Ánh nắng mùa thu không còn chút dấu vết nào của sự gay gắt. Mặt trời đã mất di vẻ chói lọi của mùa hè hiện lên trên bầu trời mùa thu trong vắt, xanh thẳm, thỉnh thoảng có một vài đám mây trắng lững lờ trồi qua lại mang vẻ đẹp dịu dàng cứ thể chiếu những tia nắng dìu dịu, ôm ấp lấy mọi thứ trong không gian làm cho khung cảnh thật ấm áp. Dù chỉ là ánh nắng ban mai nhưng cũng đủ làm cho cả mặt sông trước mắt sáng lấp lánh. Cây cầu nhỏ xinh bắc ngang qua sông như ẩn như hiện trong chuỗi ánh sáng thanh khiết, cùng với tiếng chim hót lúc thanh, lúc trầm cứ quanh quẩn xung quanh làm cho người ta có cảm giác mộng ảo, như thể nó không thuộc về trần gian. Lúc này, nếu có ai nhìn thấy hai bóng người đang đứng thẳng tắp nhìn về mặt sông phía trước trên cây cầu sẽ cho rằng họ là những tiên nhân bởi những tia nắng mặt trời và cả những chùm sáng hắt lên từ mặt sông chiếu lên người họ theo tà áo đang bay nhè nhẹ, phiêu du trong gió của họ mà như đang nhảy múa xung quanh họ. Một cảm giác thoát tục cứ thế mà lan tràn không gian. Hai người trên cầu, một nam một nữ, dường như cũng đang thả hồn theo cảnh đẹp ban mai của mùa thu. Yên bình mà đẹp đẽ! Người nam nhân không hề quay đầu nhìn người bên cạnh, mắt vẫn nhìn thẳng như đang đắm chìm trong cảnh tiên mà lên tiếng phá vỡ sự im lặng giữa hai người:
- "Muội định đi thật sao?".
Nữ nhân khẽ thở dài rồi trả lời:
- "Muội đã 20, cũng già rồi, nên đi thôi!"
Khóe miệng nam nhân giật giật. Gì chứ? Cũng chỉ là qua tuổi cập kê vài năm thôi mà, không hiểu sao nghe qua giọng của muội ấy lại cảm thấy muội ấy đã là một bà lão vậy? Thôi kệ, có phải bao giờ mìnhh cũng hiểu được suy nghĩ của muội ấy đâu. Nghĩ thế nam nhân lại hỏi:
- "Bao giờ thì trở lại?"
Lần này nữ nhân không trả lời ngay. Sự im lặng một lúc lâu khiến cho người nam nghĩ rằng sẽ không nhận được câu trả lời thì nữ nhân lại lên tiếng:
- "Muội cũng không biết nhưng có lẽ sẽ không lâu đâu, thậm chí rất nhanh. Có thể là ngày đầu tiên hắn gặp muội đi”.
- "Kế hoạch của muội là gì?”
- "Cũng không có gì. Hắn là người ngạo mạn. Chưa có ai khuất phục được hắn cũng chưa có ai dám chống lại hắn. Lần này lại bị ép làm điều hắn không muốn làm. Hắn vốn đã ghét muội mà khi gặp hắn, đầu tiên muội phải nói với hắn việc muội không làm theo cái quy củ đó. Hắn sẽ tức giận, không thèm thực hiện hôn ước mà đuổi muội đi. Vậy là muội sẽ trở về”.
- “Muội nghĩ cũng hay quá đi! Nếu hắn chấp nhận bỏ cho muội quy củ đó thì sao?”
- “Thì muội sẽ phải ở lại đó. Nhưng muội chỉ là một cô gái giang hồ xuất thân hèn mọn, không có thế lực, không có chỗ dựa lại không có nhan sắc thì hắn cũng chỉ giữ lại muội một vài ngày rồi mượn đao của mấy nữ nhân và mấy lão già đứng sau họ mà trừ bỏ muội thôi! Khả năng họ sẽ giết muội nhiều hơn là chỉ phế muội. Diệt trừ hậu họa tận gốc mà”.
Nói đến đây nữ nhân bỗng dừng lại không nói nữa. Nam nhân chờ một lúc lâu vẫn không thấy nữ nhân nói tiếp, không nhịn được quay đầu lại nhìn nữ nhân thì thấy nàng ta vẫn nhìn chăm chú cảnh vật trước mắt, trên môi là nụ cười nhàn nhạt, hờ hững, rõ ràng là không hề quan tâm đến việc mình sẽ bị giết. Hắn lại cất tiếng:
- “Nếu là thế, kế hoạch tiếp theo của muội như thế nào?”
Vẫn dùng giọng điệu nhàn nhạt như kể một câu chuyện bình thường, mắt vẫn nhìn thẳng cảnh vật trước mắt, nữ nhân trả lời:
- “Nếu họ phái thích khách đến thì để Tiểu Lan, Tiểu Trúc đối phó đi. Để hai muộii ấy có cơ hội giãn gân giãn cốt. Nếu họ dùng thuốc độc hay vu cho muội tội gì đó phải chém đầu thì tốt hơn, muội sẽ dùng Vu thuật để khiến họ nghĩ rằng họ đã đắc thủ và muội đã chết thật rồi, tiếp đó muội chỉ cần lặng lẽ rời khỏi nơi đó thôi. Bỗng nhiên muội lại cảm thấy lười. Huynh cần phải đi đón muội. Sau khi thấy thông báo muội chết, huynh hãy đến kinh thành đón muội là được".
- "Họ dùng thích khách thì muội cũng vẫn có thể giả chết để rời đi mà, sao lại phải đánh lại?"
- "Đúng, nhưng lúc đó giả chết phiền toái lắm. Dựng hiện trường, ngụy tạo vết thương, còn phải đợi họ điều tra này nọ để kết án rồi muội mới được rời đi,vân vân và vân vân... Muội lười!".
Khóe miệng nam nhân lại giật giât. Có thể lười như thế nữa sao?
-“Nhưng nếu muội bị vu oan, đáng tội chết nhưng hắn vì nể ân tình mà không giết muội, chỉ là phế muội rồi quăng muội vào lãnh cung, thậm chí là ngục tối thì muội định làm gì sao?”
- “Huynh hỏi điều ngốc nghếch gì thế? Như vậy không phải càng đơn giản sao. Chỉ cần thông báo bệnh nặng rồi qua đời là xong. Kiếm một cái xác rồi làm cho họ không phân biệt được thật giả không phải là việc khó với Tĩnh đệ, không phải sao?
Ưm...Muội thay đổi ý kiến rồi. Huynh đến đón muội rồi chúng ta sẽ không về đây ngay mà đi du sơn ngoạn thủy một thời gian đã. Đến Vân quốc là một ý tưởng không tồi. Huynh thấy sao?"
- "Cuối cùng kế hoạch của muội cũng chỉ là “kim thiền thoát xác”. Muội không sợ có người nhận ra rằng một người chết ở Phong quốc lại có thể xuất hiện ở Vân quốc sao?"
- "Muội sẽ làm cho họ nghĩ chỉ là người giống người thôi. Nếu hắn không đuổi muội đi từ ngày đầu tiên thì muội thật sự mong mấy người đó đến đối phó muội thật nhanh chóng, thật ngoan độc vào”.
Nếu ai đó nghe được câu này sẽ nghĩ nữ nhân này không bị nước vào đầu thì cũng bị lừa đá đến hỏng đầu rồi. Sao lại có người muốn bị người khác đối phó lại còn mong thật nhanh, thật độc chứ? Nhưng nam nhân cạnh nàng lại chỉ buông một câu nhẹ như gió thoảng:
-“Uh”. “Như vậy muội sẽ nhanh thoát khỏi đó và trở về” Nam nhân thầm nghĩ “Ta cũng mong như thế!”
- “Không nói chuyện với huynh nữa. Muội nên lên đường thôi. Huynh nhớ chú ý, đừng quên đến đón muội”.
- “Hương nhi, hãy tự chăm sóc mình thật tốt!”
Lần này, nữ nhân hướng về nam nhân cười rạng rỡ:
- “Muội biết mà. Hơn nữa muội còn có Tiểu Lan, Tiểu Trúc và Tĩnh đệ bên cạnh. Huynh cũng phải tự chăm sóc mình cho tốt. Đừng quên là muội còn đợi huynh đến đón đó. Thôi muội đi, tạm biệt huynh!”
Nữ nhân quay đầu gọi với vào ngôi nhà gỗ gần đó: "Tiểu Trúc, Tiểu Lan, đi thôi nào!" rồi cất bước đi qua nam nhân kia đi về phía cuối cây cầu. Nam nhân lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của nàng đi xa dần. Trong 10 năm hắn không đếm được đã bao nhiêu lần nhìn thấy bóng lưng của nàng bước đi như vậy. Dù là những lần trước hay lần này,bóng lưng ấy cũng không thay đổi. Vẫn một thân quần áo trắng gọn gàng, nhẹ nhàng. Rõ ràng là nữ nhi lại học nam nhân chắp hai tay sau lưng mà từ từ bước đi nhưng lại không cho người ta cảm giác thô tục mà lại cảm thấy nàng rất tiêu sái. Nàng rõ ràng bước chậm rãi, vững chắc mà lại cho người ta cảm giác bước chân của nàng nhẹ tựa lông hồng. Bóng lưng nàng thẳng tắp lại không cứng ngắc mà rất thong dong, tự tại, không tự giác lại toát ra chút khí thế của bậc cường giả. Đúng. Chính là cường giả. Không có nhiều người biết nhưng may mắn hắn lại nằm trong số ít người đó, hắn biết năm nàng 15 tuổi đã là cường giả nhất lưu (cường giả bậc nhất). Không thể nhìn thấy mặt nàng nhưng hắn chắc chắn hiện giờ toàn bộ khuôn mặt nàng toát lên ý thản nhiên, trên môi là nụ cười hờ hững mà thoải mái cho người ta cảm nhận nàng đã buông bỏ mọi thứ, chẳng còn vướng bận điều gì nữa rồi. Sau lần cuối cùng nàng khóc vì phụ thân nàng qua đời, nàng luôn nở nụ cười như vậy. Nụ cười khiến nàng như tiên nhân không vướng bụi trần. Đang chăm chú nhìn bóng lưng thanh thoát phía trước, bỗng cảm thấy bên cạnh có bóng người, nam nhân quay đầu lại thì thấy hai nha đầu vẫn luôn đi theo nàng cúi chào hắn. Cả hai đồng thanh nói:
- “Tạm biệt Đại thiếu gia”.
- “Ừ, nhờ Tiểu Lan, Tiểu Trúc chăm sóc cho Hương nhi!”
- “Là bổn phận của chúng muội. Xin phép Đại thiếu gia”. Nói rồi cả hai nhanh chóng chạy về phía nữ nhân lúc này đang đứng cách đó không xa để chờ các nàng. Khi các nàng tới, nữ nhân đưa tay vẫy chào tạm biệt nam nhân một lần nữa rồi quay người đi thẳng. Nam nhân đứng tại chỗ nhìn theo các nàng đi xa dần, xa dần rồi biến mất khỏi tầm mắt hắn mới thì thầm: “ Muội đi đi. Đi thực hiện nguyện vọng cuối cùng của phụ thân muội. Đi mau rồi về”.