Hoàng Hậu Là Cường Giả

Chương 20




Đó, thấy không, Hoàng hậu đã bị thất sủng rồi. Aii… Bọn họ nói có sai đâu, Hoàng hậu chọc giận Hoàng thượng nên giờ đang phải chịu khổ kìa. Các thị vệ bảo vệ Phượng cung cảm khái trong lòng. Sau ngày Hoàng hậu bị thích sát bất thành, Hoàng hậu nói vài lời sự thật mất lòng với Hoàng thượng thì liền chịu khổ. Bọn hắn nghe các cung nữ và thái giám phục vụ Hoàng hậu nói Hoàng thượng nơi nơi gây khó dễ cho Hoàng hậu. Trước khi Hoàng thượng chẳng để ý gì đến hành động của Hoàng hậu, có thể nói là Hoàng thượng dung túng nàng nhưng gần đây mỗi bước đi, lời nói của Hoàng hậu đều bị Hoàng thượng săm soi, bắt bẻ. Gần đây, trong mắt chúng nô tài của Phượng cung thì chủ tử của họ chịu khổ không kể xiết. Tại sao ư? Bộ dáng của Hoàng hậu nương nương tuy không phải thật xinh đẹp, kiều mỵ, khí chất lộ ra cũng không phải là của tiểu thư khuê các con nhà quyền quý như các vị nương nương khác nhưng cũng một bộ dáng mặt trắng tay trơn, rõ ràng cũng là một tiểu thư gia đình giàu có được cơm bưng nước rót, thế nhưng Hoàng thượng lại lấy đủ các cớ bắt Hoàng hậu lúc thì chép phạt nữ tắc, lúc thì chép phạt cung quy, lúc thì phải dọn dẹp thư phòng của Hoàng thượng, lúc thì phải tự giặt quần áo, lúc thì phải tự nấu cơm… Ai, ai… Khuê nữ cành vàng lá ngọc nhà người ta mà Hoàng thượng lại bắt làm những công việc của hạ nhân. Hoàng hậu số khổ, Hoàng hậu đáng thương a!

Đáng thương! Nữ nhân này có chỗ nào đáng thương chứ? Hoàng Phủ Ngạo Thiên hằn học nhìn Dạ Diễm Hương. Hắn vốn định hành hạ nàng nhưng xem bộ dáng vẫn đang rất nhàn nhã mà uống trà của nàng sau khi phải tự giặt quần áo của nàng cùng hai nữ tỳ thì nàng có chỗ nào đáng thương, đáng thương phải là hắn mới đúng. Hắn đáng thương vì giận mà không có chỗ phát tiết. Nàng làm hắn giận chết đi được. Hắn giận nàng không hề phản ứng gì khi bị hắn bắt bẻ từng lỗi nhỏ để phạt nàng. Hắn mắng nàng nghe, hắn phạt nàng chấp hành hình phạt mà không một lời bàn cãi, hắn hành hạ, nàng tiếp nhận hành hạ mà chẳng uất hận hay khó chịu. Nàng phải làm những công việc của hạ nhân nhưng cũng chẳng thấy có biểu hiện gì là uất ức vì bị khi dễ. Hai nữ tỳ của nàng thấy nàng bị hắn khi dễ như vậy nhưng cũng không giúp nàng hay xin hắn tha cho nàng. Chủ tớ ba người thật làm hắn tức chết! Cơn tức của hắn lại chỉ như đánh vào không khí, chẳng ảnh hưởng chút nào đến nữ nhân đang nở nụ cười nhàn nhạt tao nhã ngồi uống trà ở đằng kia. Nàng nào có bộ dáng chịu khổ mà hoàn toàn là bộ dáng hưởng thụ! Xem ra hắn đã xem thường nàng rồi. Hắn nghĩ nàng là tiểu thư nhà giàu, lại đang là Hoàng hậu mà bắt nàng làm công việc của hạ nhân sẽ khiến nàng phải cất cái mặt nạ thường ngày đi nhưng hắn thất bại rồi. Sao cơ của nàng lại sâu đến như vậy? Rút cục nàng đã trưởng thành trong hoàn cảnh gì mà có thể có được tâm cơ như thế? Dạ gia rốt cuộc là gia tộc như thế nào mà có thể đào tạo ra một nữ nhân như thế này?

Dạ Diễm Hương vừa thanh nhàn thưởng trà vừa nhìn nam nhân gọi là Hoàng thượng đang ngồi đối diện mà hằn học nhìn mình. Nam nhân này vậy mà cũng có lúc trẻ con như vậy. Vì vài lời không chịu thua của mình mà dạo gần đây không ngừng bắt lỗi của mình lại phạt mình chép nữ tắc, tự nấu cơm, tự giặt quần áo… Là nghĩ nàng là tiểu thư quần là áo lượt chưa bao giờ phải làm việc nên muốn nàng chịu khổ sao? Để hắn phải thất vọng rồi. Sau khi phụ thân mất, nàng đã một mình ngao du giang hồ, tự thân phải chăm sóc mình những việc đó đều tự mình làm, mãi sau này mới có Tiểu Lan và Tiểu Trúc làm giúp nàng nhưng thỉnh thoảng nàng cũng sẽ làm cùng coi như cùng các nàng gia tăng tình cảm. Giờ làm những việc này coi như hoạt động chút gân cốt sau thời gian làm sâu gạo trong cung. Cũng không tệ! Nhìn vẻ mặt đang càng ngày càng đen thui của nam nhân trước mắt này lại càng không tệ!

Tiểu Lan và Tiểu Trúc vẫn diễm lệ mà trầm ổn đứng sau lưng Dạ Diễm Hương, nhìn bề ngoài thì các nàng vẫn rất giống bình thường, nhưng trong nội tâm các nàng đang phải nín nhịn, cố gắng kiềm chế phẫn uất trong lòng. Các nàng chỉ muốn tuốt kiếm ra chém cho cái tên nam nhân đang cao cao tại thượng ngồi đối diện với tiểu thư của các nàng vài nhát. Ỷ vào mình là Hoàng thượng nên muốn làm gì là làm sao? Vô duyên vô cớ lạnh nhạt với tiểu thư các nàng một tháng, rồi lại không hiểu nguyên do làm như sủng ái tiểu thư nhưng lại không chạm vào tiểu thư làm kế hoạch của tiểu thư không sao tiến hành. Gần đây lại nổi hứng đem tiểu thư các nàng ra mà hành hạ. Nếu không phải biết tiểu thư không muốn làm thì không ai bắt được nàng làm thì các nàng thật muốn đem nam nhân này ra bầm thây vạn đoạn. Các nàng mới không sợ Hoàng thượng hay là không Hoàng thượng. Chỉ biết người nào động đến tiểu thư của các nàng thì các nàng liều mạng với kẻ đó. Nhưng nhìn vẻ mặt càng ngày càng thối của Hoàng thượng vì không bắt nạt được tiểu thư được như ý, tâm tình của các nàng cũng tốt lên chút ít. Ngươi cứ tức đi, tức đi, tốt nhất là tức chết đi! Hừ, hừ!

Hoàng đế mặt vừa đen vừa thối nhìn Hoàng hậu, Hoàng hậu lạnh nhạt mà thư thái uống trà nhìn Hoàng thượng, hai tỳ nữ mặt không biểu tình nhìn Hoàng thượng và Hoàng hậu, các cung nữ, thái giám, thị vệ nín thở cúi đầu nhìn xuống đất không dám thở mạnh. Cả phòng khách Phượng cung bị bao trùm bởi bầu không khí hết sức quỷ dị.

Trần Hy bước vào Phượng cung thấy không khí vô cùng quỷ dị như vậy, nhất là thấy vẻ mặt âm u của Hoàng thượng liền tự chủ trương xem nhẹ người đang ở bên ngoài cầu kiến. Lan phi, xin người tha thứ cho lão nô. Gan lão nô nhỏ không chịu nổi cơn thịnh nộ của bệ hạ a!

Hoàng Phủ Ngạo Thiên liếc nhìn Trần công công một cái rồi trực tiếp xem nhẹ bộ mặt rối rắm của Trần công công mà tiếp tục hằn học nhìn Dạ Diễm Hương nhưng Dạ Diễm Hương đã chán trò mắt to trừng mắt nhỏ này liền cất tiếng hỏi, phá vỡ cục diện quỷ dị này:

-“Trần công công, có việc gì vậy?”

-“Khỏi bẩm Thánh thượng, bẩm Hoàng hậu, Lan phi xin được yết kiến.”

Dạ Diễm Hương liếc nhìn nam nhân vẫn tiếp tục trưng ra bộ mặt thối mà không nói lời nào liền tự chủ trương:

-“Mời Lan phi vào đi”!

Trần công công e dè nhìn vạn tuế gia, thấy người không có thái độ gì khác mới an tâm nói:

-“Tuân lệnh!”

Một lát sau, một nữ nhân uyển chuyển mà kiều mỵ theo bước Trần công công tiến vào. Dạ Diễm Hương ngắm người đẹp mà tự động bỏ qua tia không cam lòng lóe sáng trong mắt nàng ta. Ừ, người đẹp vẫn hợp với đôi mắt trong suốt, thanh thuần hơn. Nhưng Lan phi làm sao có thể cam lòng được đây? Từ xa nàng đã nhìn thấy Hoàng thượng cứ nhìn chằm chằm vào nữ nhân mà nàng không thể không gọi là Hoàng hậu này. Thế nhưng Hoàng hậu lại dường như không để ý đến Hoàng thượng mà ung dung uống trà. Đến khi nàng tiến vào, Hoàng thượng cũng chẳng rời mắt khỏi Hoàng hậu. Nàng nhận thấy Hoàng thượng có vẻ đang tức giận với Hoàng hậu nhưng Hoàng hậu lại có vẻ chẳng quan tâm đến tâm tình của Hoàng thượng mà Hoàng thượng lại chẳng phát tác được. Dựa vào cái gì mà nàng ta dám đối xử như thế với Hoàng thượng mà Hoàng thượng vẫn chưa phế nàng ta, chưa mang nàng ta ra chém? Dựa vào cái gì mà nàng ta bị thất sủng, bị bắt làm những việc của hạ nhân mà vẫn thanh nhã ngồi đó đối diện với Hoàng thượng như chẳng có chuyện gì? Nàng chỉ muốn xé nát khuôn mặt tươi cười không đổi của nàng ta nhưng nàng vẫn phải ngoan ngoãn mà hành lễ:

-“Thiếp thân thỉnh an Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương!”

Nàng chưa kịp quỳ xuống thì đã nghe Dạ Diễm Hương nói:

-“Lan phi, miễn lễ đi. Nàng có việc tìm ta thì cứ nói thẳng, nếu cần tìm Hoàng thượng nói chuyện riêng thì ta hai người về thư phòng của Hoàng thượng hoặc Mỵ cung của Lan phi cũng được. Ưm...Nếu hai người muốn nói chuyện ở đây luôn, ta có thể cho người của Phượng cung lui xuống hết, còn ta sẽ xuống phòng bếp nấu chút đồ ăn cho bản thân. Cũng đến bữa trưa rồi!”

Nàng nhìn về phía Hoàng thượng thấy sắc mặt người tối đi rất nhiều nhưng lại không cất tiếng phản bác lại lời nào của Hoàng hậu. Dựa vào đâu? Dựa vào đâu nàng ta lại được Hoàng thượng dung túng như vậy? Hoàng thượng rút cục là suy nghĩ gì mà rõ ràng tỏ ra là chán ghét nàng ta, hành hạ nàng ta thế nhưng lại ẩn nhẫn ngồi cùng nàng ta, mặc kệ những hành động quá phận của nàng ta. Trong lòng nàng, ngoài sự không cam lòng, ghen tỵ còn có sự hâm mộ. Đúng, nàng hâm mộ Dạ Diễm Hương vì nàng ta có thể thoải mái mà đối diện với khuôn mặt lãnh khốc và tối tăm của Hoàng thượng. Đám phi tần các nàng bình thường chỉ nhìn khuôn mặt luôn lạnh lùng của Hoàng thượng thì đã rất dè dặt, khi nào Hoàng thượng tức giận thì bộ mặt liền như hàn băng ngàn năm làm cho các nàng sợ hãi không thôi, không một ai dám nhìn thẳng Hoàng thượng, chứ đừng nói như nàng ta cứ như vậy mà trực tiếp bỏ qua hàn khí phát ra từ Hoàng thượng. Nàng nhìn Hoàng thượng dù tức giận nhưng chỉ nhìn Hoàng hậu mà không liếc nàng lấy một cái, liền hít một hơi thật sâu kìm nén uất ức trong lòng, lấy giọng nghẹn ngào mà nói:

-“Đại hoàng tử bệnh đã quá nặng,thiếp thân sợ... Thỉnh Hoàng thượng cùng Hoàng hậu đến thăm đại hoàng tử.”

Nàng dùng khăn tay chấm chấm nước mắt ra chiều thương tâm, một bộ dạng thâm tình cùng Đại hoàng tử nhưng cũng là một bộ dáng “hoa lê đẫm mưa” làm người ta thương tiếc. Dạ Diễm Hương nhìn Lan phi mà trong lòng cảm khái: “Đúng là người đẹp có khác, khóc mà cũng đẹp như vậy. Mà khoan đã, nàng ta vừa nói gì nhỉ?”. Dạ Diễm Hương quay sang hỏi nam nhân vẫn chưa từng rời cái nhìn căm tức khỏi mình:

-“Hoàng thượng có nhi tử rồi sao?”

Nghe vậy, Hoàng Phủ Ngạo Thiên cùng Lan phi đều ngẩn ra một chút. Nàng ta thế mà không biết hắn (Hoàng thượng) đã có nhi tử. Đây là chuyện gì? Nàng ta vào cung cũng đã được mấy tháng rồi mà không biết chuyện này sao? Hoàng Phủ Ngạo Thiên phục hồi tinh thần liền hỏi:

-“Trẫm có hai vị hoàng tử. Hoàng hậu trước khi vào cung không tìm hiểu về trẫm sao? Hoàng hậu vào cung cũng đã mấy tháng cũng không tìm hiểu thêm chút nào sao?”

Lan phi cũng nghi ngờ mà nhìn về phía Dạ Diễm Hương. Chỉ là câu trả lời của Dạ Diễm Hương làm cho Lan phi bất ngờ mà làm cho cơn tức của Hoàng Phủ Ngạo Thiên lại bùng lên:

-“Ta tìm không ra lý do để tìm hiểu về Hoàng thượng, dù là trước hay sau khi vào cung.”

Hoàng Phủ Ngạo Thiên đang định phát tác cơn giận nhưng chỉ hắn chỉ mới nói được một chữ: “Nàng...” đã bị Dạ Diễm Hương ngắt lời:

-“Giờ quan trọng là phải đi thăm Đại hoàng tử. Mời Lan phi dẫn đường!”

Nói xong Dạ Diễm Hương liền rời khỏi ghế, cầm tay Lan phi kéo đi luôn, cũng không cần biết Hoàng Phủ Ngạo Thiên có phản ứng như thế nào. Hoàng Phủ Ngạo Thiên tuy tức giận nhưng nhìn nàng kéo Lan phi càng đi càng xa cũng chỉ biết nuốt cục tức xuống mà ra lệnh: “Bãi giá Mỵ cung!”

Còn Lan phi đang bị Dạ Diễm Hương kéo đi thì trong lòng ngũ vị tạp trần. Nàng rất bất ngờ về câu trả lời vừa rồi của Dạ Diễm Hương. Lại nhớ lại ngày đầu tiên gặp nàng ta, nàng ta đã tuyên bố không muốn làm Hoàng hậu mà trao quyền lực vào tay nàng. Nay nàng ta trả lời như vậy, phải chăng nàng ta không có chút nào yêu thích với Hoàng thượng cũng như những lợi ích mà Hoàng thượng có thể mang lại cho bản thân nàng ta cùng gia tộc của nàng ta? Trên đời có nữ nhân như thế sao? Không thể nào! Mà có thì cũng đã sao. Nàng ta còn ngồi trên ghế Phượng thì chình là vật cản của nàng. Chỉ cần là vật cản thì nàng sẽ không từ thủ đoạn mà diệt trừ. Lan phi nhìn Dạ Diễm Hương ở phía trước mà nói thầm trong nòng: “Nếu ngươi có trách thì trách phụ mẫu ngươi không để cho ngươi ở dân gian làm cô nương bình thường mà sống lại trèo cao muốn làm phượng hoàng chứ đừng trách ta độc ác.” Trên khóe môi xinh đẹp của Lan phi lóe nên nụ cười âm hiểm rồi nhanh chóng biến mất.