời? Nha hoàn… đồ đạc cổ…………….



Ùng…. Lẽ nào đây là xuyên không trong truyền thuyết sao? Oh no no, ta còn bao nhiêu việc chưa làm. Bao nhiêu kem chưa ăn. Bao nhiêu mĩ nam chưa ngắm. Không được. Ta còn phải cống hiến hết mình cho sự nghiệp xây dựng đất nước nữa. Không thể xuyên không lãng xẹt thế được. Hu hu, thế kỉ 21 mà thiếu ta thì sẽ như thế nào đây? Nhỡ như Trái đất thế kỉ 21 bị zombie hay người ngoài hành tinh đánh chiếm mà không có ta chỉ huy thì làm sao? Làm sao bây giờ? Mẹ ơi, con muốn về….



- Này, xin lỗi, thực ra ta bị mất trí nhớ, em có thể nói cho ta biết ta là ai và mọi chuyện trước đây không?- Ta gãi đầu, bịa ra 1 lí do củ chuối nhất.



- Tiểu thư, người thực sự mất trí nhớ?



- Ừa. – Ta lúng túng. Mất mặt quá. Lại đi nói dối con nhà người ta thế này. Mẹ ta mà biết sẽ đánh nát mông ta mất thôi. Nha, ta là một đứa con gái ngoan ngoãn mà.



Tiểu Hương đột ngột lao vào người ta, gào khóc:



- Oaoaoaoaoaoaoa… Nhị tiểu thư và tam tiểu thư thật ác độc quá, hại tiểu thư ra như vậy…oaoaoaoaoao…



Nhị tiểu thư? Tam tiểu thư? Ai vậy trời? = =



- Ngoan nào, ngoan nào. Nói ta nghe. Có chuyện gì thế?



Ta vỗ đầu Tiểu Hương dỗ dành như dỗ con nít. Aizz…. dù sao cũng phải biết rõ mọi chuyện đã…



Như lời kể, ta mang danh Vũ Mạn Điệp Điệp, là đại tiểu thư của tể tướng Ngọc Quốc. Thân thể từ nhỏ yếu ớt nên thường bị 2 muội muội là Vân Vân và Hoa My bắt nạt. Con bà nó chứ, dám bắt nạt tỉ tỉ mình thế đấy. Hai con muội muội đáng chết. Băm nó đi, chém nó đi. À, lão Thiên còn thương ta, cho ta 1 tiểu đệ là Vũ Mạn Nam yêu chiều ta hết mực, thường bảo vệ ta khỏi 2 con quỷ cái đó. Một hai ngày trước, ta bị Vân Vân đẩy xuống hồ nước, tỉnh lại mất trí nhớ.



Nghe xong, thật đáng phẫn uất nha. Điệp Điệp à, sao cô có thể chịu ủy khuất như thế chứ? Haizz, cô có đi đâu cứ đi đi, ta khi đã mượn xác cô rồi thì nhất định sống tốt a… 1p mặc niệm….



.



.



.



.



Hết 1p….





- Tiểu Hương, đưa ta gương.



- Dạ



Tiểu Hương mang đến 1 chiếc gương đồng. Nhìn vào gương, ta thực sự… sock suýt chết. Trong gương hiện lên 1 mĩ nhân với khuôn mặt nhỏ nhắn. Đôi mắt to, lông mi dài cong vút. Chẳng lẽ thời này đã có lông mi giả sao? O O ….. Cánh mũi nhỏ cùng đôi môi…. đẹp không tả nổi. Tuy có chút xanh xao mỏng manh nhưng lại khiến người ta không tự chủ muốn đem vào lòng mà bảo vệ.



Tĩnh thần lại, ta đứng dậy bước ra khỏi giường. Choáng. Ta ngã khuỵnh xuống. Tiểu Hương vội chạy lại.



- Tiểu thư, người còn yếu.



- Tiểu Hương….



- Dạ?



- Ta muốn ra ngoài.



- Nhưng tiểu thư, người cần dưỡng sức.



- Ta…..




Một nam nhân đẩy cửa bước vào, vẻ mặt vui mừng ôm chầm lấy ta.



- Tỉ tỉ, người tỉnh rồi.



Gọi ta là tỉ tỉ, vậy đây là Vũ Mạn Nam sao?



- Lần này 2 muội ấy thật quá đáng.



Ta nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt. Mĩ nam nha. Hắc hắc, tiểu đệ này mà giả nữ chỉ đẹp hơn chứ không có kém. Mái tóc dài dùng trâm ngọc búi gọn. Ánh mắt sâu thẳm hút hồn người. Và nhất là……. khuôn mặt baby chết người =]]



- Ta sẽ không bị bắt nạt nữa đâu – Ta cười cười, bình thản trả lời.



…………..



Một tuần trôi qua, ta dần thích nghi với cuộc sống ở đây. Thân thể này cũng được ta bồi bổ nên cỏ vẻ đã khá hơn rồi. Ngày ngày, Mạn Nam đến nói chuyện với ta làm ta cũng dần bớt ý nghĩ muốn trở về. Chợt nhận ra cổ đại là một thị trường rộng mở đầy rẫy trai đẹp.



Một buổi sáng, khi mặt trời lên cao chót vót, ta vươn mình tỉnh dậy.



Bước xuống giường, ta túm gọn tóc và làm vệ sinh cá nhân. Tiểu Hương bước vào phòng giúp ta chải tóc và chuẩn bị trang phục.



- Tiểu thư, tóc người thật đẹp nha



Ta cười. Thân xác này đúng là có mái tóc đẹp thật. Dài thật dài mà rất mượt. đen óng. Sau khi chải tóc xong, Tiểu Hương búi phần nhỏ tóc lên, dùng trâm hoa cài lên, phần còn lại xõa xuống. Mái hất chéo để lộ khuôn mặt xinh xắn. Ta khoác lên người cái áo mỏng rồi đưa ra vường. Mùi hương mẫu đơn hòa cùng mùi cỏ dại sáng sớm thật dễ chịu. Ta đứa ta vuốt ve 1 bông mẫu đơn….



- Tỉ tỉ, sáng sớm lại gặp tỉ ở đây. Thật trùng hợp.



Một giọng nói chanh chua vang lên…



Ta quay lại. Trước mặt ta, 2 nữ nhân 1 tóc dài 1 tóc ngăn đang đứng chống nạnh, nở nụ cười khinh khỉnh. Xem nào, mặt mũi cũng xinh mà sao đánh đá thế nhỉ?



- Ồ, ra là 2 muội à? Chào buổi sáng



Ta lên tiếng chào hỏi. Vân Vân bước đến, giả bộ tử tế.



- Tỉ tỉ, dạo này tỉ có vẻ khỏe mạnh nhỉ?



- Tỉ có cần chúng muội đến thăm tỉ mỗi ngày không?



Ta cố nén lại cái cảm giác da gà gai ốc nổi lên hàng loạt. Ngụy quân tử. Ta cười đáp lại.



- Đâu dám phiền tới 2 muội. 2 người cứ cố chăm sóc bản thân mình cho tốt rồi hãy đến thăm ta sau nha




- Hừ, muội nghĩ tỉ mới là người cần chăm sóc đấy – Vân Vân nói rồi đi đến giật tóc ta – Tóc tỉ đẹp quá, dưỡng thế nào vậy?



Đau. Con bà nó, tưởng ta là Điệp Điệp trước kia sao? Nhầm to. Ta thuận tay tát Vân Vân 1 cái. Ả ngã xuống, ta ôm cái má bị tát đỏ lừ, mắt trợn lên như không tin những gì vừa diễn ra….



- Con Tiện tì, mày dám tát tao!!!!!!



- Tiện tì? Xưng hô với đại tỉ của ngươi như thế, thật không phải phép nha – Ta lạnh giọng, đưa cái quạt trên tay cụp vào, khẽ nâng mặt Vân Vân lên…



Chát……



Chát……



Chát……



Chát……



……….



Vân Vân bị tát tới tối tăm mặt mũi.



- Thật đau tay a~. Nhưng xấc xược thế, ta ngĩ cần phải dạy dỗ. – Ta nhếch môi cười.



Hoa My đứng bên cạnh, mặt tái mét nhưng vẫn cố cứng giọng:



- Ta sẽ mách phụ thân tỉ bắt nạt chúng ta.



- Mách à? Muội thân yêu, muội cứ mách đi. Xem xem tội đả thương ta mười mấy năm qua tội nào lớn hơn.



Uy hiếp ta? Chưa có cửa.



Vân Vân cố gượng dậy



- Ngươi không phải Điệp Điệp. Ngươi là ai?



- Ta chính là Điệp Điệp. Chỉ là ta đã khác trước kia thôi. Nên nhớ kĩ, từ nay, bất kì ai, đụng đến ta, ta sẽ không – để- yên.



Ta cười híp mắt. Nhưng ai cũng biết dưới bộ mặt đó là thập phần uy hiếp cùng răn đe.



Nói xong, ta cùng Tiểu Hương quay người bước đi. Hoa viên này, mới sớm đã bị 2 con quỷ cái kia làm bẩn rồi.




Chap 2



Thật chán a~. Ngày nào cũng như ngày nào. Ta sắp không chịu nổi rồi. Trời ơi, mạng của ta, TV của ta, điện thoại của ta,…………… Đến thời cổ đại này, ta như bị cấm cung. Ta chống cằm, thở dài. À, hay là.. dụ dỗ Vũ Mạn Nam? Ta cười gian, mặt đảm bảo giống hồ li ngàn năm.



Một chút sau, Vũ Mạn Nam đẩy cửa bước vào.



- Tỉ Tỉ, ta mang cho tỉ cái này nè



Vũ Mạn Nam tươi cười, hoàn toàn không biết mình sắp bị kéo vào một âm mưu lừa đảo =] . Cậu nhóc chìa ra một miếng ngọc bội màu lam trong suốt. Nhìn qua cũng biết chắc đồ quý.



- Đẹp quá, cảm ơn đệ nha



- Không có gì. Tỉ thích không?



- Ta rất thích. Nhưng mà…… Tiểu Nam………



- Sao thế?



- Ta muốn ra ngoài chơi – Ta chưng ra bộ mặt cún con, dê thương vô đối.



- Không được đâu, tỉ là đại tiểu thư, sao ra ngoài được.




- Đi mà, cho ta đi đi. Nhất định không xảy ra chuyện gì đâu. Nha~~~~~~~~~



- Ưm….. – Khó xử ing~



- Nha~~



- Aizz…. Tỉ có thể đi, nhưng phải cẩn thận, không được gây chuyện.



- Thật hả? cảm ơn đệ nha – Ta nhảy cẫng lên ôm lấy Mạn Nam



- Được rồi, giờ thì bỏ ta ra được chưa? – Mạn Nam đỏ mặt



Ách, nam nhân cổ đại thật ngây thơ nha, mới ôm có chút xíu thôi mà….



( Ngây thơ? Để xem ck tương lai của tỉ thế nào!)



Cuối cùng cũng được ra ngoài. Ta kéo Tiểu Hương đi hết gian hàng này đến gian hàng khác. Nga, xem ra chợ cổ đại cũng k khác chợ hiện đại là mấy. Mấy bà bán cá réo gọi nhau í ới. Các chủ hàng buôn thì mời khách dẻo miệng phải gọi là. Cả chợ



rực rỡ không khí nhộn nhịp ồn ào.



- Tiểu Hương, lại chỗ kia đi



Ta quay lại cười, túm tay Tiểu Hương kéo đi.



Oạch….. ta đụng trúng 1 người và ngã xuống. Đau a~ . Tiểu Hương vội chạy lại đỡ ta dậy



- Tiểu Thư, người không sao chứ?



- Nha, tên nào bất lịc sự đi mà không nhìn vậy hả? – Ta bực tức quát.



- Là cô đi đứng không cần thận còn nói ai.



Một giọng nam bực bội vang lên. Ta nhìn. Mái tóc vàng óng, đôi mắt hổ phách sáng tinh anh. Sống mũi cao thẳng. Đôi môi mỏng quyến rũ. Hàng lông mày khẽ nhíu lại cũng rất nam tính ( tỉ biến thái _ ___ ) . Qủa là….. một vẻ đẹp vô cùng yêu nghiệt. Tên này mà ở hiện đại chắc được săn đón dữ lắm. A, nhưng giờ không phải lúc ngắm zai.



- Anh không có mắt à? Đi đụng trúng người khác còn không xin lỗi nữa. Có biết lịch sự là gì không hả?



Ta bức xúc tuôn 1 tràng



- Tiểu thư, người là tiểu thư đài các nha – Tiểu Hương khẽ nhắc



- Con mắt nào của cô nương nhìn ra ta không có mắt vậy ? – Tên nam nhân trước mặt nhíu mày.



Ách, bật lại được sao?



- Công tử, người………. hộc………. có chuyện gì vậy?



Một tên có vẻ là người của tên kia chạy lại thở không ra hơi hỏi.



Ầy, thôi rồi, ta không muốn bị cấm cung nữa đâu, không gây chuyện nữa…. Ta xua tay:



- Không có gì đâu. Thôi, ta có việc đi trước đây.



Nói rồi ta kéo tay Tiểu Hương đi. Nhưng đáng tiếc đi bị 1 bàn tay của ai đó kéo lại:



- Cô nương, lúc nãy cô muốn ta xin lỗi cô mà



- Không cần nữa. Nữ nhân không cầu nệ tiểu tiết – Ta cười khan. Thiếu gia à, cho tôi đi đi. Tôi hứa sẽ không gây chuyện với ngài nữa đâu. Thực sự tôi hối hận lắm rồi. Làm ơn đi mà….



- Sao lại không cần được chứ. Vậy thì có lỗi lắm – Hắn bóp cằm ra vẻ suy nghĩ rồi lôi tuột ta vào quán ăn ven đường………………………